Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 293 : Truyền kỳ kinh điển
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 293 : Truyền kỳ kinh điển

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mỗi một cô gái, đều có khoảnh khắc mơ mộng tuổi xuân.

Mỗi một cô gái, đều từng chờ mong và mơ tưởng vị "bạch mã vương tử" của mình dùng đủ loại phương thức chấn động xuất hiện tại trước mắt mình;

Mỗi một cô gái, đều sẽ cảm động khi mình rơi vào tuyệt cảnh lại có một người đàn ông có thể vì nàng ngăn cơn sóng dữ chống lên một bầu trời xanh thẳm....

Tưởng Thiên Thấm như vậy, Tần Kỳ Anh như vậy, Hứa Tình Thư như vậy, ngay cả Cơ Khanh cũng từng như vậy!

Nhưng mà một màn này, không có may mắn rơi xuống trên đầu các nàng, nhưng lại như kỳ tích xuất hiện ở trước mắt các nàng! Khiến họ vừa ghen tị lại vừa ao ước....

Tuy rằng người đàn ông này không phải bạch mã vương tử, tuy rằng hắn cũng không phải anh tuấn siêu quần, thậm chí ngược lại là một lão già trơ xương diện mục đáng sợ, nhưng vẫn không hề khiến chấn động mà một màn này mang lại yếu đi chút nào!

Thân là người đứng nhìn, các nàng ao ước Đàm Ngưng giờ khắc này, kiếp này đời này, không ngờ có một người đàn ông vì nàng, có thể không tiếc bất cứ giá nào, bất kể mọi thủ đoạn, lợi thế, cho dù phải mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng, cho dù là đối kháng với áp lực của cả thế giới, cũng muốn cứu nàng thoát khỏi nơi "đầm rồng hang hổ"!

Có người đàn ông như thế còn cầu gì? - Đời này còn có gì đáng tiếc!?

Khi Sở Vân Thăng khoác trên mình bộ chiến giáp phong cách cổ xưa lóng lánh hào quang, tay nắm thanh trường kiếm thanh hồng chém sắt như chém bùn, vai khoác áo choàng chiến y hoa mỹ đỏ rực như lửa, bước qua côn trùng, bước qua hoa tuyết, quần ma lùi bước, dị tộc nhường đường, từng bước từng bước tiến nhanh về phía Đàm Ngưng....

Các Thiên Hành Giả thành Xuy Tuyết, từng người từng người, không biết tại sao, dồn dập nhường đường cho hắn, đứng ở một bên, cho đến tận khi hắn đến mục đích của mình cũng không có ai dám cản bước!

Một lối đi tạo thành từ côn trùng và con người, đặc biệt tạo ra cho mình hắn!

Đưa mắt nhìn người đàn ông phong thái oai hùng tựa như chiến thần này, đi thẳng một mạch đến trước mặt cô gái, trên chiến trường hơn một nghìn người, mấy nghìn quái vật côn trùng, không ngờ lặng im không tiếng động, như một đại dương yên tĩnh, chỉ có mỗi âm thanh tim đập, cùng với những ánh mắt phức tạp.

Hình ảnh chấn động lòng người này, vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng trăm nghìn người, cho đến rất nhiều năm sau, còn thường thường bị cô gái nào đó trông mong nhắc tới với người đàn ông của mình!

. . .

Đàm Ngưng, trong thoáng chốc không biết phải như thế nào cho phải, nàng không thể tính là thật sự quen biết người đàn ông đang cất bước đi đến trước mặt mình đây, nhưng nàng từng nghe qua tên của hắn, không phải từ chỗ của Băng tộc, mà là từ trong miệng của anh họ.

Đó là lúc còn ở thời đại Mặt Trời, vị anh họ luyên thuyên không ngừng thường mở miệng nhắc đến cái tên gọi bình thường này, thế nhưng mà, thời điểm đó nàng căn bản không nhớ được, chỉ là nghe có chút quen tai mà thôi.

Nàng từng có vô số người sùng bái, vô số người theo đuổi ưu tú, mỗi một ngày đều có những cái tên mới xông vào trong thế giới của nàng, những con người tầm thường và những cái tên tầm thường căn bản không thể để lại vết tích sâu sắc gì trong trí óc nàng.

Cho đến tận cái ngày mặt trời biến mất lần đầu tiên, trong những cuộc điện thoại đứt quãng của anh họ, từng lần từng lần càng lúc càng khẩn trương cấp bách, cuối cùng chỉ nói một câu: Bảo nàng nhanh chóng đến Thân Thành, nếu tìm không được y thì hãy tìm một người gọi là Sở Vân Thăng, bởi vì hắn tiên đoán được tai họa sẽ đến! Lần đầu tiên khiến cho nàng giật mình ghi nhớ cái tên này....

Lệnh truy nã của vật thể bay, lần đầu tiên khiến cho nàng kinh ngạc biết được hóa ra vị đồng nghiệp này của anh họ, không ngờ lại bất phàm như vậy!

Từ sau khi Sở Vân Thăng giả mạo thiếu tá Đỗ cho nàng bánh quy và nói chuyện với nàng một hồi, từ bóng lưng của hắn, nàng liền đã biết người này không phải họ Đỗ, mà là họ Sở!

Ở trong thành Xuy Tuyết, khi tất cả mọi người đều lùng sục tung tích của hắn như điên, chỉ riêng một mình Đàm Ngưng một thân một mình chôn sâu bí mật này vào trong đáy lòng, cũng không ngừng tự nói với mình: "Ngươi không quen biết hắn, ngươi không quen biết hắn!

Nàng nói với mình, hắn là bằng hữu của anh họ, lại dùng xe RV và thức ăn cứu giúp bản thân, mình hẳn phải báo đáp hắn, tuyệt không thể bán đứng hắn!

Nàng nhạy bén đoán được tiến sĩ là do hắn an bài bên cạnh mình, sau khi tiến sĩ mất tích, nàng từng vô cùng hoảng hốt, không biết rằng mình có thể chống đỡ được bao lâu.

Rất nhanh, tin tức tiến sĩ xuất hiện ở thành Liệt Hỏa truyền đến, mấy người chị Tưởng cũng rời đi, nàng bị chọn làm ứng viên nhốt ở trong phòng tuyến, nếu như không phải Hạ Cát len lén đến gặp nàng, nàng gần như cũng chẳng biết bên ngoài đã xảy ra đại sự long trời lở đất.

Cuối cùng, thành Liệt Hỏa muốn tới đổi người, nàng đoán được đó là hắn, nhưng thủy chung không thể hiểu nổi, vì sao hắn lại đánh đổi nhiều và mạo hiểm nguy hiểm tới vậy, lại còn rất gấp rút muốn đổi mình về?

Trên xe RV, hắn hoàn toàn không có yêu cầu gì với mình, những gì mà hắn làm, vẻn vẹn chỉ là vì anh họ sao? Nàng đã từng có một chút cảm giác mất mác không tên, thậm chí đố kỵ với quan hệ giữa hắn và anh họ, nhất là trong cái mạt thế nhân tâm hiểm ác này.

Nàng là một cô gái thiện lương biết nhớ ơn, dưới áp lực mạnh mẽ của Băng sứ, thủy chung không hề thừa nhận có quen biết với cái người tên là Sở Vân Thăng này.

Cho đến tận vừa rồi, từ những nghị luận truyền tới từ phía trước, nàng là người bình thường không thể nghe thấy, nhưng bên người tất cả đều là Thiên Hành Giả, rất nhanh nàng từ trong tiếng xì xào bàn tán của bọn họ, cùng với những ánh mắt "ước ao" hướng về phía nàng, đạt được một tin tức giật mình: Hóa ra ứng viên Thiên Đạo Nhân là sẽ chết chín còn một!

Trong nháy mắt nàng cảm động tới đỉnh điểm! Nước mắt tràn mi....

Để cứu nàng, để cứu cô em gái của bạn bè chưa một lần gặp mặt, hắn vậy mà phát động toàn bộ nhân mã thành Liệt Hỏa, điều động đến hàng vạn côn trùng, không tiếc khai chiến với Băng tộc áo trắng, kiên quyết cưỡng chế muốn cứu bản thân mình ra!

Chỉ bởi vì anh họ sao? Trong ánh mắt mịt mờ hơi nước, vị anh hùng cái thế mặc "thánh y hoàng kim" vững vàng tiến tới, càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng....

Những giọt nước mắt ấy rơi vào trong mắt người khác, vậy mà biến thành những giọt nước mắt "hạnh phúc".

. . .

Sở Vân Thăng căn bản không biết mấy suy nghĩ linh ta linh tinh của họ, đừng thấy hắn đi tới rất tiêu sái, khí thế phi phàm, trong lòng hắn kỳ thực vẫn luôn quấn chặt hai chữ khẩn trương, cảnh giác với nhất cử nhất động của tất cả "kẻ địch", thời khắc nào cũng phải đề phòng Băng sứ phản ứng lại có thể đột nhiên tập kích.

Hắn giả vờ làm như trạng thái rất mạnh mẽ, bày ra dáng vẻ tự cao tự đại không coi tất cả vào đâu, khinh thường "lễ chào đón" của tất cả Thiên Hành Giả thành Xuy Tuyết, bá đạo kéo lấy Đàm Ngưng đang lau nước mắt ôm ngang trước người, xoay người liền khống chế một con Thanh Giáp Trùng II cực lớn đáp xuống trước mắt hai người.

Ôm Đàm Ngưng, Sở Vân Thăng quét mắt nhìn "quần thư"*, một chân đạp lên con Thanh Giáp Trùng "kiêu hãnh", phóng thẳng lên trời, vọt tận trời mây! *** Bình thường là "quần hùng", hùng là đực, nhưng thành Xuy Tuyết toàn phụ nữ nên tác giả đổi thành quần "thư", thư là giống cái, mái.

Đội hộ vệ Thanh Giáp Trùng dày đặc như mây lập tức đuổi theo bảo vệ xung quanh, tầng tầng lớp lớp, chấn động tâm linh mọi người....

Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa bắt đầu chầm chậm rút lui, hàng nghìn côn trùng theo phía sau, cuốn bông tuyết bay lượn khắp trời, không nhanh không chậm dần dần biến mất trong bóng tối mênh mông!

Vốn ý định của Sở Vân Thăng chẳng qua là dùng tốc độ nhanh nhất và phương thức an toàn nhất thoát khỏi chiến trường, tránh cho đêm dài lắm mộng, nhưng không ngờ, cuối cùng tạo thành một đoạn truyền kỳ kinh điển mang màu sắc lãng mạn nhất, hoàn mỹ vô bì nhất, có thể thấy được lịch sử thường bị bóp méo thế nào...

************

"Tiểu Đàm, ở nơi này, cô sẽ tuyệt đối an toàn, nhưng đừng bước ra khỏi căn phòng này nửa bước!" Sở Vân Thăng như trút được gánh nặng đặt mông ngồi bên giường, chỉ vào chiếc bàn vuông đặt bên cạnh, mệt mỏi nói: "Thức ăn nước uống đều ở đó, đói bụng thì tự lấy mà ăn, đừng rời khỏi tầm mắt ta."

Sở Vân Thăng lần đầu tiên thông qua Minh chỉ huy mấy nghìn con côn trùng, mới biết được đó là một chuyện tiêu hao tinh lực cỡ nào, Minh vừa mới tiến hóa lên cấp thành công, còn xa mới so sánh được với con ở thành Kim Lăng, điều khiển đàn côn trùng cỡ lớn như vậy từ xa, không ngừng thông qua lệnh phong ấn, hướng Sở Vân Thăng hút lấy một lượng nguyên khí khổng lồ để duy trì cho nguyên phù phong ấn chỉ mấp mé bên bờ tan vỡ.

Nếu như cuối cùng, không phải mình đây vội dùng Thanh Giáp Trùng II rút lui khỏi chiến trường, đàn côn trùng đã bắt đầu mơ hồ xuất hiện xao động, gần như sắp đến tình trạng khống chế không nổi nữa rồi.

Một khi đàn côn trùng tan vỡ, không kể địch ta, Sở Vân Thăng vừa rồi khẳng định không phải đối thủ của Băng tộc áo trắng, đừng nói tới chuyện cứu người, bản thân mình có thể chạy thoát được cũng phải cảm ơn ông trời rồi.

Cái này ít nhiều cũng may nhờ bộ thân thể đã biến hóa kịch liệt của hắn!

Sở Vân Thăng vẫn luôn có một tai họa ngầm cực lớn, mỗi lần hắn sử dụng nguyên khí bản thể siêu phụ tải, nhất định sẽ khiến cho Dung Nguyên Thể trong cơ thể hỗn loạn, khi nghiêm trọng thậm chí có khả năng khiến mình nổ tan xác mà chết!

Nhưng ngày hôm nay, cái tai họa ngầm này thần kỳ không xuất hiện, toàn thân là kết cấu Dung Nguyên Thể hết sức tinh thuần được cô đọng, dường như khả năng tiếp nhận và đề kháng áp lực có sự tăng trưởng theo cấp số nhân!

Không chỉ như vậy, nguyên khí bản thể vận hành trôi chảy, khiến cho những việc như khống chế nguyên phù phong ấn, khởi động chiến giáp đều trở nên cực kỳ bén nhạy nhanh chóng, hắn còn không thử nghiệm tốc độ phát động kiếm chiến kỹ, nhưng phỏng chừng cũng sẽ nhanh hơn trên diện rộng, đây là điều mà hắn khát vọng đã lâu.

Kiếm chiến kỹ gần như là kỹ năng bản thể mạnh nhất của hắn hiện nay, chỉ là không thể tùy tâm tùy ý khống chế phát động trong thời gian ngắn nhất, đối với quái vật côn trùng từ Tử Viêm Ma Trùng trở xuống còn đỡ, đối phó với côn trùng xếp trên nó, kể cả những kẻ dị tộc kia, thiếu sót này quả thật lộ ra hết sức trí mạng.

Mấy cái vấn đề làm đau đầu hắn trong thời gian dài này không ngờ sau một sự kiện ngẫu nhiên đều được giải quyết hết cả, Sở Vân Thăng càng ngày càng cảm giác khó mà tin nổi, đây là hiện tượng không hề được ghi lại trong những nội dung thông thường của sách cổ.

Sau khi cứu Đàm Ngưng về, rốt cuộc có một khoảng trống để thở lấy hơi, tranh thủ chút thời gian này, hắn cần phải mau chóng tra duyệt lại sách cổ.

Không làm rõ được tới cùng đã xảy ra chuyện gì, không chỉ ưu thế của bộ thân thể này liệu có thể phát huy hoàn toàn hay không, lỡ như có cái "tử huyệt" gì tồn tại, mà bản thân mình lại không rõ ràng, đến lúc đó có khi đến chết cũng không biết mình chết như thế nào!

Ngày mai sẽ là hạn chót ngày Thiên Đạo Nhân quy vị, còn có rất nhiều chuyện cần phải sắp xếp an bài.

Sở Vân Thăng bên này suy nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh, ngẩng đầu lên mới phát hiện Đàm Ngưng còn ở bên cạnh kinh ngạc nhìn bản thân mình, ngây ra một lúc mới tự giễu: "Đừng nhìn, ta biết cái bộ dáng này của ta không ra hình người, ngay cả chính ta đến bây giờ cũng không dám nhìn.... Nói rồi đừng nhìn nữa, ăn chút gì đi!...."

Đàm Ngưng lắc đầu, cắn môi nhẹ nhàng nói: "Sở đại ca, thiếu tá Đỗ trên xe RV cũng là anh sao?"

Sở Vân Thăng nói đến chỗ này, không tự chủ nhớ tới khi đó ở trên chiến trường, người phía sau nhiều lần nhắc tới hai chữ "bộ xương", lỗ tai hắn rất nhạy, chẳng qua khi đó không có thời gian ngẫm nghĩ, hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy ớn, trong lòng run rẩy, chỉ đành gật đầu ứng phó qua loa.

Đàm Ngưng cũng không biết bản thân đến cùng xảy ra chuyện gì, quỷ thần xui khiến lại hỏi một câu: "Sở đại ca, anh vì anh họ tôi mới cứu tôi sao?"

Sở Vân Thăng ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, lập tức dời ánh mắt đi, lắc đầu thở dài đáp: "Ta là vì ta, vì chính mình, cô không hiểu đâu, vĩnh viễn có lẽ cũng sẽ không hiểu, cái cảm giác đau khổ khi mất đi, cái cảm giác chỉ có mỗi sức mạnh, nhưng lại tuyệt vọng bất lực không đủ sức...."

Trái tim vừa mới bình tĩnh lại của Đàm Ngưng, trong nháy mắt lại đập loạn nhịp, một vị anh hùng cái thế vừa mới oai hùng tung hoành, trên khuôn mặt như xương khô lúc này không ngờ xuất hiện một vẻ ưu thương cô tịch, đôi mắt lồi ra đó, lộ ra từng ánh thê lương khó tả.

Sở Vân Thăng lắc lắc đầu, bỏ cái chuyện phiền lòng này qua một bên, không để ý tới nó nữa, nghĩ tới nghĩ lui, còn không yên lòng sự kiện kia, lén lút rút từ trong Vật Nạp phù ra một tấm gương....

"Cái Đ**!!!"

Tấm gương rơi xuống đất "choang" một tiếng vỡ tan, một tiếng kêu thảm cường độ cao thiếu chút nữa thổi bay luôn mái nhà!

Sở Vân Thăng ngây ngốc nửa ngày, đột nhiên giật mình một cái, cũng không màng tới còn một cô gái ở trong phòng, vội vàng cúi người xuống, hoảng loạn đưa tay thò vào trong quần...

Đàm Ngưng nhìn một màn này mà kinh hãi muốn chết, hình tượng anh hùng cái thế rốt cuộc hoàn toàn tan vỡ!

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mối Tình Dễ Thương Của Chanh Chanh

Copyright © 2022 - MTruyện.net