Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 301 : Thà chết không hàng
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 301 : Thà chết không hàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Con ngươi của Đại Băng sứ bỗng nhiên co rụt lại, tựa như chuyển kiếp bao nhiêu năm tháng, lại gặp được trận chiến cuối cùng của năm tộc phủ kín bụi nằm sâu trong ký ức.

Mưa lửa đầy trời trút xuống, tựa như một cái dùi trống giáng thẳng vào mặt trống trong lòng nàng.

Nàng có thể thấy từ trung tâm là tên loài người kia, trong phạm vị năm mươi mét là một biển lửa, bốc cháy hừng hực, thiêu rụi tất cả.

Rất nhiều người bị ngọn lửa cuốn lấy kêu gào vô cùng sợ hãi, cả người bốc lửa điên cuồng chạy trốn, lượng lớn chiến xa của Đa Năng tộc thì bị nung chảy thành từng đống từng đống phế thải!

Tên đàn ông loài người này, quả nhiên là người thừa kế của văn minh phù lục!

Nhất định phải bắt được hắn! Nhất định phải chiếm được hắn!

Chỉ cần lấy được phù lục, Băng tộc nhất định có thể phục hưng toàn diện!

Đại Băng sứ dùng hết sức lực toàn thân khắc chế, duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong nội tâm thì đang không ngừng lớn tiếng gào thét.

. . .

Sở Vân Thăng một mạch phóng ra mười tấm Ly Hỏa phù, đây là lượng nguyên phù cấp ba cực hạn mà hiện tại hắn có thể đồng thời phóng ra, nếu không phải có cái thân thể trơ xương này thì có khi đến phân nửa hắn cũng không thể làm được.

Hỏa nguyên khí bạo liệt hầu như thiêu sạch toàn bộ không khí xung quanh hắn.

Hít thở không thông, ngọn lửa rừng rực, hỏa năng lượng cuồn cuộn, khiến cho xung quanh hắn hòa thành một mảnh đất chết.

Uy lực mười tấm Ly Hỏa phù gộp lại, bị Sở Vân Thăng tận lực giới hạn trong phạm vi năm mươi mét, uy lực chồng chất cường hãn tới cực điểm, khiến cho chiến xa hình thoi của thần vực ngay tại chỗ biến mất phân nửa, người máy thì chiến tổn vô số kể, mà người bình thường bám víu trên người hắn thì trực tiếp bị đốt thành tro tàn...

Khi thân hình đỏ như máu của hắn bước ra khỏi biển lửa, đám Thiên Hành Giả đứng bên xem cuộc chiến đồng loạt câm lặng, không biết là đang thầm may mắn vừa nãy đầu óc không nóng lên xông lên cướp công, hay là vì chút cảm động bởi đồng loại loài người.

Nhưng Sở Vân Thăng lúc này cũng không dễ chịu, hắn gần như là tập tễnh bước ra khỏi biển lửa hừng hực thiêu đốt.

Ngay khi Ly Hỏa phù kích phát, công kích của chiến xa hình thoi và người máy cũng đồng thời giết tới, hơn nữa sử dụng quá độ mười tấm Ly Hỏa phù, khiến cho hỏa nguyên khí xung quanh tạm thời không khống chế được, ngay cả chính bản thân hắn cũng bị Ly Hỏa phù ảnh hưởng đến, khổ không thể tả.

Dưới tầng tầng thương tổn, trên chiến giáp hợp thể bốc lên từng làn khói xanh, nóng bỏng dọa người, hai người Sở Vân Thăng và Đàm Ngưng tựa như bị đun sôi, loáng thoáng thậm chí có thể ngửi thấy được mùi khét trên người đối phương.

Chiến đấu vẫn tiếp tục, không bên nào nguyện ý từ bỏ.

Sau khi Sở Vân Thăng kích phát Ly Hỏa phù, cũng thành công thực hiện một lượt công kích phạm vi lớn, màng sáng bảo vệ màu lam của thần vực lập tức lóe lên, hóa thành vô số vòng sáng nhỏ, bao phủ lên từng chiếc chiến xa và người máy còn sót lọi, triệt để từ bỏ phòng hộ cho những người bình thường kia.

Một phần ba cầu lửa của khu chất nhầy dùng để kiềm chế màng sáng lam nhất thời như một cơn mưa lửa, không chút cản trở giáng thẳng xuống đám người bình thường điên cuồng, trong nháy mắt, xác chết tung bay, máu chảy thành sông!

Sở Vân Thăng vẫn tiếp tục vọt tới trước, tình thế nhưng càng lúc càng gian nan, khi màng sáng lam tách ra bao phủ trên thân thể của mỗi một người máy, năng lực phòng ngự của chúng tăng lên rất mạnh, số lượng bị Ly Hỏa phù trực tiếp phá hủy trong nháy mắt liền giảm thiểu phân nửa, một nửa kia hoặc chỉ bị thổi nghiêng ngả hoặc chỉ bị hư hao một phần mà thôi.

Mà giờ khắc này, tòa núi lơ lửng đồ sộ đã bay lên giữa không trung, rồi từ không trung nặng nề đập xuống, mỗi một kích, mỗi một đập, đều ép chặt Sở Vân Thăng xuống dưới chân núi.

Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy ruột gan mình như thể bị ép ra khỏi cơ thể, hắn bất chấp hết thảy ném lên trên từng tấm từng tấm Băng Băng phù, từng chút từng chút cố gắng đóng băng phá vỡ cả tòa núi lơ lửng, đồng thời lại ném Ly Hỏa phù về phía trước, từng tấc từng tấc đẩy lùi quân đoàn người máy.

Nguyên phù công kích này hắn đều giữ lại định dùng làm bài tẩy để đối phó với Băng tộc và Thiên Đạo Nhân, không có những nguyên phù này, hắn rất rõ ràng với thực lực của chính mình, chỉ riêng Băng tộc thôi hắn cũng không thể chiến thắng, huống chi còn có một vị "Thiên Đạo Nhân" còn chưa xuất hiện nữa.

Nhưng hiện tại hắn không thể quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, núi lơ lửng và quân đoàn người máy hầu như lập tức có thể lấy mạng hắn và Đàm Ngưng.

Không chống nổi, thật sự là không chống nổi!

Chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy, liều mạng dốc hết sức lực!

Thần vực quá mạnh, mạnh vượt quá quá quá tưởng tượng của hắn, ở khu vực Hoàng Sơn nó gần như có thể khống chế tất cả, bất kể là con người hay là núi non, hay là năng lượng.

Dưới loại công kích mãnh liệt này, hắn tin tưởng dù là người áo choàng một thân một mình thì cũng không thể ra khỏi khu vực Hoàng Sơn được.

Chẳng lẽ mình sẽ bỏ mạng ở đây?

Không thể nào!

Sở Vân Thăng trong lòng quật cường cưỡng chế tự "thôi miên" bản thân: Quái vật xúc tu ở Thân Thành không nuốt được mình, Hỏa Diễm Huyễn Điểu ở thành phố sương mù không đốt chết được mình, ngay cả Mân ở ngoài Kim Lăng cũng không giết được mình, làm sao mình có thể chết ở cái chỗ như thế này!?

Thần vực không phải vô địch, nhất định không phải vô địch!

Nó nhất định có sơ hở, có nhược điểm, có tử huyệt, bằng không Băng tộc và cả Hỏa tộc tại sao không sợ nó?

Thế nhưng đó là chỗ nào? Chẳng lẽ là ngọn núi chính Hoàng Sơn?

Chỉ có thể là ở chỗ đó! Cũng chỉ có ở chỗ đó thôi!

Quầng sáng trên ngọn núi chính Hoàng Sơn một mực không ngừng không nghỉ, mỗi khi chém giết tới thời khắc kịch liệt nhất, cũng là thời khắc nó chói mắt nhất.

Chủ thể của thần vực nhất định ở chỗ đó!

Phạm vi khống chế của nó chỉ có thể ở trong khu vực Hoàng Sơn, ở chỗ này nó là vua, nhưng cũng chỉ là ở tại nơi này, đây là ưu thế của nó, cũng là cực hạn và tử huyệt của nó.

Hắn hoặc chạy ra khỏi phạm vi này, hoặc phá hủy chủ thể của thần vực, trừ hai lựa chọn đó ra, không còn lựa chọn thứ ba nào nữa!

Sở Vân Thăng lại một lần nữa đứng lên từ giữa một đống thịt nát, nhưng không hề nhìn đến quân đoàn người máy ở trước mắt.

Vô luận là chạy ra ngoài, hay là phá hủy, hầu như đều khó như lấy sao trên trời.

. . .

Các loại nguyên phù đều đang tiêu hao cực nhanh, chiến giáp cũng đang từ từ suy yếu, ngay cả Huyền Ba Tráo cũng bắt đầu lay động lắc lư....

Dưới chân của hắn chất đầy mảnh vỡ người máy, càng lúc càng cao, tựa như một ngọn núi nhỏ.

Núi lơ lửng một lần rồi lại một lần đập xuống, hắn một lần rồi lại một lần quật cường đứng lên, giãy dụa tiến về phía trước.

Đàm Ngưng đã hôn mê, Sở Vân Thăng không biết nàng sống chết thế nào.

Hắn chỉ biết mình quyết không thể chịu thua, tuyệt không thể chết ở chỗ này, cho dù là chết, cũng phải trước hết cắn chết thần vực.

. . .

Rốt cuộc, năng lượng của Huyền Ba Tráo hao hết, thậm chí có thể là đã hư hỏng, tự động thu về lại.

Bộ chiến giáp đầu tiên tan vỡ thành phế phẩm, bộ chiến giáp thứ hai cũng đã biến mất, một bộ chiếu giáp cuối cùng lung lay chực vỡ.

Máu tươi trộn lẫn với mồ hôi, che mờ tầm mắt hắn.

Hắn máy móc kích hoạt nguyên phù tấn công, máy móc vung kiếm Thiên Ích, máy móc dùng Nhiếp Nguyên phù bổ sung nguyên khí, hết thảy đều rơi vào trạng thái máy móc chết lặng.

Không biết có bao nhiêu người máy "chết" dưới chân hắn, mà người bình thường phía sau hắn, sớm đã bị đống xác chết chất cao như núi ngăn cản không cách nào tới gần.

Cái thân thể như bộ xương khô của hắn lúc này dường như muốn tan thành từng mảnh, mỗi một lần nhấc lên, đều như nặng nghìn cân, mỗi một lần vung kiếm Thiên Ích, sẽ phải dốc hết sức lực cả người.

Khu chất nhầy sắp đến, đã ở ngay trước mắt, hắn đã có thể thấy được cái đỉnh Cự Phần bốc khói cuồn cuộn quen thuộc.

Côn trùng sớm đã theo lệnh hắn, điên cuồng, bất chấp hết thảy tràn tới, như một cơn sóng thần xô về phía quân đoàn người máy...

Một chút cuối cùng, ngọn núi lơ lửng chỉ còn to cỡ một tảng đá lớn, nặng nề đập lên thân thể Sở Vân Thăng.

Hắn cố gắng lấy tay chống đống mảnh vỡ người máy dưới người, muốn đứng lên, nhưng đôi chân run rẩy kịch liệt khiến hắn thất bại hết lần này tới lần khác.

Xương đùi hai chân đã gãy, đầu xương vỡ đâm xuyên qua lớp da thịt mỏng manh như một tầng da khô, đâm lên chiến giáp, máu chảy đầu đìa đầy khủng bố, nhưng hắn không có cảm giác đau đớn, bởi vì toàn thân đều là như vậy....

Tức khắc có thể tiến vào khu chất nhầy, hắn liền có thể phản kích, Sở Vân Thăng nhắc nhở mình phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng!

Trong lòng hắn lớn tiếng hô: Đứng lên! Sở Vân Thăng, đứng lên! Ngươi nhất định phải đứng lên! Sắp đến ngay rồi!

Tảng đá lơ lửng vẫn còn không ngừng đập lên người hắn, người máy ở trước mặt trút làn mưa đạn xuống hắn..

Năng lượng của thần vực có lẽ cũng đã đến mức cực hạn, quân đoàn người máy đã không phóng ra những bó sáng đỏ nữa, chiến xa cũng không phóng ra được bó sáng lam, ngay cả màng sáng lam cũng biến mất không còn thấy đâu.

Bằng không, Sở Vân Thăng nghĩ mình sớm đã mất mạng rồi....

Đàn côn trùng vọt tới sát biên giới khu chất nhầy hung hăng cắn giết ở vòng ngoài quân đoàn người máy, tựa như phát điên xông về vị trí Sở Vân Thăng.

Đàn Thanh Giáp Trùng cũng bất chấp tính mạng cố gắng đột phá đàn Ban Lan Cự Điểu ngăn cản ở trên không trung.

Côn trùng chỉ khi ở vùng ven sát biên giới khu chất nhầy thì Minh có sức khống chế mạnh nhất, có thể dũng mãnh không sợ chết phát động công kích chỉnh tề quy mô, nếu như sớm ra khỏi khu chất nhầy tiếp ứng cho hắn, nói không chừng trong nháy mắt toàn bộ đàn côn trùng sẽ tan rã sụp đổ.

Đây chính là đường sinh cơ duy nhất của hắn hôm nay!

Sở Vân Thăng hộc máu, kéo theo máu tươi, bò về phía trước, hắn đã sức cùng lực kiệt, phóng ra từng con Thanh Giáp Trùng, Tử Viêm Ma Trùng phong ấn thay hắn ngăn cản đạn pháo, công kích dày đặc.

Thần vực và hắn trong giây phút cuối cùng này đều rơi vào điên cuồng!

Chỉ cần hắn lao ra một tầng lá chắn cuối cùng này, thần vực đã tổn thất lượng năng lượng khổng lồ sẽ không còn cách nào bắt được hắn, mà ngược lại, chỉ cần thần vực có thể kiên trì thêm chút nữa, Sở Vân Thăng liền sẽ biến thành món đồ trong túi nó!

Hắn muốn leo lên lưng Thanh Giáp Trùng, dù cho bay ở tầng thấp thôi cũng được.

Nhưng bất luận như thế nào đều bị người máy bắn rơi.

. . .

Côn trùng phong ấn từng con từng con bị bắn chết, khoảng cách giữa hắn và quân chủ lực của Minh càng ngày càng gần, nhưng chỉ một khoảng cách như vậy, lại là xa không thể chạm.

Hai con Tử Viêm Ma Trùng bị chia ra bao bọc, từ từ bị đoàn người máy đông như kiến bao phủ...

Băng Băng phù đã dùng hết, Ly Hỏa phù đã dùng hết, Băng Toàn phù đã dùng hết, ngay cả Băng Khốn phù cũng đã không còn một tấm!

Trước mắt Sở Vân Thăng đã không còn thứ gì để ngăn cản đạn pháo.

Xa xa, đám Thiên Hành Giả từng có đôi chút "đồng tình" Sở Vân Thăng, run rẩy môi nhìn một màn này, có thứ gì đó, tựa như mũi kim đâm vào trong tâm bọn họ.

"Cụ ơi (Ngài Lennon)... đầu hàng đi!" Tào Chính Nghĩa và Edgar ở một góc xa, lớn tiếng khóc hô.

. . .

"Đầu hàng đi, ngươi đã sơn cùng thủy tận rồi!" Đại Băng sứ bay vụt đến phía trước Sở Vân Thăng, tựa như có một chút tiếc hận nói.

"Đầu hàng đi..." Tuyết Băng sứ bay nhanh theo sau, thở dài nói.

"Đầu hàng đi!" "Đầu hàng đi!" "Đầu hàng đi!" Từng câu từng câu khuyên đầu hàng, từ trong miệng đám Thiên Hành Giả, cấp tốc khuếch tán ra.

"Đầu hàng đi!" Những người bình thường phía sau núi thây biển máu cũng trầm thấp nói.

"Đầu hàng đi!" Những người máy kia cũng mô phỏng ra tiếng người.

"Đầu hàng đi!" Từ trên ngọn núi chính Hoàng Sơn truyền đến tiếng thở dài của bóng người trong kính.

"Đầu hàng đi!" "Đầu hàng đi!" "Đầu hàng đi!".... vang vọng ở khắp toàn bộ Hoàng Sơn!!!

Sở Vân Thăng cắn chặt hàm răng tràn đầy máu tươi, phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa, dùng chiến giáp và da thịt mang theo xương cốt gãy nát, ngoan cường đứng lên!

Hắn không muốn phải hèn mọn ngã gục trước mặt dị tộc!

"Lão tử thà chết ---" Sở Vân Thăng phun ngụm máu bê bết trong miệng ra, kiên quyết nói: "--- Không hàng!"

Tuyết Băng sứ còn muốn nói điều gì, Sở Vân Thăng bỗng nhiên ngẩng mặt lên trời cười lớn: "Đã không còn đường sống, ta liền đồng quy vu tận với các ngươi!"

Lời còn chưa dứt, hắn móc ra toàn bộ số Nhiếp Nguyên phù cuối cùng, không muốn sống điên cuồng hút tất cả vào, dòng nguyên khí cuồn cuộn không ngừng thổi phồng thân thể hắn lên như đang thổi khí cầu.

Cuối cùng, hắn cảm giác được điềm báo trước khi Dung Nguyên Thể gãy vỡ tan rã, thân thể huyết nhục tan xương nát thịt, bất chấp hết thảy truyền tất cả nguyên khí bản thể vào trong Phong Thú phù của Minh.

Ý thức của hắn đang mau chóng tiêu tán, nhẹ nhàng kêu gọi:

Hóa thân thành cự trùng đi!

Hóa thân thành ma quỷ đi!

Thay ta phá hủy thần vực, phá hủy Hoàng Sơn, phá hủy tất cả ở nơi này đi!

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tối Cường Song Tu Tà Ác

Copyright © 2022 - MTruyện.net