Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Lão thủ trưởng! Ai… Tôi thật không biết nên nói như thế nào? Ba hài tử này đều là những người tốt nhất của tôi, nói thật là tôi có chút không nỡ.”
“Tiểu Vương, ta biết ý nghĩ của cậu, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, hắc đạo ở thủ đô Z ngang ngược quá mức, không ít tổ hắc bang có liên hệ với các tổ chức nước ngoài, nếu không tiến hành nghiêm trị thì lời nói quốc gia sẽ không còn giá trị nữa.” Lão tướng quân thở dài nói.
“Nhưng mà bọn chúng chỉ có ba người mà muốn đối đầu với toàn bộ giới hắc đạo của Trung Quốc thì có phải là có hơi quá sức không? Ba đứa nó dùng sao cũng còn trẻ, sao không phái quân đội thẳng tay xử lý?” Thiếu tướng nắm chặt hai tay lại nói.
Lão tướng quân là ra bộ dáng “Ta rất thất vọng” nhìn thiếu tướng nói: “Tiểu Vương, cậu đã ở đây nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi chút nào, làm chuyện gì cũng xúc động như vậy. Thẳng tay tiêu diệt? Cậu có biết là nó sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không? Làm sao có thể nói rõ cho nhân dân hiểu đây? Hiện tại các quốc giá lúc nào cũng giương mắt hổ nhìn về thủ đô của chúng ta, đây là thời điểm không thể để rối loạn xảy ra.”
Thiếu tướng nhíu mày, hiển nhiên ý thức được sự lỗ mãng của mình, có chút xấu hổ cười nói: “Tôi, tôi… đây cũng là vì tôi sốt ruột quá. Bọn họ là những người mà tôi rất coi trọng. Nhất là Đường Phong, ta xem cậu ấy nhưng con ruột, cho dù không thể phái quân đội đi trấn áp thì cũng nên phái thêm người, chỉ có ba người thì có thể làm được gì? Công phu tốt cũng không thể chống lại nhiều người được, một trăm tám ngươi cầm đao rượt bọn họ thì bọn họ có lẽ có thể chạy trốn được chứ nếu trực diện chiến đấu thì dù cho có là siêu nhân cũng xong đời.”
“Có biết tại sao ta lại chọn bọn họ không?” Lão tướng quân nhìn thiếu tướng, hỏi với vẻ thâm ý.
Thiếu tướng lắc đầu.
“Ba người bọn họ đều không phải là người đơn giản, nhất là Đường Phong. Tục ngữ có nói: ba đứa ngu dốt hợp lại cũng bằng một Gia Cát Lượng. Nếu mà ba Gia Cát Lượng thì sao? Bọn nó là người thông minh, cậu yên tâm, ta có dự cảm là bọn nó sẽ thành công?” Lão tướng quân kiên định nói.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, đúng hai mươi chín phút năm mươi giây thì có tiếng “Báo cáo” vang lên ở bên ngoài.
“Vào đi.” Thiếu tướng lên tiếng trước.
“Báo cáo thủ trưởng, tiểu đội trưởng đại đội ba……”
“Tiếp nhận, hiện các cậu đã không còn là quân nhân nữa, đem giấy chứng minh thân phận, súng lục giao ra.” Lão tướng quân cắt ngang lời nói của ba người.
Ba người chậm rãi lấy giấy chứng nhận sĩ quan, súng lục cùng với quân hàm để lên trên mặt bàng, ngoại trừ Đường Phong thì hai người còn lại đều cảm thấy sóng mũi cay cay. Tay thủy chung vẫn nắm chặt lấy quân hàm ở trên vai của mình, đây chính là biểu trưng cho vinh quang của bọn họ.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Nói xong lão tướng quân dẫn đầu đi ra cửa, ba người nghiêm mình làm nghi thức quân đội chào thiếu.
Thiếu tướng lặng lẽ lau nước mắt, cố làm vẻ tự nhiên quát: “Thật là lũ phá hoại mà, làm cho ở trong phòng cũng bị bụi vào mắt! Ba cậu còn đứng đó làm gì? Biến, biến, biến đi, các cậu không còn là lính của ta, còn đứng ở đây là gì? Cút nhanh đi, đồ hỗn đản.” Sau khi nói xong thì quay người đi, không dám nhìn ba người nữa.
Đợi sau khi ba người đi xuống lầu thì thiếu tướng mới đên bên cạnh cửa sổ lẩm bẩm nói: “Các cậu đều là lính của lão tử, ai dám đụng đến người của lão tử thì lão tử sẽ phế tên đó! Ài… Thật là những nhân tài mà, không biết tại sao lại lãng phí nhân tài như vậy…”
Bốn giờ sau, ba người theo sau lão tướng quân đi lên một chiếc trực thăng quân dụng.
Lão tướng quân nhìn ba người kỳ quái hỏi: “Đường Phong, Hứa Cường cùng Quan Trí Dũng đều rất thương tâm mà cậu thì hình như không có chút biểu hiện nào vậy?”
“Thương tâm, thương là thương ở trong tâm chứ không phải ở trên mặt, ta đã nghĩ thông rồi, chỉ cần là vì quốc gia thì làm việc gì cũng đều giống nhau cả. Chỉ là chúng ta quen sống cuộc sống quân đội, bọn họ có chút không thích ứng được khi đột nhiên phải rời đi. Xin ngài cho chúng ta một ít thời gian, ta cam đoan rằng chúng ta sẽ dùng trạng thái tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ mà quốc gia giao phó. Có thể hi sinh cho quốc gia chính là vinh quang của chúng ta.” Đường Phong nghiêm chỉnh đáp.
“Tốt, tốt lắm, không hổ là những người được tiểu Vương coi trọng nhất. Các cậu nghỉ ngơi một chút đi, chờ khi chúng ta đến BJ thì lại tiếp tục nói cụ thể về nhiệm vụ.” Lão tướng quân nói xong thì nhắm mắt dưỡng thần.
Mà ba người Đường Phong tâm tình lại không giống nhau, Đường Phong thì vẫn vậy, nhiều năm qua hắn đã quen với chuyện giết chóc trên chiến trường. Cái hắn muốn chính là kích thíc, mà nhiệm vụ lần này lại thần bí như vậy, thậm chí đến bây giờ ba người vẫn chưa biết nhiệm vụ của mình là gì. Điều này làm cho tâm lý háo thắng của hắn nổi lên, huống hồ gì mình còn được ở cùng một chỗ với hai huynh đệ tốt nhất, chuyện gì cũng không khiến hắn lo sợ.
Hứa Cường thì suy nghĩ đơn giản nhất, mặc dù hắn không thể hoàn toàn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ liên quan đến quân đội nhưng cũng không phải là không bỏ được. Chỉ cần có thể ở cùng với Phong ca và Dũng ca thì ở đâu với hắn cũng như nhau mà thôi. Từ khi mẹ hắn qua đời hắn cũng không còn thân nhân, mà Phong ca hay Dũng ca trong khi thực thi nhiệm vụ hay sinh hoạt hàng ngày đều rất quan tâm đến hắn, hắn tuy không tinh tế nhưng cũng không ngốc. Từ ai năm trước, trong một lần chấp hành nhiệm vụ cùng Đường Phong, Đường Phong đã vì cứu hắn mà trúng một viên đạn sau lưng, từ đó hắn luôn coi trọng Đường Phong.
Người không bình thường nhất chính là Quan trí Dũng, giờ phút này hắn đang suy nghĩ xem nhiệm vụ mà bọn họ sắp tiếp nhận là gì? Lão tướng quân đã nói rất rõ ràng là bọn họ không thể nào trở lại quân đội, nhưng bọn họ có thể làm được gì đây? Bản thân hắn thì còn có thể hiểu được, ngoại trừ một thân công phu ra thì hắn còn là một nhân tài kỹ thuật, đi đâu cũng không sợ chết đói. Mà người Đường Phong và Hứa Cường thì làm gì đây? Chẳng lẽ muốn họ giống như số đông những bộ đội đặc chủng xuất ngũ khác, những người ngoài chiến đấu ra thì không biết gì khác, đi làm bảo vệ cho những người có tiền sao? Không, tuyệt đối không thể, hắn tuyệt không cho phép huynh đệ của mình phải mạo hiểm mạng sống để cho người khác được sống thoải mái, hạnh phúc.
Nghĩ tới đây, ba người đồng thời ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười, không cần một câu nói nào cả, tất cả đã bao hàm bên trong nụ cười đó rồi. Huynh đệ chân chính thì không cần nói quá nhiều, thường thường chỉ cần một ánh mắt, một động tác liền có thể minh bạch được ý nghĩ của người kia, tiếp đó ba người cùng đưa tay ra, nắm chặt lấy tay nhau.
Thiên Ưng là một đội quân tràn ngập truyền kỳ của quốc gia, cùng so sánh với đội đặc công của nước M và hoàng gia chiến đội của nước Y mệnh danh là ba đội quân có mạnh nhất. Mỗi một binh sĩ trong các đội quân này đều có thể lấy một địch mười, võ công của những quân nhân bình thường so với họ chênh lệch giống như trẻ con với người lớn vậy.
Trong đó thần bí nhất chính là Thiên Ưng. Thiên ưng thành lập vào thời kỳ kháng chiến, là một tổ chức dân gian được thành lập sớm nhất. Khi đất nước giải phóng thì đáng lẽ cũng theo đó mà giải tán nhưng lại được tập hợp lại, có được phiên hiệu riêng của mình, từ đó toàn thế giới đều biết tới sự tồn tại của đội quân này nhưng lại không ai biết căn cứ của đội quân đó ở đâu.
Từ khi được thành lập, truyền kỳ không ngừng được lập nên, mãi cho đến nay, phàm là khi nào quốc gia gặp phải chuyện khó giải quyết hoặc chuyện không thể giải quyết thì bọn họ sẽ ra mặt, dần dần bọn họ trở thành người thủ hộ của quốc gia.
Bởi vì yêu cầu rất cao đối với thành viên, cho nên nhân số của Thiên Ưng rất ít, nhưng có một điều không thể phủ nhận đó chính là những người vào được Thiên Ưng đều rất mạnh mẽ. Mà hiện tại, người nổi bật nhất Thiên Ưng sắp sử cùng hai đồng bạn của hắn sáng tạo nên một đoạn truyền kỳ…