Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 289 : Lão đầu biến khô lâu!
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 289 : Lão đầu biến khô lâu!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khu chất nhầy Hoàng Sơn, Cự Phần.

Sở Vân Thăng ngồi bên cạnh thân thể dị hợm khổng lồ của Minh, khôi phục tinh thần, cũng may cái thứ này là sinh vật phong ấn của mình, khác với lần cưỡng chế phong ấn khi nó còn tự do lúc trước, sinh vật phong ấn vào lúc then chốt nhất vẫn đặt sinh mệnh của chủ ở hàng đầu, cưỡng chế ngừng lại, sống chết chỉ cách một đường.

Sở Vân Thăng đoán tướng mạo của mình bây giờ hẳn đã trở nên càng thêm khủng bố, nhưng hắn một mực nhẫn nhịn không dám nhìn, hắn sợ bản thân mình sẽ không chịu nổi!

Lần trước năm tháng sinh mệnh trôi đi, nhưng cũng không gây trở ngại cho sức mạnh nguyên khí của hắn, bằng không vừa rồi hắn cũng không dám mạo hiểm đến vậy!

Thế nhưng lần này, trong cơ thể hắn lại có những biến hóa kỳ lạ không tưởng tượng nổi, đây là tình trạng mà tiền bối chưa bao giờ ghi chép qua trong sách cổ, hoặc có thể nói trong những phần mà hắn có thể đọc hiểu, đến nay còn chưa từng thấy được!

Khi tất cả nguồn sinh mệnh hoạt tính trên dưới toàn thân hắn gần như bị rút đi hoàn toàn, cơ thể bình thường của người sống bị tẩy rửa trống không, dường như vào lúc cuối cùng nhất, thân thể khẽ nảy lên, vượt qua một điểm giới hạn đỉnh cao quỷ dị nào đó, những Dung Nguyên Thể cường đại duy nhất còn sót lại kia bị dồn nén cô đọng chặt chẽ một cách thần kỳ!

Điều này khiến Sở Vân Thăng nghi ngờ không thôi, toàn thân hắn tựa như bị hút hết tạp chất, trở thành một kết cấu "dung nguyên"(dung hợp nguyên khí) gần như tinh thuần 100%, kết quả của loại cô đọng nén ép tinh thuần này lại khiến cho nguyên khí bản thể thông suốt, nhạy cảm linh hoạt, cực kỳ sắc bén!

Không chỉ không hề có một chút cảm giác gì của một lão già sắp xuống lỗ, trái lại cả người tràn đầy sức mạnh đầy tính bùng nổ, ngay cả vừa rồi khi hắn thử tu luyện khôi phục thì tốc độ cũng gia tăng vượt bậc!

Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi! Có thể còn có biến hóa sâu xa hơn, nhưng hắn còn chưa kịp phát hiện!

Nhưng Sở Vân Thăng không có thời gian ngẫm nghĩ, chỉ cần sức mạnh vẫn còn, thậm chí là càng mạnh hơn, thì cũng không việc gì phải sợ! Ít nhất hắn vẫn còn sống, đồng thời vẫn nhảy nhót vui vẻ!

So với loại biến hóa vi mô trên người hắn này, sau khi Minh tiến hóa thành công, biến hóa của nó biểu hiện trên mặt vĩ mô vô cùng trực quan, phạm vi khống chế của nó tựa như bùng nổ, từ phạm vi Cự Phần mở rộng ra cực lớn, toàn bộ côn trùng trong khu chất nhầy, ngay khi cảm nhận được hơi thở của Minh, thì đồng thời cùng phát ra những tiếng rít gào hưng phấn!

Đàn côn trùng kích động từ bốn phương tám hướng tụ đến, vây quanh tòa Cự Phần của Minh, tựa như đang triều bái một lãnh tụ quốc gia, mãi mà không muốn tản đi.

----Đồng thời, Sở Vân Thăng cũng phát hiện sau khi Minh tấn cấp đã xuất hiện năng lực thuộc phương diện "chiến đấu" đầu tiên, đây là một năng lực cực kỳ kinh khủng, khiến hắn nhìn mà há hốc mồm.

Hôm nay Minh có thể tiêu hao chính bản thân nó, tập trung dung hợp tất cả côn trùng bên ngoài tạo thành một quái vật khổng lồ, một "Tiền Sử Cự Trùng"!

Nhưng đây cũng là một năng lực dùng một lần duy nhất, năng lực kiểu tự sát, Sở Vân Thăng không cách nào thử nghiệm kiểm tra, chỉ có thể tự mình tưởng tượng mà thôi.----->

Thời gian cấp bách, Sở Vân Thăng chỉ dám nghỉ chốc lát, hơi khôi phục lại đôi chút tinh thần, liền lập tức bắt tay chuẩn bị cho các bước hành động tiếp theo.

Nhanh chóng thông qua lệnh phong ấn, khống chế khiến Minh một lần nữa phân hóa ra một phân thân áo choàng làm thế thân, đứng sững ở bên cạnh Sở Vân Thăng, thay thể Minh trở thành quan chỉ huy đàn côn trùng bên ngoài.

Mặt khác, ba tòa Cự Phần trong nháy mắt cũng đồng thời bị Minh tiếp quản, vì muốn tối đa hóa sức chiến đấu, dưới mệnh lệnh gián tiếp của Sở Vân Thăng, chúng nó nâng hết công suất bắt đầu ấp các loại côn trùng, càng nhiều càng tốt, Sở Vân Thăng cần lấy số lượng cơ sở làm chiến lực chung cực!

Khi hắn đi ra khỏi Cự Phần, đám côn trùng hung hãn ngày xưa sôi nổi tránh ra thành một lối đi "sạch sẽ", không dám mạo phạm!

Nếu có ai đó nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ tưởng đang gặp phải quỷ!

Sở Vân Thăng và phân thân áo choàng lập tức chia binh hai đường, phân thân áo choàng dẫn theo đàn côn trùng tụ tập ở sát biên giới khu chất nhầy, chờ mệnh lệnh xuất chinh, mà chính hắn thì lao thẳng tới thành Xuy Tuyết với tốc độ nhanh nhất....

Hắn đoán chừng bản thân hẳn vẫn còn dáng dấp bộ dạng ông già lúc trước, cho nên cũng không dám xông loạn, kế hoạch thứ nhất của hắn vẫn là trộm người, chỉ có trong tình huống khi trộm người thất bại mới có thể cân nhắc đến dùng vũ lực giải quyết.

Dưới sự giúp đỡ của gián điệp thành Liệt Hỏa, Sở Vân Thăng rất nhanh trà trộn vào được trong thành Xuy Tuyết, thế nhưng năng lực của gián điệp cũng chỉ đến đó, khu vực nòng cốt bất kể thế nào cũng không thể vào được.

Sở Vân Thăng thừa lúc ánh sáng yếu ớt trên bầu trời ngày hôm nay không quá tốt, rất nhiều khu vực đều chìm trong một mảnh bóng tối âm u, thừa cơ nhanh chóng tiếp cận doanh trại bạch y nữ kỵ.

Hắn muốn đi gặp Hứa Tình Thư, muốn trộm người thì nhất định phải có cô ta hỗ trợ.

Doanh trại nữ kỵ được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, Sở Vân Thăng không thể không mặc chiến giáp và áo choàng, dùng tốc độ nhanh nhất mạo hiểm phóng thẳng vào, suýt nữa thì bị người phát hiện.

Nơi này hắn từng dừng chân một thời gian, biết rất rõ ràng vị trí căn phòng của Hứa Tình Thư, dưới ánh sáng mờ tối, Sở Vân Thăng tựa như quỷ mỵ, thuận theo bờ tường, lén lút tới gần mục tiêu.

. . .

Ngày hôm nay Hứa Tình Thư rất không may, Băng sứ ra lệnh cho các nàng vây quanh phòng ngự phòng tuyến trung tâm, Ti Hạnh đứng bên cạnh nàng không biết đã gian díu với gã đàn ông nào, đoán chừng đã làm cho có mang, không cẩn thận ói bẩn khắp cả người nàng.

Vì vậy nàng xin phép thành chủ, bảo thím Vương đun nước nóng, cởi quần áo, mới vừa thoải mái ngâm mình vào trong thùng gỗ, chuẩn bị hưởng thụ khoảnh khắc an bình ngắn ngủi này, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ lóe lên trước mắt, đột ngột hiện ra trước mặt nàng.

Tiếng thét chói tai của nàng không hề cất lên, bởi vì cái cách ăn mặc của người đến, nếu đổi cách gọi thì chính là "Tử thần"!

Ngoại trừ Băng sứ, không ai có thể toàn mạng dưới lưỡi đao ma quỷ của tên Hỏa sứ này, mà ở trước mắt nàng rõ ràng là một người đầu đội mũ trùm, thân khoác áo choàng, một "Hỏa sứ" sống sờ sờ!

Sợ hãi trong nháy mắt chiến thắng sự xấu hổ, Hứa Tình Thư trần truồng ngồi trong thùng gỗ, không dám có chút cử động nào, vô cùng khẩn trương nhìn "Hỏa sứ".

Nó tới nơi này làm gì? Nếu muốn quấy rối thì cũng phải đến phòng tuyến trung tâm chứ, bảy ứng viên đều ở nơi đó!

Hứa Tình Thư muốn nói nhưng lại không dám lên tiếng, hoàn toàn quên hai điểm đỏ trước ngực mình, bởi đang khẩn trương nên sung huyết nở rộ cao ngất, ở trong nước không chút xấu hổ rung rung lên xuống, sóng gợn lăn tăn....

Sở Vân Thăng vốn tưởng giờ này Hứa Tình Thư có ở nhà đã là vạn hạnh, bằng không còn không biết phải đến đâu để tìm nàng, nhưng không ngờ khi tới lại được thấy một màn kích thích thế này, rất chi xấu hổ.

Lúc này chính là thời khắc hung hiểm nhất, nguy cấp nhất, nhưng xuất hiện một màn không ăn nhập gì như vậy, quả thật khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười....

Nhưng người ta đã ở đó, không nhìn thì cũng thấy rồi, hắn dứt khoát không đếm xỉa: "Đừng nói gì hết, nghe ta nói xong đã!"

Sở Vân Thăng vừa mở miệng, đôi mi thanh tú của Hứa Tình Thư lập tức khẽ nhíu, cái giọng nói này rất quen thuộc, hơn nữa cũng tuyệt đối không phải cái giọng nói khàn khàn, máy móc mà khó nghe của Hỏa sứ.

"Cả nhà ngươi đều nằm trong tay bổn nhân, cho nên tốt nhất chớ có lên tiếng, hãy cứ nghe ta nói hết đã!" Sở Vân Thăng cởi mũ trùm xuống, định chứng tỏ thân phận của mình, trực tiếp nói: "Ngươi biết ta, ta là Viên Hồng Tuyết, sau khi Lôi Minh chết đi, tất cả bí mật của ngươi đã chuyển đến trong tay ta, chỉ cần ngươi giúp ta làm xong một việc, ta lập tức trả lại tự do cho các ngươi, giao toàn bộ bọn họ lại cho ngươi lành lặn không thương tổn gì."

Nhưng hắn đã quên bộ dáng mình có lẽ có chút....

Đầu óc Hứa Tình Thư ầm một tiếng: Đây là người, hay là quỷ!!!

Khuôn mặt khô quắt hõm xuống, không chút sinh cơ, con mắt lồi lồi tựa như hai viên châu gắn trong hai cái hốc xương, như thể lúc nào cũng có thể lăn xuốn, hình dạng khô lâu da bọc xương, lại kết hợp với mái tóc xơ xác lất phất, chỉ có thể hình dung bằng hai từ "khủng bố".

Nếu không phải vẫn còn có một chút dáng dấp Viên Hồng Tuyết, nàng gần như cho rằng mình đang đối mặt với Hỏa sứ chân chính!

Chỉ là, kẻ tới không phải Hỏa sứ, nàng không biết mình nên cảm thấy may mắn, hay cảm thấy khổ sở nữa?

Cả người nàng giờ trần truồng không mảnh vải che thân, nếu như bị Hỏa sứ nhìn thấy, nó dù sao cũng không phải con người, bản thân vẫn coi như trong trắng, coi như bị một con chó nhìn thấy thôi, nhưng bây giờ cái lão già xương xẩu xấu xí như quỷ này, lại là một người đàn ông không chối cãi gì được!

Bản thân mình lại bị một gã đàn ông già, xấu xí như vậy nhìn sạch sành sanh!

Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay nàng trần truồng trước một người đàn ông, đối phương không phải bạch mã vương tử còn chưa tính, nhưng vì cái gì lại là một kẻ xấu xí như vậy?

Hứa Tình Thư hận không thể đâm đầu húc chết hoặc một mũi tên bắn chết cái lão già như bộ xương khô gớm ghiếc này!

"Ngươi mặc quần áo vào rồi chúng ta nói chuyện tiếp, bất quá nhanh lên, ta không có bao nhiêu thời gian." Sở Vân Thăng lúc này mới xoay người lại, ý bảo cô ta mau chóng mặc quần áo.

Hứa Tình Thư rất muốn lập tức thừa cơ giết chết lão ta, nhưng đầu óc nàng còn tỉnh táo hơn so với Sở Vân Thăng, từ tình báo thu được từ thành Liệt Hỏa, thực lực của lão già như bộ xương này sâu không thể lường, ba huynh đệ Lôi Minh hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của lão, thì bản thân mình lại càng không.

Nếu không phải người nhà vẫn còn nằm trong tay lão ta, Hứa Tình Thư nói không chừng sẽ kích động liều mạng với lão một phen, dù cho phải chết, cũng còn hơn là sống sót trong nhục nhã.

Nhưng hiện tại nàng phải nhẫn nhịn, mặc dù vừa rồi đến cả những chỗ nhục nhã nhất của bản thân mình cũng đều bị lão ta nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng phải nhịn.

"Nói đi, muốn tôi làm gì?" Hứa Tình Thư cấp tốc mặc quần áo tử tế, cất giọng lạnh như băng, nàng thật sự không muốn liếc mắt nhìn thêm người đàn ông xấu xí này.

Tuy rằng nàng cũng rất kỳ quái tại sao Viên Hồng Tuyết lại biến hóa như vậy, nhưng vừa nghĩ đến những cái công pháp tà ác kia của Hỏa tộc, cũng đủ khiến nàng suy nghĩ viển vông rồi, đại khái đây chính là kết cục khi đầu nhập vào Hỏa tộc đi, nàng âm thầm nghĩ.

"Cứu một người!" Sở Vân Thăng quay người lại, không thèm quan tâm đến tâm tình cô ta, trực tiếp mở miệng đi thẳng vào vấn đề.

Tuy rằng hắn nhìn thấy phụ nữ trần truồng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, kích thích hắn cũng không được bao lâu.

"Ai?" Hứa Tình Thư tiếc chữ như vàng.

"Đàm Ngưng, một trong các ứng viên!" Sở Vân Thăng ngưng thần trả lời ngắn gọn.

"Tôi không làm được!" Hứa Tình Thư không cần nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.

"Ngươi nhất định phải làm được!" Sở Vân Thăng một bước cũng không nhường.

"Cho dù ngay bây giờ ông giết tôi đi thì tôi cũng không thể làm được, hiện tại bên trong phòng tuyến trung tâm kia, ba tầng trong ba tầng ngoài tất cả đều là thủ vệ, hai vị Băng sứ còn tự mình tọa trấn bên trong, đổi lại là ông, ông có bản lĩnh đó sao?" Hứa Tình Thư mở miệng châm chọc.

"Không có biện pháp nào khác?" Sở Vân Thăng nhíu mày lại hỏi.

"Không có, trừ khi ông giết được hai vị Băng sứ!" Hứa Tình Thư cười lạnh đáp.

"Được rồi, giúp ta cứu một người khác, Viên Kỳ Dương, nếu như điều này mà ngươi cũng không làm được, chúng ta cũng không cần nói chuyện nữa, chờ nhặt xác cho cả nhà ngươi đi!" Sở Vân Thăng hừ lạnh một tiếng, rất bất mãn với thái độ của cô ta, bản thân tốt xấu gì cũng là "ông chủ" của cô ta, vậy mà còn dám lên mặt với mình.

Hứa Tình Thư thoáng cái liền xì hơi, cả giận nói: "Được, tôi có thể giúp ông cứu đứa bé đó, Băng sứ không quản việc này, nhưng thành chủ vẫn đang nhìn chằm chằm vào ông, đứa bé trai đó bị cô ta trông coi rất nghiêm ngặt, cho nên tôi không dám cam đoan nhất định thành công, không phải tôi không tận lực, nên biết nếu như bị cô ta phát hiện ra, bản thân tôi cũng sẽ mất mạng như ai!"

Sở Vân Thăng móc từ trong ngực áo ra một tấm hình, đưa tới, nói bừa mà cũng ôm vài phần cầu may: "Nếu như không cẩn thận để bị cô ta phát hiện, hãy giao tấm hình này cho cô ta, nói với cô ta rằng người đàn ông trong hình đang nằm trong tay ta, việc còn lại hẳn cô ta sẽ biết phải làm thế nào."

Hứa Tình Thư liếc mắt liền nhận ra người phụ nữ trong hình là Cơ Khanh, không khỏi giật mình, tấm ảnh chụp ở thời đại Mặt Trời này, tại sao lại nằm trong tay cái lão già như bộ xương này? Ông ta và thành chủ có quan hệ như thế nào?

"Tình huống của Đàm Ngưng như thế nào?" Sở Vân Thăng giờ chỉ lo lắng nàng hiện tại đã mất mạng.

"Bảy vị ứng viên vẫn ở trong phòng tuyến trung tâm, Băng sứ dường như còn đang chờ gì đó, lúc tôi rời đi, vẫn đều chưa cho bọn họ tiến vào trong những ống chứa kia." Hứa Tình Thư cất tấm ảnh chụp, trả lời.

Sở Vân Thăng thở phào nhẹ nhõm, Băng sứ đây là đang chờ đợi đổi lấy lợi thế với thần vực, tất cả mọi người không phải người ngu, không trao tiền thì không múc cháo, bất quá điều đó lại vừa đúng mong muốn của hắn.

"Đợi lát nữa ta sẽ sai người đến đây gặp thành chủ của các ngươi, đề nghị đổi ba người ứng viên với một mình Đàm Ngưng, ngươi thay ta trông chừng, nếu như các nàng định chơi ám chiêu gì đó thì lập tức tìm cách báo cho ta biết. Ta đảm bảo, chờ sau khi đổi Đàm Ngưng về, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình thả người nhà của ngươi ra, tuyệt không thương hại gì đến bọn họ." Sở Vân Thăng thấy chuyện trộm người không có khả năng thành công, phòng tuyến trung tâm phòng vệ nghiêm ngặt tới mức đó, cướp người cũng không thực tế, cuối cùng chỉ còn lại một cách là đổi người.

"Cô ta là gì của ông? Tại sao ông phải bất chấp bao nhiêu nguy hiểm như vậy để cứu cô ta?" Hứa Tình Thư không khỏi hiếu kỳ hỏi.

Lão già như bộ xương này chẳng lẽ lại là cha của Đàm Ngưng, hay là ông nội? Nhưng tướng mạo của kẻ này cũng hơi bị kém quá!

"Chuyện này ngươi không cần quan tâm, làm chuyện của mình cho tốt là được! Cáo từ!" Sở Vân Thăng không có tâm tình tán gẫu với cô ta, nói xong liền lui về sau hai bước, đẩy mở cửa phòng, lén lút chạy ra ngoài.

Hứa Tình Thư lạnh băng nhìn Sở Vân Thăng biến mất khỏi gian phòng, trong lòng cực độ phiền muộn, biệt khuất và tức giận...

********

Tâm trạng Cơ Khanh rất tốt, không chỉ bởi Đại Băng sứ nói cho nàng biết nhân vật thần bí Sở Vân Thăng mà nàng tìm đã lâu kia sắp sửa tìm được rồi, mà nàng cố tình bảo Ti Hạnh nôn lên cả người Hứa Tình Thư, chắc hẳn hiện tại mỹ nhân này đang cởi quần áo tắm rửa rồi.

Nàng tìm một cái cớ rất tốt, có thể tạm thời rời khỏi phòng tuyến một lúc, nhưng buồn bực phát hiện mỹ nhân người ta đã tắm xong rồi, y phục quần áo chỉnh tề không thiếu món nào!

Vậy mà nàng đã bỏ lỡ mất thời khắc đẹp nhất! Cơ Khanh hết sức căm tức!

Thật vất vả dẹp yên tâm tình buồn bực, nàng đang định lôi kéo bàn tay nhỏ bé của mỹ nhân "dốc bầu tâm sự", nhưng lại bị Ti Hạnh vội vàng chạy tới phá hủy bầu không khí.

"Thành chủ, thành Liệt Hỏa phái đặc sứ tới, vội vàng muốn gặp người!" Ti Hạnh thở hồng hộc nói.

"Không gặp! Có chuyện gì?" Cơ Khanh câu trước câu sau mâu thuẫn chan chát, nhưng hoàn toàn phù hợp với cái tính cách phân liệt của nàng.

"Hắn nói muốn dùng ba vị ứng viên đổi lấy một người của chúng ta!" Ti Hạnh mở miệng báo cáo mà lòng vẫn thấy khó tưởng tượng.

"Đổi người? Đổi ai?" Cơ Khanh cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, đầu tiên trực giác cho rằng lại là quỷ kế gì đấy của thành Liệt Hỏa.

"Đàm Ngưng!" Ti Hạnh nghi hoặc trả lời.

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Copyright © 2022 - MTruyện.net