Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phủ Hình bộ Thượng thư, Vệ Huyền nằm trên giường, mấy người làm thành một vòng xung quanh.
"Vệ thượng thư, chuyện hôm nay vì sao ngươi không nói một lời, để việc sắp thành lại bại, không thể vặn ngã Âm Thế Sư!" Nguyên Mại nói.
"Đúng nha, Vệ thượng thư được Thánh thượng nhờ vả, Đại vương đối đãi như thầy, nếu Vệ thượng thư nói chuyện, điện hạ nhất định sẽ nghe ngươi." Hàn Thiệu phụ họa.
"Hừ, hồ đồ!" Đang nằm trên giường, Vệ Huyền mở mắt ra, nhìn nhìn đám người vây ở một bên, chậm rãi mở miệng: "Các ngươi thật sự cho rằng, lão phu mở miệng điện hạ liền có thể thay đổi chủ ý?"
"Sai, các ngươi cũng sai!" Vệ Huyền nhìn đám người vẻ mặt không hiểu, chậm rãi nói.
"Các ngươi nha, cũng không có phát hiện hôm nay điện hạ muốn bảo vệ Âm Thế Sư?" Vệ Huyền nói. Bất quá trong lòng của hắn cũng có nghi hoặc, hôm nay nhất cử nhất động của Đại vương, tuy rằng không thể nói anh minh thần võ, nhưng ít ra so trước kia khác nhau rất lớn.
Phương án đề ra trên triều đình thật ra là phương án tốt nhất. Nhưng nếu Đại vương biết, vì sao ngay từ đầu không thực hiện? Sao phải chờ tới lúc cửa ải hiểm yếu Hoắc Ấp thất thủ, mới phái người đi thủ Bách Bích, Long Môn, hình như hơi muộn một chút.
Nhìn không thấu a, nhìn không thấu! Vệ Huyền thầm nghĩ, chẳng lẽ có người ở sau lưng chỉ điểm? Người kia là ai?
"Nhưng mà, Vệ thượng thư, há có thể để tên tiểu nhân Âm Thế Sư kia ung dung ngoài vòng pháp luật?" Nguyên Mại rất không cam tâm.
"Hừ, một kẻ tôm tép nhãi nhép, cũng muốn cùng lão phu chia quyền?" Vệ Huyền trong lòng lạnh hừ một tiếng, nhưng lại bất động thanh sắc, "Chư vị đừng vội, ta nghĩ rất nhanh sẽ có tin tức."
Đông cung.
Dương Hựu dùng qua bữa ăn, nghỉ ngơi một lát, liền lật xem tấu chương.
Vệ Huyền "bệnh" nặng không quản sự, bọn người Cốt Nghi, Âm Thế Sư bận bịu túi bụi, chỉ có thể ưu tiên lựa chọn sự tình liên quan tới quân vụ. Dương Hựu đọc qua một chút, không khỏi nhíu mày thật chặt.
Mình nghĩ quá lạc quan! Từ tấu chương nhìn lại, Tiết Cử đã khởi binh, xưng đế tại Lan Châu, đồng thời có xu thế đông tiến, nếu không phải Tiêu ở quận Hà Trì ngăn cản, chỉ sợ cũng đã tiến vào cửa ải.
Mà Ma ăn thịt người Chu Sán tiếng tăm lừng lẫy Tùy mạt đầu Đường đang ở một dãy châu quận Thượng Lạc đốt giết cướp bóc.
Thế nhưng hiện tại hai thế lực lớn này, thậm chí cả Lý Uyên, tạm thời không có uy hiếp, mà là đám giặc Quan Trung mấy người Lý Tú Ninh, Hà Phan Nhân, Lý Trọng Văn, Đoạn Luân, đã chiếm cứ các huyện phụ cận Đại Hưng: Thủy Bình, Lam Điền, hình thành xu thế vây quanh Đại Hưng, đây mới là việc cấp bách.
Cứu tế lương thực có thể trì hoãn việc bách tính học theo Hà Phan Nhân Lý Trọng Văn đi làm phản tặc, có lẽ ở một mức độ nào đó cũng có thể làm phản tặc tan rã. Nhưng, đây tuyệt đối không phải biện pháp trị tận gốc.
Vẫn là phải có quả đấm cứng rắn, mới có thể thu phục và tiêu hóa bọn phản tặc, đem bọn chúng hiệu lực cho chính mình đi đánh thiên hạ.
Mà trọng yếu hơn là, trong ngoài triều đình Đại Hưng cũng không đồng lòng, nhìn thấy hôm nay trên triều đình Dương Hựu đã hiểu đại khái. Muốn diệt bên ngoài thì trước phải yên bên trong, điểm ấy Dương Hựu hiểu, cho nên trước hết phải chỉnh hợp nội bộ, xây dựng triều đình Đại Hưng đồng tâm hiệp lực nhất trí đối ngoại mới có thể từng bước thực hiện kế hoạch của mình.
Nhưng Vệ Huyền, trong sách sử ghi chép cũng không nhất trí, hắn đến cùng là chết vào thời điểm nào? Có phải vì lo lắng Đại Tùy chết bệnh? Dương Hựu mơ hồ cảm thấy, trên người Vệ Huyền nhất định có cái gì bí mật! Nhưng đến tột cùng là bí mật gì chứ?
Trong lúc Dương Hựu đang suy nghĩ, một âm thanh giòn tan vang lên: "Đại vương ca ca, ca ca ta đến rồi!"
Dương Hựu nghe thấy, tinh thần chấn động, đứng dậy, nói: "Vào đi!"
Phía sau Độc Cô Nhạn, một nam tử vóc người có chút cao lớn đi ra, người này khuôn mặt chữ điền, miệng rộng, mũi cao thẳng, hai mắt sáng ngời có thần. Nam tử bước vào, quỳ trên mặt đất, nói: "Thần Độc Cô Vũ Sư gặp qua điện hạ!"
"Tốt, không cần đa lễ!" Dương Hựu nói, kéo tay Độc Cô Nhạn, nói: "Nhạn nhi, Đại vương ca ca có việc muốn nói với ca ca người, ngươi đi bồi mẫu thân của ta tán gẫu đi."
Độc Cô Nhạn bĩu miệng, hừ một tiếng, nói: "Liền biết ngươi lại như vậy mà thôi." Tuy nói như vậy, nhưng đi ra phòng, trước khi đóng cửa lại, vụng trộm làm mặt quỷ với Dương Hựu.
"Ngươi năm đó vì liên lụy sự việc của Trường Ninh vương mà bị cách chức?" Dương Hựu hỏi.
"Vâng, điện hạ." Độc Cô Vũ Sư nói.
Dương Hựu hít một hơi thật sâu, nói: "Sự việc năm đó của Trường Ninh vương, cô mặc dù tuổi nhỏ, nhưng có nghe thấy sự tình sau đó. Chuyện cũ đã vậy, ngươi vẫn ghen ghét bệ hạ sao?"
"Thần không dám!" Độc Cô Vũ Sư đột nhiên quỳ xuống, mi mắt cũng không nháy nhìn Dương Hựu, nói: "Từ thời tiên đế một nhà Độc Cô thị của thần đã phụng dưỡng Đại Tùy, không dám có chỗ lãnh đạm. Sự việc ngày trước, thần tự có trách nhiệm, há có thể có lời oán giận, chỉ hận bây giờ phản tặc nổi dậy, thần không thể đền đáp quốc gia, vì vua cống hiến!"
"Tốt! Nói hay lắm!" Dương Hựu cười nói, vươn tay ra, đỡ Độc Cô Vũ Sư đứng dậy.
Một nhà Độc Cô thị từ sau khi Độc Cô Già La gả cho Văn Đế Dương Kiên, có thể nói hai nhà liên hệ thật chặt, Độc Cô Khai Viễn, cũng chính là phụ thân Độc Cô Vũ Sư, vì bảo hộ Dương Quảng ở Giang Đô, lực chiến bị bắt, còn Độc Cô Thịnh cũng chết trận. Đương nhiên, những thứ này hiện tại chưa phát sinh, nhưng Dương Hựu đến từ hậu thế dĩ nhiên biết.
Có thể nói, một nhà Độc Cô trừ ngoại lệ cực kì cá biệt, phần lớn là trung thành đối với Tùy Đế. Dương Hựu trong lòng đều nắm chắc những chuyện này. Chỉ bất quá. . .
"Một nhà Độc Cô thị quả nhiên trung tâm! Người tới, ban rượu!" Dương Hựu nói.
Tiểu Quế Tử tay nâng khay bạc, đi lên phía trước, rót đầy rượu, đưa cho Độc Cô Vũ Sư. Độc Cô Vũ Sư tiếp nhận chén rượu, có chút khom người, nói: "Đa tạ điện hạ ban rượu!" Nói xong, hai tay bưng lấy chén rượu, liền đưa lên miệng.
Dương Hựu đưa mắt nhìn, ngay lúc Độc Cô Vũ Sư muốn ngữa cổ uống rượu, lại nói: "Chậm đã!"
Độc Cô Vũ Sư dừng lại, hỏi: "Điện hạ có gì phân phó?"
Dương Hựu cười ha ha một tiếng, dùng tay chỉ chén rượu, cao giọng hỏi: "Như trong rượu này có độc, ngươi có dám uống? !"
Độc Cô Vũ Sư hơi kinh hãi, nhưng ánh mắt lập tức bình thản, nói: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết! Như trong rượu này có độc, chính là điện hạ muốn dùng tính mệnh của thần, thân thể tàn phế này của thần lại có sợ gì?"
"Đã như vậy, chén rượu độc kia ngươi cứ uống a!" Dương Hựu cười lạnh một tiếng.
"Hô!" Độc Cô Vũ Sư hít một hơi thật sâu, nói: "Thần tuân mệnh! Chỉ nguyện sau khi thần đi, điện hạ có thể ngăn cơn sóng dữ, tiêu diệt phản tặc!"
Dương Hựu không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Độc Cô Vũ Sư lần nữa dùng hai tay nâng chén rượu, bỏ vào khóe môi, bất chợt, Độc Cô Vũ Sư không chút do dự hơi ngửa đầu, đem rượu độc trong chén uống một hơi cạn sạch!
"Độc Cô tướng quân, quả nhiên không sợ chết!" Dương Hựu cười, vỗ tay.
Độc Cô Vũ Sư liếm môi một cái, nói: "Điện hạ..."
"Rượu là rượu ngon, bất quá không có độc!" Dương Hựu cười cười. Đương kim bệ hạ ở Giang Nam lâu, bởi vậy yêu thích rượu ngon Nữ Nhi Hồng, trong thành Đại Hưng thường chuẩn bị sẵn không ít.
"Đến giờ, tấm lòng tướng quân đối cô quả nhiên trung trinh." Dương Hựu đi lên trước, châm nửa chén cho mình, uống một hớp. Lại nói với Tiểu Quế Tử: "Cho bọn hắn triệt hạ đi a!"
Rất nhanh, Độc Cô Vũ Sư chỉ nghe thấy âm thanh giáo mác, dần dần đi xa. Độc Cô Vũ Sư không nhịn được lau một vệt mồ hôi lạnh, thầm nghĩ may mà mình vốn là trung thần, nếu không sẽ bị loạn đao phân thây.
Chờ hết thảy bình tĩnh trở lại, Dương Hựu mới lên tiếng: "Cô có một cái kế hoạch, không biết tướng quân dám đảm đương hay không?"
Độc Cô Vũ Sư ứng tiếng nói: "Thần muôn lần chết không chối từ!"
Dương Hựu thấp giọng nói, chuyện này khiến trong lòng Độc Cô Vũ Sư thầm giật mình.
Vốn dĩ, kế hoạch của Dương Hựu, chính là muốn thành lập một tổ chức gọi là Cẩm y vệ, ý nghĩa như tên, chức trách của nó giống như Cẩm y vệ triều Minh trong lịch sử.
Dựa theo Dương Hựu ý nghĩ, trước mắt chức trách Cẩm y vệ chủ yếu chính là điều tra, ám sát, theo thế cục từng bước ổn định, vẫn chịu trách nhiệm thăm dò quân tình cùng phối hợp đại quân hành động vân vân.
Chức trách Cẩm y vệ bí ẩn, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bởi vậy, Dương Hựu chỉ có thể tìm kiếm tâm phúc, âm thầm thiết lập. Độc Cô Vũ Sư sở dĩ giật mình, bởi vì Dương Hựu đem lời này nói ra đâu vào đấy, hiển nhiên là trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Độc Cô Vũ Sư không nghĩ tới, tuổi trẻ Dương Hựu lại tâm tư cẩn thận như thế, bất quá kết hợp sự việc vừa rồi, Độc Cô Vũ Sư liền cảm thấy bình thường, nếu như Đại vương điện hạ như vậy, có lẽ Đại Tùy còn có một chút hi vọng. Lúc này Độc Cô Vũ Sư tỏ ý có thể làm được, tuy rằng Độc Cô gia không thể so với năm đó, nhưng tâm phúc võ nghệ cao cường vẫn phải có.
Cái này khiến trong lòng Dương Hựu an tâm một chút, sau khi hai người thương thảo một ít chi tiết, Dương Hựu cho Độc Cô Vũ Sư trở về, chỉnh lý ra một cái danh sách. Rồi mới bắt đầu giám thị nhất cử nhất động trong thành Đại Hưng, nhất là phủ đệ một vài người.
Độc Cô Vũ Sư lĩnh mệnh mà đi, Dương Hựu lúc này mới thở dài một hơi. Lúc đầu, dựa theo Dương Hựu ý nghĩ, là muốn chỉnh đốn nội cung trước, bất quá, Độc Cô Vũ Sư tựa hồ thích hợp làm Cẩm y vệ hơn, điều này mới khiến Dương Hựu lâm thời cải biến chủ ý.
Nhưng trọng địa nội cung, tuyệt đối phải có một kẻ tâm phúc trấn thủ, trước mắt trong thành Đại Hưng thành có Âm Thế Sư có thể đảm nhiệm, nhưng y lại phải lĩnh binh bên ngoài, cũng chỉ có thể chọn thí sinh khác.
Mấy người Cốt Nghi, Lý Nhân Chính, Thôi Bì Già sau khi Lý Uyên công phá thành Đại Hưng đều bị xử tử, có nghĩa là bọn hắn không phải người phe phái Lý Uyên, tuyệt đối sẽ không đầu nhập vào Lý Uyên, có thể bổ nhiệm. Nhưng bọn hắn cùng thị độc Diêu Tư Liêm, đều là văn nhân, làm sao mang binh?
Cái này khiến Dương Hựu nhớ tới trong lịch sử lúc Vương Thế Sung mang binh tiến đánh hoàng cung Lạc Dương, tuy rằng Nguyên Văn Đô ra sức bảo vệ Dương Đồng(*), nhưng chính vì thế mà bị bó buộc, không thể mang binh đánh lén Vương Thế Sung từ phía sau, nên đánh mất cơ hội tốt.
Đó là "vết xe đổ", Dương Hựu sẽ không phạm sai lầm loại này.
Bước đi thong thả trong thư phòng, xem ra người này, phải chọn trong quân ngũ. Khuất Đột Thông? Không được, người này phải đối kháng Lý Uyên, đối với Dương Hựu mà nói, cho dù không thể tiêu diệt hoàn toàn Lý Uyên, chỉ cần có thể kéo dài thời gian Lý Uyên nhập quan cũng là tốt rồi.
Đột nhiên, hai mắt Dương Hựu tỏa sáng, hắn đột nhiên nhớ đến hai người. Hai người này bây giờ đi theo Khuất Đột Thông chống cự Lý Uyên tại Hà Đông, một người vốn theo hầu Thánh thượng lúc vẫn còn ở phiên để, Nghiêu Quân Tá, lúc này đảm nhiệm quan chức thông thủ Hà Đông, ưng kích lang tướng, một người khác là bộ hạ của hắn, Vương Hành Bản.
Hai người này sau khi Đại Hưng luân hãm, vẫn thủ vững Bồ Phản, hết đạn cạn lương vẫn không từ bỏ. Sau đó, Nghiêu Quân Tá bị bộ hạ sát hại, Vương Hành Bản thủ ở ngoài thành dẫn binh vào thành, chém giết phản tặc, tiếp tục chống cự, mãi đến năm thứ 3 Vũ Đức, thiên hạ đã không còn Tùy Đế cho dù là trên danh nghĩa, mới đầu hàng Lý Đường, nhưng lại bị giết.
Nghĩ đến điều này, Dương Hựu vội vàng sai người gọi Diêu Tư Liêm, viết thủ dụ, để nội thị đi triệu hồi hai người.
--------
(*) Con tác viết là Dương Hựu, nhưng lưu thủ Lạc Dương là Dương Đồng, nên sửa lại cho đúng (ND).