Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ân Phỉ vừa đi xuống lầu thì thấy Đường Phong đứng quay lưng về phía mình, một tay xiết cổ Quỷ Diện, một tay cầm một nửa chai thủy tinh chỉa vào cổ Quỷ Diện, có thể thấp thoáng thấy được vệt máu tươi theo mảnh thủy tinh bén nhọn chảy xuống.
“Anh! Anh…. Sao anh lại làm như vậy?” Ân Phỉ ngơ ngác nhìn lưng của Đường Phong, cũng không biết nên làm gì mới tốt, cũng chỉ có thể ngu ngơ hỏi.
Đường Phong quay đầu nhìn Ân Phỉ mỉm cười nói: “Phỉ Phỉ, yên tâm, anh đến đây sẽ không có người nào có thể thương tổn em được.”
Ân Phỉ thấy mặt của Đường Phong đầy máu thì trong lòng vô cùng đau xót, vội vàng đi đến cạnh hắn, móc một cái khăn tay màu trắng từ trong túi áo ra, lau mặt cho hắn, nước mắt chảy dài nói: “Anh!? Anh bị làm sao vậy? Sao trên mặt anh toàn là máu không thế?”
Đường Phong nói: “Không có việc gì, chỉ cần Phỉ Phỉ không có việc gì là tốt rồi. Bọn họ không có làm gì em chứ?”
“Làm gì em? Không có a, hôm nay trên đường đi học thì gặp anh Quỷ Diện, hắn nói là có quan hệ rất thân thiết với anh, muốn cùng anh chơi đùa một chút, làm bộ bắt cóc em để xem thử anh có sốt ruột hay không. Em nhất thời hiếu kỳ nên đi theo. Đều tại em, tại em ham chơi làm cho anh phải lo lắng.” Ân Phỉ khóc lóc nói.
Đường Phong nghe Ân Phỉ kể xong thì suýt nữa té xỉu. Chơi? Ân Phỉ bình thường rất thông minh như đến thời khắc mấu chốt sao lại ngây thơ như vậy? Cũng may là Ân Phỉ không có việc gì, kỳ thật hắn biết chỉ cần liên quan tới hắn thì Ân Phỉ sẽ trở nên ngu ngơ. Tiểu nha đầu này sớm đã thầm yêu mến người anh trai này rồi. Nghe một người nói thử xem hắn rốt cuộc có quan tâm đến nàng hay không thì làm gì có đầu óc nghĩ đến chuyện khác nữa chứ?
“Nói thủ hạ của mày để chúng ta ra khỏi đây, món nợ ngày hôm nay tao sẽ tính với mày sau. Nhớ kỹ, nam nhân có những chuyện nên làm, những chuyện không nên làm. Dùng loại thủ đoạn hèn hạ như vậy có thắng cũng không hay ho gì.” Đường Phong cầm nửa cái chai vỡ trong tay ấn vào mặt Quỷ Diện nói.
“Hừ! Muốn đi ra ngoài? Không có cửa đâu. Nói cho mày biết, tao cũng không sợ chết. Tao mà chết thì mày cũng đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi đây được.” Quỷ Diện khinh thường nói.
Đường Phong cũng không có cách nào, con người không muốn cái gì nhất? Đương nhiên là không muốn chết nhất. Không ngờ là hôm nay hắn lại gặp phải một người không sợ chết.
Ân Phỉ cũng không phải kẻ ngu ngốc, lúc này đã tỉnh táo lại, theo lời đối thoại giữa hai người liền dễ dàng đoán ra hết đầu đuôi sự việc. Ân Phỉ đi đến trước mặt Quỷ Diện, tát mạnh vào mặt hắn một cái, cao giọng nói: “Anh là đồ hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, xú nam nhân. Lại dám lừa gạ ta đến đây để áp chế anh của ta, lại còn đánh anh của ta thành như vậy. Anh là người xấu.”
Quỷ Diện cũng không thèm để ý, cười cười nói: “Em là người thứ hai dám đánh vào mặt anh. Người thứ nhất sớm đã xuống địa phủ rồi. Tính nhầm một nước, không ngờ là em lại kháng thuốc mạnh như vậy, anh cho em một liều thuốc đủ để người bình thường ngủ cả một ngày, không ngờ em lại tỉnh lại nhanh như vậy. Được làm vua, thua làm giắc, anh cũng không có gì để nói cả.”
Sau đó Quỷ Diện lại thành khẩn nói: “Anh chỉ hy vọng em có thể gọi anh một tiếng anh. Em gọi xong thì anh sẽ để bọn họ nhưỡng đường cho hai người ra khỏi đây.”
Lời nói của Quỷ Diện làm cho Đường Phong và Ân Phỉ giật mình. Ân Phỉ nghĩ lại Quỷ Diện mặc dù lừa nàng đến đây nhưng từ đầu đến cuối đều đối với mình rất tốt, còn cho mình ăn, gọi đàn em biểu diễn ảo thuật cho mình xem, ban đầu nàng còn tưởng là Quỷ Diện với anh của mình có quan hệ vô cùng thân thiết, nhưng giờ xem ra thì còn có chút ẩn tình.
Thấy Ân Phỉ mãi vẫn không mở miệng, Quỷ Diện tự giễu nói: “Ha ha, coi như anh chưa nói gì hết. Anh biết rõ yêu cầu của mình có phần hơi vô lý chỉ là, em rất giống em gái của anh.”
Ân Phỉ cảm thấy buồn bực, sao mình lại cứ lâm vào tình trạng giống người khác như vậy chứ? Ai cũng thấy mình giống một người nào đó là sao nhỉ? Đầu tiên là anh, bay giờ lại tới Quỷ Diện.
Khi thấy tình hình đang giằng co thì từ ngoài cửa vang lên tiếng nói mạnh mẽ của Hứa Cường: “Địt con mẹ mày, lũ vương bát đản kia, Quỷ Diện đâu, mày trốn đâu rồi. Không ngờ dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để ám toán lão đại của tao.” Vừa dứt lời thì Hứa Cường, Vương Thắng, Quan Trí Dũng đã dẫn người vọt vào trong. Thấy người nào thì đánh người đó.
Đường Phong thấy viện quân tới thì thở phào, buông tay, thả Quỷ Diện ra, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Năm phút đồng hồ sau, trong đại sảnh không còn một tên tiểu đệ nào của Quỷ Diện có thể đứng được. Tiểu đệ do Hứa Cường mang theo bao vây lấy Quỷ Diện, chỉ cần lão đại ra lệnh một tiếng thì Quỷ Diện sẽ biến thành một khối thịt ngay lập tức.
Quỷ Diện nhìn đám người vây xung quanh cười ha hả nói: “Quỷ Diện ta mười ba tuổi đã bắt đầu lăn lộn trong giang hồ, đến bây giờ cũng đã gần mười năm rồi. Hôm nay tính sai một bước, không ngời lại thua bọn mày, những kẻ từ bên ngoài đến. Nếu như tao thẳng tay xử lý tiểu Phỉ hoặc là cho nàng ăn liều thuốc mạnh hơn một chút thì có lẽ kết quả đã khác. Chỉ là tao không hối hận, tuyệt không hối hận. Tao sẽ không hại em gái ta, năm năm trước không thì bây giờ cũng sẽ không!!!” Nói đến những câu cuối cùng, Quỷ Diện giống như gào thét, ai cũng có thể nhìn thấy trong mắt hắn có một tia không đành lòng.
“Câm mieejng. Con mẹ nó, mày mà cũng có tư cách gọi tiểu Phỉ sao? Lão tử chém mày.” Hứa Cường nói xong thì cầm đao bổ xuống đầu Quỷ Diện.
“Dừng lai!” Ngay thời điểm mấu chốt, Đường Phong hét lên một tiếng thật lớn, ngăn cản Hứa Cường.
Đường Phong đi đến trước mặt Quỷ Diện, nhìn chằm chằm vào mặt hắn nói: “Tao thu hồi lại những lời đánh giá ban nãy đối với mày. Mày có tu cách trở thành địch nhân của tao. Tuy tao không biết mày đã trả qua bi kịch gì, nhưng chuyện đã qua không thể thay đổi được. Con người không thể cứ sống mãi trong quá khứ được.” Những lời này hắn nói cho Quỷ Diện nghe, cũng là nói cho chính mình. Hắn không thể phủ nhận là trong thời gian gần đây, có lần nhiều lần hắn vẫn tưởng nhớ về cuộc sống trước đây, có đôi khi hắn vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận cái thân phận xã hội đen này. Có điều, giờ khắc này Đường Phong đã nghĩ thông suốt, cuộc sống giống như là bị cưỡng hiếp vậy, đã không có năng lực phản kháng thì cứ hưởng thụ đi. Con đường này hắn nhất định phải đi rồi, vậy thì cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, cứ sống một cách oanh liệt là được rồi.
Quỷ Diện lạnh lùng cười nói: “Mày dùng vai của người thắng cuộc để đồng cảm với tao sao? Hừ! Không cần! Thắng làm vua, thua làm giặc. Không có gì hay thì không cần nói nữa. Muốn giết thì cứ giết đi, lão tử mà nhíu mày thì cũng không bằng đàn bà.”
Đường Phong lắc đầu nói: “Tao không thương cảm mày, bởi vì không có lý do để tao thương cảm, chỉ là tao biết rõ trong lòng mày không phục, cho rằng chỉ do vận khí không tốt, hiện tại tao cho mày một cơ hội cùng ta một chọi một, nếu như mày thắng thì tao sẽ thả mày đi. Nhưng nếu như mày thua thì phải gia nhập Hoa Hưng Xã.”
Nghe Đường Phong nói để cho Quỷ Diện gia nhập Hoa Hưng Xã thì Vương Thắng giật mình, lưu lại một địch nhân ở bên cạnh mình? Đùa sao? Vương Tháng nhỏ giọng hô: “Lão đại, cái này…”
Đường Phong phất tay, cắt đứt lời nói của Vương Thắng, không nói gì, chỉ nhìn Quỷ Diện.
“Gia nhập Hoa Hưng Xã? Chẳng lẽ mày không sợ tao sẽ gây phiền toái cho mày? Mày biết là tao đánh không lại mày mà.” Quỷ Diện tò mò hỏi.
Đường Phong cười tự tin nói: “Cái mà tao không sợ nhất chính là phiền toái, cũng giống như mày không sợ chết vậy.”
Nghĩ một lát Quỷ Diện ngạo nghễ nói: “Được, tao đáp ứng mày. Nếu mày đả bại được tao thì tao sẽ làm tiểu đệ của mày. Tao nói được thì làm được, tin hay không là tùy mày. Nhưng tao muốn mày cam đoan với tao một điều là sẽ không bắt buộc các tiểu đệ của tao. Bọn mày đi đi, chờ tao xử lý xong hết mọi chuyện bên này, tao sẽ đi khu nam tìm bọn mày.” Nói xong thì liếc nhìn Ân Phỉ một cái thật xâu rồi xoay người đi lên lầu.
Khóe miệng Đường Phong lóe lên một nụ cười thần bí, mở miệng ngăn bọn người Vương Thắng đang định nói gì đó: “Ta làm như vậy là có lý do của ta, về phần là lý do gì thì trở về ta sẽ nói cho các cậu biết sau. Đi thôi!”
Vương Thắng giữ Hứa Cường lại phía sau nhỏ giọng nói: “Mày có phát hiện lão đại vừa rồi có gì đó không giống với lúc trước không?”
Hứa Cường cười cười nói: “Tử Thần muồn nổi going bão rồi, cũng đã lâu rồi không thấy qua bộ dáng này của lão đại.”
Nói xong cũng không để ý đến vẻ khó hiểu của Vương Thắng, bước nhanh lên đuổi theo sau Đường Phong.