Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mày…… mày là người của Hoa Hưng Xã?” Tráng hán có chút khó tin hỏi, theo như hắn nghĩ thì lúc này Hoa Hưng Xã đang đối mặt với nguy cơ rất lớn, sao có thể rảnh rỗi chạy tới đây? Chẳng lẽ Hoa Hưng Xã thực sự rất có thực lực, không thèm để ý đến sự liên hợp của các lão đại?
Đường Phong cũng không để ý đến câu hỏi của tráng hán, nói thẳng: “Mãnh Ca à? Ha ha, xem ra cũng khá, đến đấu với ta vài chiêu xem nào, nếu trong mười chiêu mà không thể hạ gục được mày thì tao để mặc cho anh xử trí, nhưng nếu mày thua thì đêm nay sẽ rất là hấp dẫn đó.”
Mãnh Ca cũng là một hán tử, cũng từng đi lính, nếu không phải năm đó Hồ Lô cứu hắn một mạng thì với thực lực của hắn cũng không cần phải bán mạng cho Hồ Lô, hắn được xưng là cao thủ đệ nhất dưới trướng của Hồ Lô, uy danh lừng lẫy ở XA, huynh đệ trong bang vô cùng tín phục hắn, thậm chí còn tín phục hắn hơn cả lão đại Hồ Lô nữa. Lúc này lại thấy người trẻ tuổi kia căn bản không để mình vào mắt thì với tính tình của hắn sao có thể chấp nhận được. Hắn cắn răng nói: “Tiểu tử đừng quá kiêu ngạo!” Nói xong thì dùng bộ dáng châm chọc đá mạnh vào tiểu đệ của Đường Phong.
Thân thủ của Đường Phong nào phải tầm thường, chỉ cần hơi nghiêng người, tay phải nâng lên liền đỡ lấy cú đá của Mãnh Ca, trong miệng thầm đếm: “Một chiêu.”
Mãnh Ca kinh hãi, hắn tự nhiên hiểu rõ một cước của hắn mạnh đến mức nào, vậy mà người thanh niên trước mắt chỉ cần đưa tay là đón đỡ được, trông rất là nhẹ nhàng.
Nhưng lúc này không phải lúc ngập ngừng, thấy một cước không làm được gì, hắn nghiêng người về phía trước, đánh một quyền vào mặt Đường Phong.
Khoé miệng Đường Phong vẫn mang theo nét cười như trước, nhanh chóng nâng tay lên, nắm chặt lấy một quyền này của Mãnh Ca, Mãnh Ca dùng toàn lực cũng không thể rút tay về được.
“Hai chiêu.” Nói xong thì Đường Phong đẩy mạnh tay một cái, cả người Mãnh Ca bị đẩy lùi ra sau năm sáu bước, đập mạnh vào quầy bar ở phía sau.
Đám Bá Vương nhìn mà trợn mắt há mồm, trước đây trong mắt bọn họ thì anh Tả Thủ đã rất mạnh rồi, nhưng mà giờ phút này bọn họ phát hiện ra lão đại hình như còn mạnh gấp mấy lần anh Tả Thủ.
Mãnh Ca thở hổn hển, bật người đứng thẳng trước mặt Đường Phong, cũng không có hành động nào, một lúc lâu sau mới nói: “Mày rất mạnh, ta tự nhận không đánh lại mày, muốn đánh muốn giết gì thì tuỳ mày, nhưng hi vọng mày tha cho đàn em của tao.”
Đường Phong thầm gật đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Mày cũng là hán tử, tao thích mày, hôm nay sẽ không làm khó mày, chỉ là tao muốn mày gọi một cuộc điện thoại, bảo hắn tốt nhất đừng nhúng chân vào vũng nước đục này, nếu không thì… Ha ha, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.” Nói xong thì mang theo bọn người Bá Vương rời khỏi trung tâm giải trí Mỹ Nhân Lệ.
Sau khi rời rời đi, Bá Vương vẫn một mực cau mày, Đường Phong thấy vậy thì nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
“Lão đại, như vậy không hay lắm? Không giống với kế hoạch ban đầu của chúng ta, không làm gì đã rời đi như vậy, cho dù Mãnh Ca có gọi cho Hồ Lô thì cũng chưa chắc Hồ Lô đã nghe lời hắn. Em thấy hay là chúng ta cứ đập phá một trận, khi đó Hồ Lô không muốn quay về cũng không được.” Bá Vương nghĩ nghĩ, đem nghi vấn trong lòng nói ra.
Đường Phong tự tin cười nói: “Tên kia là người thông minh, hắn tự biết nên làm gì. Mà bây giờ lại tiến hành đập phá Mỹ Nhân Lệ mới là không thích hợp, bởi vì một khi làm như vậy thì chúng ta sẽ kết thù với Hồ Lô.” Nói xong Đường Phong lấy điện thoại gọi cho Quan Trí Dũng: “Này, Thứ Đao, bên đó thế nào rồi?”
“Lão đại, em tin chắc là không bao lâu nữa bọn Quỷ Diện sẽ rút về.” Quan Trí Dũng cười nói.
“Uhm, cứ theo kế hoạch mà hành động.” Nói xong Đường Phong dập máy điện thoại, dẫn bọn Bá Vương trở lại khu nam. Kế hoạch hôm nay diễn ra rất thuận lợi, tiếp theo là phải xem biểu hiện của Hứa Cường.
Nhiệm vụ của Đường Phong và Quan Trí Dũng là tới gây chuyện ở đại bản doanh của Hồ Lô và Quỷ Diện, khiến cho bọn họ không thể không vội vàng mang người trở về. Như vậy Tang Bưu kia mất đi trợ lực, như vậy thì không biết chừng bọn họ có thể một lần thống nhất cả nam khu, xoá tên Tang Bưu khỏi XA.
Về phần Nông Dân thì Đường Phong cũng không quan tâm, đàn em của hắn phần lớn là bọn trộm cắp, đi dò thám tin tức thì giỏi chứ khi chính thức chém giết thì cũng không khác gì người thường.
Vừa trở về nam khu, điện thoại của Đường Phong reo lên, hắn lấy điện thoại ra nghe: “Tình huống thế nào?”
Từ trong điện thoại vang lên tiếng của Hứa Cường: “Lão đại, người của Hồ Lô và Quỷ Diện đã rút lui, hiện chỉ còn lại người của Tang Bưu và Nông Dân, cả hai gộp lại có khoảng năm trăm người, hiện đang tập trung ở hộp đêm Hong Kong trên đường Văn Thuý. Tiếp theo nên làm gì?”
“Hừ! Cậu cùng với Hữu Thủ mang người đập phá địa bàn của Tang Bưu, bức bọn chúng phải ra lộ diện nhưng không được giao đấu trực tiếp với bọn chúng, cứ dụ bọn chúng chạy vòng quanh là được, chờ sau khi Thứ Đao đắc thủ thì mọi chuyện cũng kết thúc.” Đường Phong lạnh lùng cười.
Ngắt điện thoại xong, Đường Phong lại nói với Bá Vương: “Mọi người có ở lại cạnh ta cũng vô dụng, mười người các cậu hợp lại thành một tiểu đội, do cậu là đội trưởng, đi quậy phá ở địa bàn của Tang Bưu. Nhớ kỹ là phải lượng sức mình, các cậu ít người, đánh thắng được thì đánh, không được thì bỏ chạy, an toàn là trên hết, hiểu không?”
Bá Vương gật đầu, hưng phấn nói: “Lão đại, anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt.” Nói xong thì phất phất tay mang theo đàn em chạy đến địa bàn của Tang Bưu.
Một đêm này là một đêm tràn ngập máu tanh, đêm nay chính là trận chiến đầu tiên của Hoa Hưng Xã, đưa danh tiếng của Hoa Hưng Xã nổi lên ở vùng tây bắc.
Đường Phong theo lời của Hứa Cường tới hộp đêm Hong Kong, trùng hợp gặp Quan Trí Dũng cũng vừa tới, hai người cũng không cần nói gì đã hiểu ý đồ của nhau, cười cười đi vào trong hộp đêm.
Hong Kong chính là tổng bộ trước đây của Phế Vật, ngày trước Quan Trí Dũng cũng giết Phế Vật ở ngay tại đây, lần này thăm lại chốn xưa, trong tâm của hắn cũng có phần kích động.
Lúc này trong hộp đêm Hong Kong cũng chỉ có khoảng hai trăm người, cơ bản toàn là người của Nông Dân, người của Tang Bưu vì nhận được tin tức địa bàn của mình bị công kích mà đã đi ra ngoài. Mà Hứa Cường làm cũng rất gọn, vừa đập phá cái này thì lại đi đến chỗ tiếp theo, cũng không phái đàn em nào đóng giữ lưu lại, kỳ thật cũng không phải Hứa Cường không muốn mà thật sự là quá ít người, trừ bỏ người Đường Phong và Quan Trí Dũng mang đi thì còn không tới tám mươi người, chia ra cho hắn, Vương Thắng, và một trong ba người được hắn coi trọng là Lâm Phong mỗi người một đội, thật sự không đủ người để chiếm địa bàn.
Bất quá hiện giờ bọn họ cũng không quan tâm đến chuyện đó, chỉ cần qua đêm hôm nay, ngày mai những chỗ này cũng sẽ trở thành địa bàn của họ, hiện giờ cũng không quá gấp gáp. Ngược lại thủ hạ của Tang Bưu lại ở vào thế bị động, bất đắc dĩ phải phân tán người ra đóng khắp nơi để phòng ngừa bọn Hứa Cường đến tấn công, bất quá bọn hắn phân tán ra thì mỗi chỗ cũng chỉ có chừng ba mươi người, cũng không có khả năng chống lại hai tiểu đội do Hứa Cường và Vương Thắng dẫn đi. Chỉ có Lâm Phong thì thực lực yếu hơn nên cũng tự biết thân tấn công các địa phương nhỏ lẻ, ít người.
Đường Phong và Quan Trí Dũng vừa đi vào trong hộp đêm Hong Kong, cũng không đợi người nào hỏi, kiêu ngạo hô to: “Gọi Tang Bưu ra đây!”
“Bọn mày là ai?” Một người đàn ông trung niên, tướng mạo xấu xí bước lên hỏi.
Người này chính là Nông Dân, nhưng mà Đường Phong và Quan Trí Dũng cũng không có nhận ra, hai người chỉ thấy là người này thật sự quá xấu, Quan Trí Dũng nhăn mày, lạnh lùng nói: “Thứ Đao ở hoa Hưng Xã. Đây là lão đại của tao, Tử Thần.”
Nông Dân thấy vậy thì ngẩn ra, sau đó vỗ vỗ tay nói: “Tốt, tốt! Ha ha, quả nhiên là tài cao gan lớn, chỉ bằng vào hai người bọn mày mà cũng dám tới đây?”
Đường Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu bọn tao muốn rời đi thì cũng không ai có thể ngăn cản được.”
Nông Dân hừ một tiếng, móc ra một khẩu súng nói: “Cái này thì sao? Bọn mày lợi hại đến mức có thể ngăn cản được đạn hay sao?” Hắn vừa nói xong thì mười tên đàn em xung quanh hắn cũng rút súng ra, chĩa lên người Đường Phong và Quan Trí Dũng.
Đường Phong biến sắc nói: “Ồ, hoá ra bọn mày cũng không phải thường.”
“Nói nhảm, đàn em của Nông Dân tao làm gì mày cũng biết. Nếu như không có chút tiền vốn thì sao lão tử có thể tồn tại ở XA này lâu như vậy chứ?” Người đàn ông trung niên mở miệng nói. Lời hắn nói là sự thật, nếu như không có những khẩu súng này thì sợ là bọn hắn đã sớm bị diệt rồi, tính lại thì thủ hạ của bọn hắn chỉ biết trộm cắp, đến cả cầm đao cũng không biết thì sao có thể tồn tại ở XA này lâu như vậy được. Chỉ là Đường Phong có phần hơi xem nhẹ người này.
Lúc này một người từ bên trong đi ra, là một nam nhân khôi ngô, người này chính là Tang Bưu. Hắn nhìn Đường Phong nói: “Không ngờ được! Mưu kế “Vây Ngụy cứu Triệu” của bọn mày sớm đã bị Nông Dân nhìn thấu rồi, bất quá tao cũng không ngăn bọn Quỷ Diện rời đi, biết tại sao không? Không chỉ vì bọn tao có hoả khí, mà trọng yếu hơn là nhờ vậy mà tao tiết kiệm được một khoản tiền lớn. Ha ha ha… Cho dù trả cho Nông dân một ngàn vạn thì tao vẫn tiết kiệm được năm trăm vạn. Mày thấy có đúng không?”