Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 295 : Thần vực tổng phản kích
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 295 : Thần vực tổng phản kích

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Sở Vân Thăng, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Cái đầu khổng lồ của bóng người trong kính chiếu lên bầu trời, như một tồn tại thần thánh cúi nhìn xuống Sở Vân Thăng bé nhỏ, uy nghiêm cất tiếng.

"Ha, chúc mừng Thiên Đạo Nhân của ngươi quy vị." Sở Vân Thăng đứng trên đỉnh đại điện, không chút nể tình trào phúng nó.

"Không, không, vẫn chưa đâu, Sở Vân Thăng, ta vẫn còn bốn vị ứng viên ở chỗ ngươi đây, hiện tại ta đến đón bốn người đó mà thôi." Bóng người trong kính tỏ vẻ cao cao tại thượng, tựa như tất cả mọi thứ đều đã nắm trong tay.

"Vậy chỉ sợ ngươi sẽ phải thất vọng rồi, ta đã sớm sắp xếp, nếu như có bất thường xảy ra, ba gã ứng viên của ngươi sẽ bị xử tử ngay lập tức!" Sở Vân Thăng vẫn luôn giữ nụ cười nơi khóe miệng, trấn định đáp.

"Sở Vân Thăng, ngươi cho rằng một kẻ 'chuyên gia mật mã' của thời đại lạc hậu liền có thể giải mã được chương trình tập hợp trí tuệ vô số năm tháng sao?" Bóng người trong kính khinh thường nói: "Điều cô ta biết chẳng qua chỉ như muối bỏ biển, dù cho ngày hôm qua ngươi lập tức xử tử bọn họ, kể cả đã hóa thành tro tàn thì trong vòng 72 giờ đồng hồ, ta vẫn có thể dùng 'tro tàn' giúp Thiên Đạo Nhân quy vị một cách hoàn mỹ! Hơn nữa, ngươi nhìn xem, bọn hắn đã bắt đầu phản bội ngươi..."

Tiếng nói của bóng người trong kính vừa dứt, Sở Vân Thăng quả nhiên nghe được trong thành chợt nổi lên một hồi xao động, cúi đầu nhìn lại, đám loài người vốn đang vô cùng hoảng loạn trong thành bỗng nhiên cuồng nhiệt lên, như thể bị thứ gì đó kích thích, dồn dập bắt đầu "quỳ lạy cúng bái" bóng người trong kính trên bầu trời.

Đây là kỹ thuật khống chế tinh thần của thần vực.

Sở Vân Thăng rất rõ đây là thủ đoạn mà nó am hiểu nhất, thế nhưng không ngờ nó lại có thể đột phá hạn chế của không gian tinh thần!

Hiện tại ngay cả những Thiên Hành Giả thực lực yếu kém cũng chập chờn lắc la lắc lư.

Bóng người trong kính lập tức ngừng cuộc trò chuyện riêng với Sở Vân Thăng, khuôn mặt khổng lồ chập rãi chuyển động, trang nghiêm nhìn xuống tất cả loài người trong khu vực Hoàng Sơn, giọng nói như truyền từ thời xa xưa:

"Các ngươi đều là con cháu hậu duệ Thiên Đạo Nhân, vô số năm trước, năm vị Thiên Đạo Nhân đã cùng kề vai chiến đấu với các ngươi, vượt bao chông gai, xua đuổi ác ma, xuyên qua điểm cuối tinh vân, theo đuổi sự sáng.... Đêm đó, tinh tú khắp trời rơi rụng, thiên hạ chìm trong biển lửa, nhìn không thấy cuối, đại địa khô cạn, núi cao ngã nhào... Cuối cùng, năm vị Thiên Đạo Nhân hóa thành vô số mã gien, qua ngàn vạn năm, vẫn luôn chảy trong dòng máu các ngươi, ẩn chứa trong máu thịt các ngươi.... Mà hôm nay, bóng tối lại lần nữa bao phủ đại địa, quần ma loạn vũ, bọn họ sẽ thức tỉnh từ giấc ngủ say, cùng với các ngươi, nắm trong tay lưỡi kiếm chính nghĩa và quang minh, thanh trừ ác ma nơi nhân gian, cứu vạn dân nơi nước sôi lửa bỏng, cứu rỗi nơi ngã gục.... quét ngang thiên hạ!"

Giọng nói của bóng người trong kính cất cao dần lên, hào quang trên ngọn núi chính Hoàng Sơn lập tức chiếu rọi rực rỡ, hình tượng của nó càng trở nên oai hùng thần thánh hơn!

Người bình thường trước nhất "cuồng nhiệt vô cùng" bắt đầu hô to:

"Quét ngang thiên hạ! Quét ngang thiên hạ! Quét ngang thiên hạ!...."

"Thiên Đạo Nhân vạn tuế!..."

"Tận diệt ác ma!...."

"Trả cho ta ánh mặt trời!...."

. . .

Tiếng gào thét điên cuồng, một sóng vượt một sóng, cuộn trào mãnh liệt, vang tận trời mây!

Bị không khí cuồng nhiệt của đoàn người bình thường số lượng khổng lồ ảnh hưởng, lại thêm thủ đoạn khống chế tinh thần của thần vực, dưới hai tầng kích thích, dần dà càng ngày càng nhiều Thiên Hành Giả nhiệt huyết sôi trào, bất tri bất giác gia nhập vào hàng ngũ đám người hò hét!

Trong thoáng chốc, toàn bộ khu vực Hoàng Sơn, tựa như hồ nước sôi trào, khí thế trùng thiên!

. . .

Thành Xuy Tuyết, trên phòng tuyến trung tâm, hai cô gái áo trắng như tuyết lặng lẽ đứng.

"Không biết xấu hổ! Da mặt quá dày! Chém gió không biết ngượng!" Tuyết Băng sứ tức giận nói.

"Điều nó nói cũng không phải hoàn toàn là giả! Năm đó, thiên hạ chìm trong khói lửa, tinh tú rơi rụng, toàn tộc tử trận... Ài!" Đại Băng sứ thở dài một tiếng.

. . .

"Sở Vân Thăng, nhìn thấy không? Từ bỏ chống cự đi! Ngươi chẳng mấy chốc sẽ bị chúng bạn xa lánh, một thân một mình, dù cho là cô gái mà ngươi liều chết cứu giúp kia, cũng sẽ xem ngươi là kẻ thù!" Bóng người trong kính thoải mái nhìn xuống Sở Vân Thăng nói, tựa như đang kể lại một chuyện đã xảy ra rồi.

"Nếu như ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, ta thấy ngươi cứ vào núp trong không gian thần vực đi!" Sở Vân Thăng nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi nóc đại điện, không thèm quay đầu xoay người rời đi.

Hắn cần phải mau chóng tìm được đối sách, mà không phải đấu võ mồm với nó ở chỗ này, thần vực rõ ràng đã không phải đến vì Đàm Ngưng nữa, lưỡi đao sớm đã nhắm thẳng vào yết hầu hắn!

Lúc trước bóng người trong kính nói việc quy vị Thiên Đạo Nhân ngoài ứng viên ra, còn cần cái loại "năng lượng nguyên bản" nào đó, chỉ sợ đó là loại năng lượng đặc thù khiến nó có thể rời khỏi thế giới tinh thần thần vực, trực tiếp ảnh hưởng đến linh hồn loài người ở thế giới thật!

Đây quả thật có chút ngoài dự kiến của Sở Vân Thăng, hắn tính tới tính lui, cho rằng thần vực cùng lắm là sau khi quy vị Thiên Đạo Nhân rồi, lợi dụng năng lực triệu hoán cưỡng chế triệu hoán ý thức của mình vào không gian tinh thần, lại thêm cấu kết với Băng tộc ngoài thế giới thật, liền có thể hốt gọn thành Liệt Hỏa, tìm được bản thể của mình trực tiếp bắt giữ.

Vì thế, hắn đã nghĩ ra một đối sách rất cặn kẽ, nhưng ngoài dự kiến của hắn, thần vực không chỉ có thể trực tiếp can thiệp đến tư duy của loài người trong thế giới thật, thậm chí còn có thể khống chế toàn bộ khu vực Hoàng Sơn, từng ngọn núi, cây cỏ đều như món đồ chơi xoay vần trong tay nó!

Muốn thế cần phải chuẩn bị bao nhiêu năng lượng!?

"Ngươi sẽ cúi đầu!" Cái khuôn mặt khổng lồ phủ kín bầu trời của bóng người trong kính cũng dần nhạt đi.

. . .

"Để tôi đi ra ngoài! Để tôi đi ra ngoài! Tôi nên hiến thân mình vì Thiên Đạo Nhân! Thả tôi ra!"

Sở Vân Thăng mới vừa xuống khỏi nóc đại điện, còn chưa kịp suy nghĩ đối sách gì, chợt nghe từ trong gian phòng của mình, Đàm Ngưng đang điên cuồng gào thét.

"Bẩm cụ, cô ấy điên rồi!" Tào Chính Nghĩa ngăn cản nàng, vội nói.

Tào Chính Nghĩa còn coi như tỉnh táo, lão là Thiên Hành Giả, lại đang ở trong đại điện là kiến trúc của Hỏa tộc, vì vậy không bị kích động tinh thần như ở bên ngoài.

Mà Đàm Ngưng bây giờ chỉ là một người bình thường, nhìn cặp mắt của nhiệt của nàng cũng biết là đã trúng phải tác động tinh thần của thần vực.

"Không phải cô ấy điên, mà là thần vực điên rồi! Tìm sợi dây qua đây, trói chặt cô ấy lại!" Sở Vân Thăng một tay nhấc Đàm Ngưng hai mắt phun lửa lên, ấn trên giường, không để ý nàng liều mạng dãy dụa, quay đầu nói.

Tào Chính Nghĩa đáp một tiếng, vội vã chạy đi, Sở Vân Thăng vội nói với theo một câu: "Đừng đi ra ngoài đại điện, triệu tập tất cả Thiên Hành Giả đến quảng trường đại điện!"

Mà Đàm Ngưng lúc này đang nhìn Sở Vân Thăng bằng ánh mắt vô cùng "thù hận", trong mắt tóe lửa, không màng đến cổ áo đang bị Sở Vân Thăng giữ chặt lấy, liều chết giãy dụa, vạt áo bị kéo lệch ra cũng không quan tâm.

"Buông ra, ngươi buông ra!" Đàm Ngưng cất cao giọng rít lên, cắt một cái lên cổ tay Sở Vân Thăng, như thể nổi điên!

Sở Vân Thăng hiện tại kiếm đây ra thịt cho nàng cắn? Còn dư lại chẳng qua là da bọc xương mà thôi, đại khái xương của hắn cũng khá cứng, Đàm Ngưng cắn tới cắn lui thế nào cũng không ăn thua.

Nàng thấy cắn tay Sở Vân Thăng không nổi, không ngờ quay đầu đâm vào tường, may mà Sở Vân Thăng phát hiện kịp thời, giữ chặt lấy nàng xong thì nàng lại muốn cắn lấy lưỡi mình.

Sở Vân Thăng trong lòng biết đây đều là chuyện hay ho do thần vực làm, vừa xé chăn nhét vào trong miệng nàng, vừa thầm nổi giận: "Thần vực khốn kiếp chúng mày, một người lành lặn khỏe mạnh thế mà bị chúng mày dày vò thành quỷ! Rồi cũng có ngày bố đây giết sạch đám Thiên Đạo Nhân của mày!"

Đàm Ngưng bị chặn miệng, lỗ mũi hít thở từng hơi nặng nề, trợn trừng hai mắt, nắm chặt lấy cánh tay trái của Sở Vân Thăng đang giữ chặt lấy nàng, lồng ngực phập phồng nhìn Sở Vân Thăng, trên trán mồ hôi đầm đìa.

"Cụ ơi, dây đây, dây đây!" Tào Chính Nghĩa bối rối chạy về, lúc vừa mới tới cửa, núi lơ lửng trên bầu trời vỡ ra một khối đá lớn, đập thẳng xuống một chỗ không xa trước đại điện tạo thành rung động kịch liệt, suýt nữa khiến lão ngã nhào!

"Đưa ta, ta trói cô ấy lại, ngươi đi triệu tập Thiên Hành Giả đi!" Sở Vân Thăng vội tiếp lấy sợi dây, cấp tốc nói.

"Thưa cụ, hiện tại còn triệu tập nhân mã gì được! Loạn hết cả lên rồi, người nhà đều điên, Thiên Hành Giả cũng đờ ra đó, mấy tên không có người nhà thì giống như con ruồi không đầu bay loạn!" Tào Chính Nghĩa mặt như đưa đám nói.

Sở Vân Thăng mặt lạnh lùng, không nói một lời, trầm mặc trói Đàm Ngưng lại, thành Liệt Hỏa hắn dày công xây dựng, trong không đến nửa giờ liền bị thần vực sử dụng thủ đoạn khủng bố làm cho tan rã!

"Lão Tào, vậy sao ngươi tới đây?" Sở Vân Thăng chợt phát hiện Tào Chính Nghĩa cũng có người nhà, giờ phút này sao rồi?

"Cụ à, bọn họ điên hết cả rồi, tôi muốn ngăn cũng không ngăn được, ngăn nữa thậm chí cả tôi cũng muốn giết, con mẹ nó tôi là chồng cô ta đó! Một ngày làm vợ chồng...." Tào Chính Nghĩa đau khổ nói: "Tôi biết đây là ác nghiệt thần vực làm, cụ à, hiện tại chỉ có ngài có thể làm thịt được nó, nếu không mọi người đều điên hết cả, thật quá đáng sợ!"

Sở Vân Thăng buộc Đàm Ngưng xong, ổn định tâm tình đi đến bên cạnh Tào Chính Nghĩa, lo lắng vỗ bả vai lão nói: "Lão Tào, không ngờ rằng Sở Vân Thăng ta cuối cùng còn có thể được ngươi coi trọng như vậy...."

Còn chưa nói xong, ngoài cửa lại chui vào vài người, Tào Chính Nghĩa vừa mới định động thủ, Sở Vân Thăng đã kéo lại, người dẫn đầu đi đến là La Hằng Thâm.

"Ngươi đến báo thù cho Lôi Minh sao?" Sở Vân Thăng bình tĩnh hỏi, cho rằng hắn cũng nổi điên rồi, hiện tại toàn thành có mấy người mà không điên chứ?

La Hằng Thâm bỗng nhiên há miệng cười sặc sụa, nói: "Mẹ kiếp đều là đồ chơi của người ta, báo thù cái cục shit! Sở Vân Thăng, ta bội phục ngươi, ngươi là nhân vật đầu tiên dám đứng lên đối diện với chúng nó, ta tới đây xem thử ngươi còn có bản lĩnh hay không..."

Đồng dạng, lời hắn còn chưa xong, lại có một đám người kéo đến, dẫn đầu là Tưởng Thiên Thấm, là Thiên Hành Giả trong đội ngũ học sinh kia.

Nàng thậm chí còn chưa kịp nói, đã nghe Edgar ở bên ngoài hô: "Ngài Lennon, mau đến xem!"

Sở Vân Thăng thất kinh, nghe giọng điệu Edgar thế nào không giống phát điên? Khác mấy Thiên Hành Giả trước mắt, y là một người bình thường chính cống!

Chẳng lẽ là nhờ Lục Giáp phù?

Sở Vân Thăng cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, nhưng không kịp ngẫm nghĩ nữa, Edgar ở bên ngoài đã liên tục kinh hãi hô to gọi nhỏ!

Một đám người, lập tức chạy đến góc quảng trường chỗ Edgar, trên mặt đài thật cao, vừa vặn có thể quan sát thế giới bên dưới bên dưới tòa thành bị đẩy cao.

Ngọn núi chính Hoàng Sơn vẫn đang phóng ra hào quang mãnh liệt, chiếu sáng khắp cả vùng đất, vô cùng sáng sủa.

Sở Vân Thăng chỉ nhìn một cái, lập tức hít một hơi lạnh!

Thành Liệt Hỏa chính giữa bị đẩy lên thật cao, xung quanh một vòng gần nhất tất cả đều là rừng gai bén nhọn rậm rạp chằng chịt, cao to tới mười mét, mũi nhọn lạnh người!

Vòng thứ hai, từng ống đen ngòm dạng như đại pháo cỡ lớn, phát ra âm thanh kim loại xoay tròn chuyển động, từng cái từng cái, lên tới hàng trăm vươn ra từ thân pháo, nòng pháo hướng thẳng đến thành Liệt Hỏa trên không trung!

Vòng thứ ba, đứng đầy người cầm trong tay đủ loại vũ khí, Thiên Hành Giả, cùng với vài thứ Sở Vân Thăng thấy không rõ lắm, tựa như người mà không phải người....

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Định Chúng Ta Sẽ Gặp Nhau

Copyright © 2022 - MTruyện.net