Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Vân Thăng tĩnh mịch nhìn mọi người, hắn đang suy nghĩ nên xông vào cướp hay tìm một cách nào đó, lấy miếng ngọc đeo trên cổ của người phụ nữ này.
Trong đám người này, bỗng có một người đứng lên, ngữ khí vội vàng nói: " Giáo sư Tôn, đoàn trưởng giao phó cho tôi, tài liệu và số liệu ngài và tiểu thư Triệu đang cầm trên tay, đây là hi vọng của nước nhà, là hị vọng triến thắng Trùng Tử của loài người, mọi người không thể chết được, phải đợi Trùng Tử xuất hiện, tôi và các huynh đệ sẽ đánh lạc hướng Trùng Tử, mọi người phải nhanh chóng rời khỏi, đây là sân thượng, tỉ lệ Trùng Tử quay lại đuổi giết mọi người, theo phỏng đoán của tôi là không lớn."
Vị quân quan này muốn đánh đổi cả tánh mạng để ngăn chặn Trùng Tử, đổi lấy an toàn cho mọi người.
Như vậy, sở dĩ mọi người chạy lên tầng thượng, nhất định là nhìn thấy ám hiệu phái sáng, phỏng đoán trên đó có người, có ý đồ muốn lợi dụng người vẫn còn sống trên lầu thượng, như vậy tỉ lệ thành công của hắn được đề cao. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Sở Vân Thắng bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, đáng tiếc đây không phải là một kế hoạch hoàn hảo của bọn họ, nhưng hắn không phải là một Nhuyễn Thị Tử gì đó.
Quân Quan rời khỏi vị trí chiến đấu, đi nhanh đến trước mặt Sở Vân Thắng, nghiêm túc nói: " Người giác tỉnh ngươi là ta?"
Sở Vân Thăng nhìn hắn lạnh lùng, thôi mặc kệ không để ý đến hắn, từ lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của của bọn họ, Sở Vân Thăng không còn thú vị với những người này nữa.
Sở Vân Thằng im lặng không trả lời, Quân Quan gãi đầu nhíu mày, nhìn Du Tiểu Hải một cách khó hiểu, hính như Đốc Định đã nhận ra hắn, ánh mắt sáng lên vì vui mừng, đúng lúc có một người giác tỉnh ở đó, tỉ lệ sống được tăng lên rất nhiều, bỗng nhiên hắn lại nghiêm túc tự giới thiệu bản thân mình: " Tôi là thượng uý Cố Lập Minh!"
Sở Vân Thắng nhăn mày, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm Thiên Ích của mình.
Cố Lập Minh tức giận, bỏ tay xuống, lạnh giọng nói: " Tôi làm theo quân lệnh đặc biệt của bộ chỉ huy, gọi ngươi gia nhập đội quân, phố hợp hành động cùng đội quân."
Gọi tôi? Ngài dựa vào cái gì mà gọi tôi? Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, nói: " Nếu tôi từ chối tham gia thì sao?" Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Cố Lập Minh mặt tái mét lại : " Ngươi hiểu rõ hậu quả của việc chống đối lại quân lệnh đó...."
Sở Vân Thăng cảm thấy không thoải mái trước lời uy hiếp của Cố Lập Minh, lập tức cắt lời: " Tôi không phải là quân nhân, không phải phục tùng quân lệnh, ngoài ra, nói cho ngài một tiếng, dựa vào mấy người các ngài, mấy người" Phá đồng lạm thiết", không cần đến một phút, tôi sẽ tiễn mấy người đến gặp Diêm Vương rồi."
Sở Vân Thăng cảm thấy đầu óc vị quân quan này hình như có vấn đề, chỉ dựa vào thái độ này, mà muốn người khác tình nguyện vì hắn mà bán mạng?
Cố Lập Minh yên nặng một lúc, cũng không ngờ đối phương lại ương ngạnh như vậy, còn định nói cái gì đó, thì nghe thấy tiếng của Trùng Tử phía dưới vọng lên, âm thanh càng ngày càng rõ, sắc mặt Cổ Lập Minh lập tức căng thẳng, cuối cùng quyết định không nói nữa, nhanh chóng trở lại vị trí."
Sở Vân Thăng chủ động mở Hồng Ngoại Nguyên, Trùng Tử đang ở dưới lầu, nhưng không sớm thì muộn chúng cũng tìm được đường lên trên này, với thực lực của hắn bây giờ chỉ có thể đối phó được ba con Trùng Tử, về cơ bản không có nhiều nguy hiểm.
Hắn bỏ chiếc mặt lạ ra, châm một điếu thuốc, quyết định tham gia đàm phán cùng đám người này một trận, tiền bạc và séc phiếu chính là ba con con Trùng Tử và chiếc mặt dây chuyền kia. Dù sao hắn cũng rất muốn giết chết ba con Trùng Tử này, nếu có thể dùng nó để đổi lấy cái mặt dây chuyền kia, như vậy thì tốt biết bao.
Sở Vân Thăng có chút hơi quá đáng, thậm chí còn háo sắc, nhìn chằm chằm vào ngực người phụ kia, cao giọng nói: " Tôi có một đề nghị, không biết mọi người có hứng thú để nghe không?"
Cố Lập Minh và mọi người căng thẳng, nhìn thấy hắn từ từ hút thuốc, cũng có một chút ngạc nhiên. Đặc biệt là tiểu thư Triệu kia, phát hiện ra Sở Vân Thăng nhìn chằm chằm vào ngực mình, có chút không hài lòng.
Những người khác, rất nhanh, phát hiện ra ánh mắt Sở Vân Thăng nhìn chằm chằm ngực tiểu thư Triệu không chớp mắt, của mọi người đều không phục. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Sở Vân Thăng thấy mọi người im lặng, hắn thản nhiên nói: " Thời gian nhiều nhất là một phút để mọi người suy nghĩ về lời đề nghị của tôi...."
Tiểu thư Triệu thấy Sở Vân Thăng nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt cũng từ từ thay đổi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm định nói gì đó, thì bị Cố Lập Minh ngăn cản, cô trả lời một cách lạnh nhạt: " Tôi muốn nghe, đề nghị của ngươi là gì vậy?"
Sở Vân Thắng liếc nhìn mọi người một vòng rồi từ từ nói: " Rất đơn giản, tôi sẽ giúp mọi người giải quyết ba con Trùng Tử ở dưới lầu kia, làm điều kiện trao đổi...." hắn giơ tay chỉ vào tiểu thư Triệu, nói: " Tôi muốn chiếc mặt dây chuyền của cô."
Cố Lập Minh, giáo sư Tôn, và một người lãnh đạo đồng thanh trả lời : " Không được."
Sở Vân Thanh sửng sốt, không phải chí có mỗi cái mặt dây chuyền thôi sao? Chẳng lẽ mặt dây chuyền kia còn quý giá hơn cả tính mạng?
Hắn vẫn chưa nói hết, Cố Lập Minh nhìn Sở Vân Thăng phẫn nộ, nói: " Tiểu thư Triệu và giáo sư Tôn là hai người quan trọng, mục tiêu bảo vệ của đội chính là hai người này, ngươi có biết thí nghiệm của hai người đó quan trọng như thế nào đối với loài người chúng ta không?..."
Sở Vân Thăng cảm thấy Cố Lập Minh này quá phiền phức, không nể mặt hắn, liền ngắt lời, giọng nói lạnh lùng: " Các người không có nhiều lựa chọn nữa, một chết hai là trao đổi!"
Tiểu thư Triệu trầm tư suy nghĩ, cắn môi, cuối cùng hít thở sâu, nói: " Ba, thầy Tôn, mọi người không phải ngăn cản con, thực ra mọi người đều biết hết cả rồi, chũng ta không còn đường thoát nữa, Trùng Tử nhất định không tha cho chúng ta đâu, con không muốn nhìn thấy hai người xảy ra chuyện, hai người là người thân duy nhất của con."
" Nhưng, nhất định còn cách khác nữa!" Ba của tiểu thư Triệu run giọng nói.
" Đúng vậy, Tiểu Lăng, chúng ta nghĩ cách giải quyết khác", giáo sư Tôn nói.
" Không còn kịp nữa rồi, ba, chúng ta đàng phải liều một phen thôi!" Tiểu thư Triệu kiên quyết, khẩu ngữ lạnh nhạt, tiểu thư Triệu không còn quan tâm đến cái gì nữa.
Sở Vân Thăng vút điều thuốc xuống, giơ thanh kiếm lên: "Ok, thời gian đến rồi, Trùng Tử cúng chuẩn bị lên rồi, mọi người thương lượng xong chưa?"
Tiểu thư Triệu nhìn Sở Vân Thăng vẻ khinh thường, lạnh nhạt nói: " Chúng tôi dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi có thể giết chết ba con Trùng Tử kia?"
Sở Vân Thăng có chút tức giận khi ánh mắt cay ghét của tiểu thư Triệu nhìn vào hắn, **, một cái mặt dây chuyền, có thể đổi lấy tính mạng của rất nhiều người, đáng giá như vậy, bây giờ cô mang nó đi bán cũng không có cái giá đấy đâu, thái độ của Sở Vân Thăng như muốn nuốt chửng tiểu thư Triệu. Sở Vân Thăng không nhẫn lại, nói: " Tin hay không tin tuỳ mọi người, còn 10 giây nữa, đổi hay không đổi?"
Lúc này, đã nghe thấy rõ tiếng Trùng Tử đang đập đồ loạn ở dưới lầu, bon chúng sắp xông lên đến đây rồi?
Tiểu thư Triệu cắn răng, nói: " Được, tôi đồng ý lời đề nghị của ngươi."
Lúc này, bon Trùng Tử đã tìm thấy vị trí mọi người, Sở Vân Thăng tháo chiếc mặt lạ ra, nhảy lên, hét lớn một tiếng: "Thủ tục trao đổi đã xong."
Đang nói, Sở Vân Thăng lập tức tiến đến của cầu thang, đợi Trùng Tử lên, hung hăng chém .
Đây là bọn Xích Giáp Trùng, bon chúng hoàn toàn không thể ngờ được lại có người tập kích bất ngờ, không kịp phòng ngự và phản kháng, đã bị Sở Vân Thăng tập kích chém chết.
Phía dưới vẫn còn hai con, Sở Vân Thăng cầm kiến nhẹ nhàng đi ra một góc khác, hai con Trùng Tử vừa lao tới vừa ra ám hiệu cho nhau.
Hai con Trùng Tử một con trước một con sau, trong một góc hẹp của cầu thang, có bản không có cách nào đột kích Sở Vân Thăng cùng một lúc, Sở Vân Thăng rút kiếm ra, chém một nhát một con côn trùng bị mất đầu, cánh và càng của Trùng Tử đều bị đứt, cuối cùng còn phun ra một chất dịch nhầy, Sở Vân Thăng không can tâm rút kiếm chém thêm một nhạt nữa, Trùng Tử chết ngay lập tức.
Còn lại con cuối cùng, nó thông minh hơn mấy con kia một chút, dùng càng đâm lên trước, đẩy Sở Vân Thăng vào góc tường, sau đó dùng càng kẹp chặt đầu của Sở Vân Thăng lại.
Cũng may có chiếc áo giáp bảo vệ, những cú công kích này làm cho hắn bị thương nhẹ, cũng không có gì quan trọng, chỉ là chấn động nhẹ.
Sở Vân Thăng đổi tay cầm kiếm, vận dụng hết sức lục vào cánh tay, phối hợp với nguyên khí, đâm một nhát vào bụng con Xích Giáp Trùng, Xích Giáp Trùng bỏ chạy, khí quản và dịch thể màu xanh trong khoanh thể nội, từ từ chảy ra, mùi rất khó gửi.
Lúc này Trùng Tử vẫn chưa chết hẳn, kêu la giãy dụa, Sở Vân Thăng lập tức đâm một nhát vào não nó, triệt để giải quyết.
Nhanh chóng giải quyết xong ba con Trùng Tử, trừ tiêu hao ba phần nguyên khí, thân thể có chút không thoải mái vì bị trấn động ra, không có tổn hại gì, đây là một trận chiến tương đối thành công.
Sở Vân Thăng thu dọn sạch sẽ thi thể ba con Trùng Tử, vội vàng quay người đi lên tầng thượng, thầm nghĩ nếu những người kia thừa cơ trốn chạy, không phải hắn thiệt thòi lớn hay sao?
Khi hắn leo lên tầng thượng, nhìn thấy mọi người vẫn còn ở đó, mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Sở Vân Thăng đã coi cái mặt dây chuyền kia làm bảo bối của mình.
Trong tay mọi người cầm một cái ống nhòm, hơn nữa nhìn bộ dạng bọn họ như thế này nhất định là cao cấp hơn Sở Vân Thăng nhiều, trận chiến đấu vừa rồi của hắn với Trùng Tử, những người này nhất định là nhìn thấy hết rồi.
Nhưng hắn cũng không để ý, chỉ cần thực lực của bản thân mạnh hơn đối phương, những thứ này đều không quan trọng.
Hăn chỉ không ngờ bản thân lại tạo ra nhiều xung kích cho những người này như vậy, không đến 20 phút, hắn đã giết chết ba con Trùng Tử, bây giờ vẫn còn nhảy nhót xuất hiện trước mặt mọi người, hình như vượt khỏi phạm vi tưởng tượng của mọi người.
Sở Vân Thăng nhìn mọi người một lúc, cũng không thấy động tĩnh gì, không quan tâm đến thân mình toàn là chất dịch ăn mòn và dịch thể cơ thể của con côn trùng, nhanh chóng chạy đến trước mặt tiểu thư Triệu, nhắc nhở cô ấy một câu: " Trùng tôi đã giết chết rồi, bây giờ đến lúc tiểu thư thực hiện lời hứa của mình rồi đó."