Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 296 : Kẻ thù của loài người
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 296 : Kẻ thù của loài người

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Sở Vân Thăng, ngươi đã bị bao vây! Khuyên ngươi lập tức bỏ vũ khí xuống, chớ đối địch với nhân dân, đó là một con đường chết! Lập tức đầu hàng, là lối thoát duy nhất của ngươi!"

Từ đám người ở vòng ba, truyền đến mấy lời "chiêu hàng" Sở Vân Thăng vô cùng "quen tai", nghe qua thì người kêu gọi đầu hàng có vẻ từng làm cảnh sát ở thời đại Mặt Trời, vô cùng quen mồm quen miệng.

"Sở Vân Thăng, dựa thế cố thủ chỉ phí công thôi! Trước mặt Thiên Đạo Nhân vĩ đại, tất cả chống cự đều là vô dụng, đều không thể chấp nhận!"

"Thành dân của ngươi, thuộc hạ của ngươi, ánh mắt của họ sáng như tuyết, không còn bị ngươi che mắt nữa, toàn bộ đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, ngươi đã bị cô lập hoàn toàn, nếu không đầu hàng, chẳng khác nào tự đào mộ chôn mình!"

. . .

"Sở Vân Thăng, Thiên Đạo Nhân vĩ đạo cùng với đồng minh Băng tộc, nguyện ý cho ngươi một cơ hội cải tà quy chính, hy vọng ngươi suy nghĩ thận trọng, đừng mắc thêm sai lầm, chống đối lại nhân dân, chống đối lại thiên hạ, trở thành kẻ thù của loài người!"

Từng cái mũ vô hình khổng lồ, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa dồn dập bị chụp lên đầu Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng không những không giận mà còn buồi cười, mấy cái thứ linh ta linh tinh gì thế này? Đúng là giỏi chém!

"Edgar, người của thành Liệt Hỏa xuống dưới bằng cách nào?" Sở Vân Thăng rõ ràng thấy toàn bộ thành Liệt Hỏa đều bị đội lên, hơn một trăm mét, dù là Thiên Hành Giả cũng không thể dễ dàng đi xuyên qua lòng đất xuống dưới.

Người trả lời lại là La Hằng Thâm: "Thần vực điều đá lơ lửng tới đón người, tựa như trong không gian kia vậy."

Sở Vân Thăng gật đầu, lúc này, hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ngoại trừ mấy người trước mắt này, hắn đích xác đã là một thân một mình chiến đấu.

"Ba người ứng viên kia cũng đi xuống rồi sao?" Sở Vân Thăng suy nghĩ chốc lát rồi hỏi.

La Hằng Thâm lắc đầu: "Hai người đã tự sát, thi thể bị đoạt đi rồi, còn một thừa cơ hỗn loạn đã tự mình chạy trốn."

Sở Vân Thăng tức cười, lúc trước vị nữ chuyên gia mật mã kia khóc lóc cầu xin mình đừng giết cô ta, bây giờ thì hay rồi, tự mình chui đầu vào lưới.

Thần vực đích xác rất lợi hại!

"Lão Tào, thả hết những người trong ngục giam ra.... Mà thôi, phỏng chừng bọn họ cũng được người ta thả ra cả rồi!" Sở Vân Thăng tựa như đang lầm bầm một mình.

Tào Chính Nghĩa ở bên cạnh do dựa nửa ngày, mới hạ quyết tâm nói: "Thưa cụ, nếu.. nếu không, chúng ta giao cô gái kia ra?"

Sở Vân Thăng cười cười, nhìn qua La Hằng Thâm và Tưởng Thiên Thấm, lão Tào quả thật không thể so bì trí tuệ với hai người họ, lắc đầu nói: "Thần vực bây giờ đã không phải muốn cô ấy, mà là ta, lão Tào, ngươi đã hiểu chưa?"

"Muốn ngài?" Tào Chính Nghĩa tuy rằng không quá thông minh, thế nhưng cũng không phải kẻ ngu, nhưng hắn không nghĩ ra được, thần vực tốn bao nhiêu công sức như vậy vây công thành Liệt Hỏa, muốn bắt Sở Vân Thăng thì có tác dụng gì?

"Ngươi không hiểu đâu." Sở Vân Thăng nhìn về mười mấy tên Thiên Hành Giả không biết mục đích gì nhưng vẫn theo sau mình, mở miệng nói: "Các ngươi có lẽ cũng sẽ không hiểu, hơn nữa cũng không thể hiểu, đây là cuộc chiến tranh giữa ta và thần vực, giữa ta và dị tộc."

Hắn dừng một chút, bình tĩnh nói: "Lão Tào, lão La, Tưởng tiểu thư, cảm ơn các ngươi dưới tình huống thế này còn có thể lưu lại, nói thật, các ngươi còn dũng cảm hơn so với ta, nếu như đổi lại là ta, chưa chắc đã có thể làm được.

Thế nhưng, đây cũng không phải là cuộc chiến của các vị, kế tiếp là cuộc chiến sinh tử, các vị không chịu nổi đâu, cũng không cần thiết phải đi chịu chết không cần thiết, lão Tào, ngươi đừng nói, nghe ta nói hết đã."

Sở Vân Thăng phất tay ngăn Tào Chính Nghĩa xen miệng vào, tiếp tục nói: "Các vị có thể lưu lai, hoặc ít hoặc nhiều có lẽ bởi vì cho rằng ta có thể một lần nữa sáng tạo kỳ tích, giết lùi bọn họ! Ta nói thật với các vị luôn, căn bản không thể nào giết lùi bọn họ được, các vị cũng thấy rồi, chúng nó liên hợp lại có sức mạnh rất khủng bố, ta chỉ hy vọng mình có thể sống sót lao ra mà thôi, cho nên, không thể để các vị đi theo chết vô ích được."

Hắn nói lời này, đích xác khiến bọn họ ảm đạm đi nhiều, có ai lại nguyện ý khi không đi chịu chết đâu chứ! Sở Vân Thăng hiểu rất rõ ràng, bọn họ sở dĩ dám lưu lại, là bởi kỳ vọng rất cao vào bản thân hắn, cho rằng hắn còn có thể sáng tạo nên kỳ tích!

"Ngài Lennon?" Edgar mấp máy môi, không biết phải nói gì cho phải.

"Edgar, ngươi cũng đi đi, có điều trước khi đi, ta có chuyện này giao cho các vị, theo ta vào trong đại điện." Sở Vân Thăng nói xong liền dẫn đầu đi trở về trong đại điện.

"Sở tiên sinh, chờ một lát, đứa bé trai này..." Tưởng Thiên Thấm ôm lấy một đứa bé từ trong tay đồng bạn, chần chừ chốc lát nói.

"Viên Kỳ Dương?" Sở Vân Thăng sửng sốt, Hứa Tình Thư ngày hôm qua vẫn đưa nó tới thật? Có điều xem bộ dạng là bị thương, hẳn là bị đám người điên cuồng kia tai vạ đến.

"Cùng mang vào luôn đi." Sở Vân Thăng nhanh chóng đưa ra một quyết định riêng, giải quyết một mối tâm sự của hắn.

Trong đại điện, Sở Vân Thăng vì đề phòng Đàm Ngưng bị thần vực khống chế nghe trộm mình nói chuyện, dùng một tấm Lục Giáp phù dự phòng phong ấn vào sau lưng nàng.

Quả nhiên không bao lâu sau, ánh mắt đỏ như máu của Đàm Ngưng dần dần khôi phục bình thường, tâm tình cũng dần ổn định lại, ngỡ ngàng thốt lên: "Sở đại ca, sao lại trói tôi lại?"

"Cô bị thần vực khống chế, nói cách khác là bị nó thôi miên, có điều bây giờ đã không sao rồi!" Sở Vân Thăng vừa cởi bỏ dây thừng trên người nàng vừa mở miệng giải thích.

Một cô gái bị mình trói lại, quần áo lại xốc xếch nhiều, tuy rằng bây giờ tình hình khẩn cấp, thế nhưng nói một hai câu giải thích rõ ràng vẫn tốt hơn, miễn cho sinh hiểu nhầm, chuyện kiểu này khi ở rừng rậm bào tử hắn đã ăn phải đắng rồi.

"Xin lỗi, tôi lại mang thêm phiền phức cho anh." Đàm Ngưng không nghi ngờ hắn, hổ thẹn nói.

"Chút phiền phức ấy của cô đáng cái r..." Một chữ "rắm" lên đến miệng, Sở Vân Thăng lại nuốt trở vào, nói: "Thần vực mới là phiền toái lớn, đợi lát nữa, ta gọi từng người từng người đi vào, cô ở bên cạnh nghe, không cần nói chuyện, chờ ta giao phó xong rồi ta còn có chuyện cần nói với cô."

Đàm Ngưng nhu thuận gật đầu, nàng biết mình không giúp được gì, Sở Vân Thăng nói cái gì thì làm cái có, đây là phối hợp tốt nhất.

Sở Vân Thăng dằn lòng xống, lấy từ trong Vật Nạp phù ra một tờ giấy trắng, cứ thế viết:

"Tiểu Kỳ Dương, nếu như con có thể thấy bức thư này, chứng tỏ ta đã chết rồi, đừng thương tâm, con người cuối cùng rồi sẽ chết, giống như cha của con vậy.

Con vẫn hy vọng ta dạy cho con những bản lĩnh đó, nhưng khi đó ta không dạy được, cũng không có thời gian, song những lời tiếp theo, con phải nhớ thật kỹ!

Con thấy được lá thư này, hẳn là đã sau một năm.

Khi đó, ta đã chết một năm rồi, chắc hẳn những kẻ dị tộc kia cũng sẽ không cần thi thể của ta làm gì nữa, con phải nhớ, mặc kệ con dùng biện pháp gì, nhất định phải tìm được thi thể của ta, sau đó dựa theo biện pháp mà ta sắp dạy con tiếp xúc với thi thể, bất luận bộ phận nào đều được...

Nhất định phải nhớ kỹ, bí mật này, vĩnh viễn chỉ có thể một mình con biết, chôn ở trong lòng, ai cũng không thể nói!

Xử lý chuyện này xong, lấy đồ đạc, sau đó tìm một chỗ trốn đi, không nên ra ngoài, sau khi học thành cũng không cần báo thù cho ta, nếu như con có cơ hội còn có thể tìm thấy Kim Lăng, nhớ giúp ta chiếu cố bọn họ...

Sở Vân Thăng tuyệt bút!"

Viết xong, Sở Vân Thăng nhẹ nhõm thở phào một hơi, khi hắn chuẩn bị liều mạng với thần vực và Băng tộc mà không phải đầu hàng, lo lắng lớn nhất của hắn chính là lỡ như bản thân mình chết trận, sách cổ của tiền bối không có người kế thừa.

Trước đây hắn quá bận rộn chạy trốn giữ mạng, cho tới giờ chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, mà nay, hắn đã trở nên trưởng thành hơn nhiều, quyển sách cổ này là tâm huyết của tiền bối, không thể để lụi bại trong tay mình được.

Vậy nên, hắn nghĩ tới Viên Kỳ Dương, đứa bé này trong tình thế trước mắt là nhân tuyển kế thừa tốt nhất, nó có tiềm lực thức tỉnh, trước khi thức tỉnh học tập sách cổ, có tỷ lệ nhất định sẽ bước lên con đường giống như mình.

Tuy rằng người hắn tín nhiệm nhất là Edgar, nhưng Edgar vẫn luôn là một người bình thường, sách cổ rơi vào trong tay y cũng vô dụng, huống hồ những chữ tượng hình kia, dân nước ngoài như Edgar sẽ rất khó hiểu.

Mà những người khác, lại trái ngược, ai ai cũng là Thiên Hành Giả, không cách nào luyện tập từ đầu như Sở Vân Thăng, hơn nữa cái quan trọng nhất là chuyện này phải giữ bí mật tuyệt đối, người thừa kế nhất định phải hoàn toàn không hay biết gì trong vòng một năm, những người trưởng thành bên ngoài kia tất nhiên không được, mà Viên Kỳ Dương đang hôn mê lại vừa vặn thích hợp.

Hơn nữa đứa bé trai này, bản thân Sở Vân Thăng cũng rất thích.

Viết "di thư" xong, Sở Vân Thăng cố ý chế ra một tấm Vật Nạp phù đặc biệt, phù phong truyền vào dấu ấn tính mạng của mình, đủ cho một năm sau mới tiêu tán, cũng có nghĩa trong vòng một năm, trừ bản thân Sở Vân Thăng, ai cũng không thể mở tấm Vật Nạp phù này ra, mà sau một năm, tấm Vật Nạp phù này sẽ tự động mở ra hoặc hủy diệt.

Nhưng bên trong có một cơ cấu phát động mà Sở Vân Thăng cố ý thêm vào, nếu như mình chết trận, phù văn phát động thiết lập là một năm sau tự động mở ra, nếu như mình không chết, vậy thì một năm sau sẽ tự động hủy diệt.

Nguyên lý của cơ cấu phát động này là căn cứ vào Phong Thú phù, khoảng cách phát động rất xa, trong trận đại chiến sắp tới đây, chỉ cần Viên Kỳ Dương không rời khỏi khu vực Hoàng Sơn, đều có thể bị phát động.

. . .

Sở Vân Thăng ở bên ngoài nói mình có thể xông ra, trên thực tế là hắn đang nói dối, trong lòng hắn căn bản không có lòng tin, rất có thể lần này bản thân sẽ phải chết trận nơi này.

Cho nên hắn nhất định phải an bài chuyện hậu sự này!

Hắn sẽ phong ấn lại Vật Nạp phù của mình một lần, bên trong phù phong có khắc thêm hơi thở tính mạng của Viên Kỳ Dương, đợi đến một năm sau, chỉ cần Viên Kỳ Dương dựa theo bí pháp của sách cổ tiếp xúc thi thể của mình, liền có thể mở Vật Nạp phù, lấy đi sách cổ.

Đây là một chuyện cuối cùng mà hắn có thể làm.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, người đầu tiên hắn gọi vào, không phải Edgar, mà là Tưởng Thiên Thấm.

Sở Vân Thăng bảo cô ta đặt Viên Kỳ Dương lên giường, móc từ trong lòng ra một đống tờ giấy, đưa cho Tưởng Thiên Thấm nói: "Tưởng tiểu thư, đây là công pháp trên năm chuỗi đảo của thần vực, hiện tại ta cầm cũng vô dụng, cô cầm lấy đi."

Hắn rất bội phục Tưởng Thiên Thấm, nửa câu đầu hắn nói ngoài điện cũng là thật, nếu như đổi thành hắn, hắn tuyệt đối không thể làm được tới mức độ của Tưởng Thiên Thấm.

Viên Kỳ Dương hắn chỉ có thể giao cho cô gái trước mắt này, mà không phải Tào Chính Nghĩa hay Edgar!

Lão Tào mặc dù có trung thành, nhưng đó là khi bản thân mình còn sống, nếu lỡ như mình đã chết trận, Tào Chính Nghĩa tất nhiên không còn đáng tin cậy như trước, lúc này đây, Sở Vân Thăng chỉ có thể đặt cược vào phẩm chất của Tưởng Thiên Thấm, mà không phải lòng trung thành trong giai đoạn này của Tào Chính Nghĩa.

"Những công pháp này đều đã được ta sửa chữa qua, tốt hơn rất nhiều so với thần vực, cô lấy đi rồi toàn quyền xử lý, ta không hỏi tới, chỉ là chờ sau khi ta đột phá vòng vây, cô thay ta chiếu cố cho đứa bé trai này là được." Sở Vân Thăng chỉ vào Viên Kỳ Dương nói.

Hắn hiện tại sẽ không nói cho bất luận kẻ nào rằng khả năng bản thân chết trận rất lớn, bằng không chút tinh thần cuối cùng của mấy người này cũng sẽ biến mất.

"Sở tiên sinh, anh yên tâm, tôi sẽ tận lực bảo hộ an toàn của nó." Tưởng Thiên Thấm cảm kích đáp, hôm nay ai cũng biết năng lực của Sở Vân Thăng không phải chuyện đùa, có thể nhận được công pháp tu luyện mà hắn tự mình sửa chữa, có thể tưởng tượng ra đó là chỗ tốt lớn tới mức nào!

"Cảm ơn, đứa bé này rất hợp duyên với ta... Cô đi ra ngoài trước đi, gọi Edgar tiến vào." Sở Vân Thăng cầm lấy ít thuốc, giúp Viên Kỳ Dương sát trùng và tiêu viêm, còn lại hắn cũng không biết.

Thừa khoảng trống khi Tưởng Thiên Thấm rời đi, Edgar còn chưa tiến vào, Sở Vân Thăng dùng thủ pháp cực nhanh phong ấn tấm Vật Nạp phù cấp cho Viên Kỳ Dương vào vị trí kín đáo dưới nách nó.

Động tác của hắn rất nhanh, thậm chí Đàm Ngưng ở bên cạnh cũng không thể phát hiện ra.

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Ôm Được Vương Gia Về

Copyright © 2022 - MTruyện.net