Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người dịch: Ly Tâm Ánh mặt trời buổi hoàng hôn, mây đỏ đầy trời.
Tại đỉnh Tiên Nữ chỉ cảm thấy được một màu sắc gần như màu trời này mà thôi, đẹp đến kinh người.
“Nắng chiều đẹp vô hạn (1), một nhánh hồng hạnh lại xuất tường (2).”
(1) Câu gốc: Tịch dương vô hạn hảo- trích từ bài Đăng Lạc Du Nguyên của Lý Thương Ẩn
(2) Câu gốc: Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai- trích từ bài Du Viên Bất Trị của Diệp Thiệu Ông
Phượng Cửu Ca đi dạo một vòng trong viện tử của các ca ca tỷ tỷ khác xong, y phục màu xanh nhạt viền chỉ tím ánh vàng, cả người phong lưu dựa lên trên cánh cửa chính phòng mình, có chút dáng vẻ “thương xuân buồn thu”.
Vân Ngạo Thiên đi về chung cũng mặc kệ nàng, khẽ gật đầu với Hắc Vũ đang ở trong phòng, xem như là chào hỏi, sau đó tiến vào bên trong ngồi xếp bằng xuống, trong tay làm ra một loại pháp quyết, bắt đầu tu luyện.
Trên người thấp thoáng có chút ánh lam yếu ớt lập lòe, toàn thân hắn hình thành một chiếc lồng tu luyện hình bầu dục, mà Hắc Vũ chỉ cách đó vài bước, lại không cảm nhận được chút sóng đấu khí nào của hắn.
Đấu khí sắc lam?
Không giống. Hắc Phong cũng đã tiến vào đấu khí sắc lam rồi, khí tức hoàn toàn khác với Vân Ngạo Thiên.
Hắc Vũ chăm chú nhìn Vân Ngạo Thiên, chung quy vẫn có chút kiêng dè.
Tam đại cường quốc của đại lục Lâm Uyên này, biết bao nhiêu người vì một viên nội đan ma thú có thể tăng thêm mười năm công lực mà một sống một chết liều mạng? Mà hắn ta lại hào phóng tiện tay tặng mình một viên gia tăng sáu mươi năm công lực.
Loại nam nhân này, vốn không phải dạng người vô danh, nhưng dùng hết thế lực mà ám lâu có được cũng không tìm ra được lai lịch của hắn.
Thần bí khó lường, lãnh khốc ngông cuồng.
Đôi môi mỏng của tên nam nhân này mím chặt, yên tĩnh nhưng lại chứa đầy máu tươi và răng nanh, mang theo khí tức muôn vàn chết chóc nồng đậm, khiến lòng người hoảng sợ.
Hắc Vũ phục hồi tinh thần, đối mặt với ánh mắt rét lạnh đột nhiên mở ra của Vân Ngạo Thiên. Hắn lật đật xoay người đi, thì phát hiện không biết Phượng Cửu Ca đã đứng phía sau hắn từ lúc nào.
“Chủ tử.”
“Còn biết ta là chủ tử của ngươi à, lúc ta vừa mới nổi hứng ngâm thơ, ngươi làm gì mà chưa khen ta hai câu đã đi rồi?” Đôi mắt của Phượng Cửu Ca lúc nói những lời này bỗng híp lại, khóe môi tràn đầy ý cười tinh nghịch, “Ta thấy có vẻ ngươi bị nam nhân của ta mê hoặc đến nỗi chết mê chết mệt rồi, trong nhất thời chưa kịp phục hồi tinh thần phải không?”
“Ta…” Hắc Vũ người cũng như tên, sắc mặt lập tức đen như than.
Hắn quay đầu lại nhìn Vân Ngạo Thiên, nhìn sắc mặt không chút gợn sóng của Vân Ngạo Thiên, vẫn tiếp tục nhắm mắt làm chuyện của mình, cứ như nãy giờ không có chuyện gì xảy ra cả, cũng không nghe thấy Phượng Cửu Ca nói bậy bạ gì.
Hắn bỗng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn về phía con người không đứng đắn Phượng Cửu Ca kia.
“Nhìn bộ dạng chủ tử vậy có vẻ cuộc sống quá thong dong rồi, hẳn không biết có thứ tốt vừa rơi xuống.”
Phượng Cửu Ca tựa người lên nhuyễn tháp, đưa tay lấy một quả nho bỏ vào trong miệng mình, bày ra bộ dạng tiểu lưu manh.
Nàng nghiêng đầu, cong môi cười nói: “Hắc Vũ, ngươi đừng náo loạn nữa, nếu không nói thẳng ra thì có thể ta lại phải để phu quân nhà ta dùng mỹ nam kế rồi.”
Hắc Vũ vốn còn muốn làm giảm bớt vẻ kiêu ngạo của Phượng Cửu Ca thì lại bị một câu của nàng phá mất.
Hắn khẽ cười một tiếng, không che giấu nữa: “Chủ tử có biết trong vương triều Minh Nguyệt có một khu rừng ma thú tung hoành ngàn dặm?”
Phượng Cửu Ca lại lấy một quả nho bỏ vào miệng, nói: “Rừng Cự Nguyên Ma Thú dường như trải dài qua cả tứ đại gia tộc, trong vương triều Minh Nguyệt ngay cả đứa trẻ năm tuổi cũng biết, nói trọng điểm đi.”
Rừng Cự Nguyên Ma Thú, có thể nói là mật địa của vương triều Minh Nguyệt. Ma thú của tứ đại gia tộc hầu như đều từ đó mà ra, da thú và nội đan ma thú lưu thông trong thị trường cũng đều do thu thập từ trong đó.
Rừng Cự Nguyên Ma Thú không biết là đã bao nhiêu tuổi, cũng không biết có bao nhiêu ma thú bên trong. Chỉ biết là loài người có thể bắt được ma thú cấp chín cấp mười thôi cũng đã tính là quý hiếm, trong đó ma thú cấp chín có thể thuần phục được càng ít đến đáng thương.
Thế nhưng không bắt được cũng không có nghĩa là không có.
Khóe miệng Hắc Vũ cong lên để lộ ý cười, thần bí nói: “Có người phát hiện ra một thứ bên trong.”