Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối hôm đó, sau khi ăn xong bữa cơm chiều, lão nhân bắt đầu xăm hình cho Đường Phong. Vì để không chậm trễ tiến độ nên ba đồ đệ của lão cũng bắt đầu xăm cho mấy người Hứa Cường, Quan Trí Dũng, Vương Thắng. Đáng nhắc tới là tiểu nha đầu Ân Phỉ tựa hồ rất hứng thú với mấy hình xăm, dưới sự quấn quýt, nài nỉ của nàng, Đường Phong cuối cùng cũng đồng ý để nàng xăm một cái. Nhưng là phải chờ sau khi Đường Phong xăm xong, dù sao thì nhân thủ có hạn.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Đường Phong phải chịu sự thống khổ của vô số vết kim đâm.
Thời gian cứ vậy trôi đi, không để ý một chút mà đã tới cuối tháng chín rồi. Bọn họ ở đây cũng được hơn một tháng. Hình xăm của mấy người Hứa Cường sớm đã xong rồi, mà cái của Đường Phong theo lão nhân nói thì còn cần bảy ngày nữa mới có thể hoàn thành.
Hứa Cường xăm hình rất đặc biệt, là một con giao long. Đuôi rồng ở trên đùi trái, thân mình bắt đầu từ eo quấn quanh lên, mãi đến khi tới cổ rồi mới vòng xuống, lộ ra đầu rồng ở trước ngực, điểm đặc biệt là một cánh tay trái xuất hiện trước ngực, xiết chặt cổ của giao long, làm cho người ta cảm giác thấy rất có khí phách. Đồ đệ của Văn lão hỏi tại sao lại xăm hình giao long? Sao không xăm hình con rồng? Dù sao giao long tuy có một chữ long nhưng vẫn chưa phải là rồng.”
Hứa Cường lại nói: “Trên cả thế giới này không phải ai cũng có thể là rồng. Trong mắt của ta chỉ có lão đại mới xứng đáng là rồng. Ta có thể xăm hình giao long cũng là rất thỏa mãn rồi.”
Quan Trí Dũng thì xăm hình thù quái dị nhất, hai dây gai quấn quanh hai cánh tay dần dần hướng lên trên, trên dây gai có những cánh hoa nhỏ màu vàng, cuối cùng tập trung lại ở bụng nở ra một đóa hoa cực lớn, vô cùng diễm lệ. Hoa này gọi là Hoa Địa Ngục, hay còn gọi là Hoa Tử Vong. Nghe ngói những người thấy qua loại hoa này đều không thể sống sót. Theo như lời của Quan Trí Dũng mà nói: “Ta yêu mến hoa này, từ hôm nay ta muốn mình cũng giống như hoa này. Phàm la ai chọc đến ta, huynh đệ ta thì ta sẽ dùng chủy thủ của mình để chấm dứt tính mạnh hắn.”
Vương Thắng là cái đơn giản nhất. Vốn trên vai hắn có xăm hình một con hổ xuống núi, nhưng mà so với hai người kia thì kém quá nhiều. Cuối cùng theo đề nghị của đồ đệ Van lão, xăm trước ngực một ác quỷ rất dữ tợn, tay trái cầm xiên, tay phải giơ ra bắt lấy con hổ, cảm giác cũng rất phong cách.
Sau khi mấy người xăm hình xong hết, cả ngày cứ ở trần, bộ dáng rất uy phong, hại Ân Phỉ suốt ngày ở trong phòng mình, nghĩ nghĩ xem nên xăm cái gì.
Ba ngày sau, sau khi ăn xong buổi cơm chiều, Đường Phong theo Văn lão tiếp tục sự nghiệp xăm hình, mà Ân Phỉ lặng lẽ kéo đại đồ đệ của Văn lão sang một bên nói: “Văn đại ca, ta đã nghĩ ra hình xăm của mình rồi, anh có thể xăm cho ta không?” Ba đồ đệ của Văn lão đều là cô nhi, từ nhỏ đã được Văn lão nhận nuôi nên bọn họ cũng đều họ Văn.
“A? Em muốn xăm cái gì?”
Ân Phỉ nhìn xung quang một chút, thấy không có ai để ý thì mới lặng lẽ lấy một tờ giấy ra nói: “Là cái này.”
Đại đồ cầm lấy tờ giấy, xem xét xong thì kinh ngạc nói: “Đồ hình này rất tốt, khi xăm lên mình sẽ tạo nên hiệu ứng rất hay, đây là do em vẽ sao?”
Ân Phỉ thẹn thùng nhẹ gật đầu.
“Được rồi. Chờ anh rửa chén bát xong rồi sẽ bắt đầu. Đồ án này của em cũng không quá phức tạp, cũng chỉ mất chừng hai ngày thôi.” Ở Vân gia mấy ngày, Ân Phỉ cũng sớm quen biết với lệ ở đây, mọi việc trong nhà đều do ba huynh đệ thay phiên nhau làm, mỗi người một ngày, nàng nhiều lần muốn giúp đỡ đều bị từ chối.
“Được rồi, em đi xem hình xăm của anh Tử Thần, lát nữa anh xuống đó tìm em nha.” Nói xong thì Ân Phỉ đi xuống mật thất.
Lại qua bốn ngày nữa, mấy người ở đây cũng tròn một tháng. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Hôm nay mấy người gỡ băng gạc ra một ần nữa, trở thành một người khác, đồng thời cũng là ngày cuối cùng của việc xăm mình cho Đường Phong.
Hôm nay xăm mình, có lẽ tâm tình của hắn rất tốt, hoặc là da đã mất cảm giác, hắn không cảm thấy chút đâu đớn nào. Mãi đến hơn mười một giờ đêm, Văn lão mới nặng nề thở ra một hơi dài nói: “Rốt cuộc cũng hoàn thành. Ài…. Không thể không phục tài năng của ta được.”
Hình xăm này tốn hết một tháng, Văn lão vốn đã gầy giờ lại gầy thêm một chút, chỉ kém da bọc xương có một chút nữa thôi.
Đường Phong đứng lên nhìn nhìn hình mình trong gương, nói với Văn lão: “Văn lão, ta thấy không có gì khác biết cả.”
Văn lão trợn mắt nhìn Đường Phong nói: “Nói nhảm, nếu liếc mắt có thể nhìn ra thì ta còn phải khổ cực như vậy là gì? Đi thôi, đi theo ta.”
Hai người trở lại gian phòng nơi mấy người kia đang chờ đợi. Nếu không phải Văn lão nói hôm nay là thời hkawsc mấu chốt, không cho phép bất cứ ai đến quấy rầy thì mấy người đã sớm chen chúc trong mật thất rồi.
“Lão đại, anh xăm xong rồi? Nhanh cho chúng ta xem nào.” Hứa Cường hưng phấn chạy lên trước hô.
Đường Phong không chút khách khí gõ đầu hắn một cái nói: “Kêu gào cái gì? Nhỏ giọng một chút không được sao?” Nói xong thì cởi áo ra.
Chỉ thấy thân trước Đường Phong xăm một hình thiên sứ sáu cánh, hai chân ở chỗ rốn của hắn, hai tay giờ một thanh kiếm khổng lồ. sáu cái cánh kéo dài tới sau lưng, ôm trọn cả người hắn.
Theo mỗi bước đi Đường Phong, người ta nhìn vào có cảm giác như Thiên Sứ là vật sống vậy, không ngừng di động về trước, mà sáu cánh cũng theo sự vận độg của thân thể mà không ngừng phe phẩy.
Mọi người bị hình xăm trên người Đường Phong làm cho mê muội. Hứa Cường dụi dụi mắt nói: “Mẹ kiếp, lão đại, hình xăm này thật là quá ngầu.” Ân Phỉ cũng tiến lên giữ chặt lấy tay của Đường Phong: “Anh! Hình xăm của anh là đẹp nhất.”
Văn lão nhìn mọi người với ánh mắt như nhìn những người không có tiền đồ, rót một chén rượu, đắc ý hừ một tiếng nói: “Hừ, nhìn các cô cậu không có chút tiền đồ nào, uống một chén rượu này đi, sẽ thấy có sự khác biệt.”
Đường Phong có chút mơ hồ, cầm lấy chén rượu của Văn lão đưa tới, uống một hơi, cau mày lau lau miệng, khi Đường Phong muốn hỏi cái gì thì nghe Ân Phỉ kêu to: “A! Anh ơi! Hình xăm của anh cử động kìa, mọi người mau nhìn.”
Lúc này hình dáng thiên sứ trên người Đường Phong đã biến đổi, không còn bộ dáng thánh khiết như trước nữa, giờ phút này trông không khác gì một ma thần. Thiên sứ vẫn là thiên sứ, chỉ là hai mắt giờ đây đã biến thành màu đỏ, thanh kiếm trong tay cũng có thêm một lớp màu hồng bao phủ xung quanh, mà sáu cái cánh cũng có những đường nét màu hồng mảnh mai, liền lạc, trông rất đặc biệt. Kỳ lạ hơn là hiện tại dưới chân thiên sứ xuất hiện một đống đầu lâu.
Người lúc nào cũng trầm ổn, tỉnh táo như Quan Trí Dũng cũng không nhịn được mà kinh hô: “Quá hoàn mỹ, đây qua thực là một tác phẩm nghệ thuật. Hình xăm này phối hợp với bộ dáng tức giận của lão đại thì không khác gì ma thần tái thế. Thật là… thật là quá đẹp.”
Mà mấy đồ đệ của Văn lão hai mắt ửng đỏ, có chút nghẹn ngào nói: “Cuối cùng cũng thấy được, cuối cùng cũng có thể chiêm ngưỡng tác phẩm tâm đắc nhất của sư phụ.”
Đường Phong nhìn qua tấm gương, lúc này hắn mới hiểu được ý tứ của Văn lão. Hình xăm này quả thực rất phù hợp với hắn. Thiên sứ thánh khiết rất giống với bộ dáng ngày thường của hắn, mà ma thần này lại rất phù hợp với bộ dáng của hắn khi tức giận, rất có khí thế, uy lực.
Mấy người mỗi người một câu, không ngừng tấm tắc, tán thưởng hình xăm của Đường Phong. Đợi đến khi hình xăm lại trở lại hình dáng Thiên Sứ thì Vương Thắng hỏi: “Văn lão, màu hồng có phải là dùng máu bồ câu xăm lên không? Tôi từng nghe qua dùng máu bồ câu xăm mình thì chỉ có khi vận động kịch liệt hoặc là uống rượu mới có thể nhìn thấy.”
Văn lão gật đầu nói: “Đúng vậy. Có điều máu bồ câu này của ta rất là trân quý. Máu bồ câu bình thường khi xăm lên người sẽ rất dễ bị dị ứng, mà cái này thì sẽ không. Hiệu qua cũng không tệ lắm. Ha ha ha, cuối cùng ta cũng có thể hoàng thành một tác phẩm vô cùng hoàn mỹ.”
Hứa Cường nịnh nọt nói: “Văn lão, cái hình xăm này thật là tuyệt, có nó thì ngài cả đời không cần lo ăn, lo uống. Chỉ cần hình xăm của lão đại được mọi người biết đến thì số người đến tìm lão để xăm sẽ xếp hàng dài dài vô cùng vô tận.”
Văn lão dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Hứa Cường nói: “Cậu cho có thể tùy tiện xăm là được sao? Ta phải mất năm năm mới tìm được một người thích hợp với nó. Năm năm đó! Một lão nhân như ta còn có được mấy cái năm năm?”