Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ừm, Phúc nhi ngươi xử lý chuyện này rất khá, cuối cùng ngươi cũng có lúc tháo vát!" Sau khi nghe xong Vũ Văn Phúc Cập kể, Vũ Văn Tĩnh gật đầu khen.
"Cha, tình cảnh lúc đó nếu không phải hài nhi thông minh e rằng cũng sẽ chết trong tay Vệ Huyền!" Vũ Văn Phúc Cập nói.
Vũ Văn Tĩnh cười hăng hắc hai tiếng, nói: "Mấy ngày này bảo người phía dưới không được gây rắc rối, cố gắng không đi ra ngoài. Không thể trêu vào chuyện này!"
Vũ Văn Phúc Cập gật gật đầu đáp ứng, trông thấy phụ thân mỏi mệt liền lui xuống. Y lau lau mồ hồi tuôn ra, bước nhanh về hướng biệt viện. Vũ Văn Tĩnh bị y che giấu chân tướng sự việc. Bây giờ bày ra trước mặt y chỉ có việc phối hợp Vệ Huyền Nguyên Mại, bắt lấy Dương Hựu.
Vũ Văn Tĩnh nằm trên giường êm, suy nghĩ dâng lên như thủy triều. Y biết nhị ca Vũ Văn Thuật vẫn mong phục hưng Vũ Văn gia cho nên vẫn luôn sắp đặt, thậm chí không tiếc để trưởng tử Vũ Văn Hóa Cập giả trang thành một công tử phóng đãng để tiêu trừ hoài nghi của hoàng thượng.
Hiện tại đại bộ phận thế lực của Vũ Văn gia đều ở Giang Đô. Y biết đây là kế hoạch của Vũ Văn Thuật, một khi có cơ hội sẽ cầm tù thậm chí giết chết Dương Quảng, sau đó bồi dưỡng một con rối, mang theo mười mấy vạn cấm quân quay về Quan Trung, như thế bá nghiệp sẽ thành vậy.
Thế nhưng bởi vì Vũ Văn Thuật đột nhiên bệnh chết, khiến kế hoạch này không thể tránh khỏi trở ngại. Vũ Văn Tĩnh biết trong khoảng thời gian ngắn dựa vào tài năng của Vũ Văn Hóa Cập thì không có cách nào khống chế Dương Quảng. Nếu không khống chế được Dương Quảng thì cũng không có cách nào khống chế mười mấy vạn cấm quân tinh nhuệ kia.
Như vậy, tất cả nỗ lực đều trở thành ảo ảnh, kể cả hành động ở thành Đại Hưng, những năm vừa qua Vũ Văn Tĩnh khổ tâm kinh doanh ở Quan Trung đã tích trữ lượng lớn lương thực chính là vì chờ đợi ngày đó.
Mà ngày này, người chủ đạo có thể là người khác, nhưng người đó phải là người do Vũ Văn gia đẩy lên sân khấu, làm bia đỡ đạn. Nếu như sinh mệnh của mình bị người khác khống chế thì lại không phù hợp lợi ích của Vũ Văn gia.
Bây giờ Vệ Huyền Nguyên Mại sống mái với hoàng thất, tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương. Hưng thịnh của Vũ Văn gia đã nằm trong tầm tay.
Bến đò Long Môn, đại quân Âm Thế Sư đang trú đóng ở nơi đây.
Ở trong một trấn nhỏ cách bến đò Long Môn 5 dặm, Phòng Huyền Linh bất an đi tới đi lui trong phòng. Quân Tùy đã phong tỏa bến đò, khiến kế hoạch của y đến Hà Đông nương tựa Lý Uyên tan thành bọt nước.
Đỗ Như Hối ngồi bên cạnh, ánh mắt lóe lên. Bọn họ nhận được tin tức Đại Vương Dương Hựu đã đánh bại quân đội Lý Tú Ninh ở phụ cận huyện Lam Điền, nghe nói đại tướng Sử Vạn Bảo dưới trướng Lý Tú Ninh đã bị bắt, chủ soái Lý Tú Ninh bị trọng thương, đang tu dưỡng ở huyện Hộ.
Tin tức này có lẽ không sai, đại doanh quân Tùy ngoài 5 dặm đang khánh công mấy ngày nay, mà bộ đội cũng không có dị trạng rút lui hay điều chuyển.
"Khắc Minh, hiện tại bến đò Long Môn bị phong tỏa, trước mặt ngươi ta chỉ có 2 con đường: một là tiếp tục Bắc thượng, theo bến đò Vĩnh Hòa qua Hà Đông, hai là đến bến đò Bồ Tân đi Hà Đông. Chỉ có điều ta cảm thấy nếu bến đò Long Môn đã bị phong tỏa thì bến đò Bồ Tân hẳn là cũng bị phong tỏa. Bến đò Vĩnh Hòa nhiều cơ may hơn một chút, chỉ là sau khi đến Hà Đông thì đường núi sẽ khó đi."
Đỗ Như Hối nhìn vẻ mặt sầu lo của Phòng Huyền Linh, hắn hiểu được loại sầu lo này, giống như hài tử khát sữa mà không có sữa, trong lòng vô cùng nôn nóng xao động. Hắn biết Phòng Huyền Linh không có hảo cảm gì đối với triều Tùy cho nên lúc tuổi nhỏ cũng đã nói ra lời đại nghịch bất đạo kiểu như triều Tùy không thể dài lâu.
Sở dĩ Đỗ Như Hối đi theo Phòng Huyền Linh một là vì đồng tình phán đoán của y, hai là hắn cũng cho rằng trong các phản vương trên thiên hạ ngày nay thì Lý Uyên là có cơ hội nhất, xuất thân từ thế gia Quan Lũng nên có thể thu được hảo cảm của các thế gia Vũ Văn, Độc Cô.
Chỉ có điều sự xuất hiện của Dương Hựu đã khiến Đỗ Như Hối dao động, từng chuyện điện hạ làm truyền đến tai hai người, hai người cũng từng vì những chuyện này mà sinh ra một ít tranh chấp.
Phòng Huyền Linh cho rằng, mặc dù Dương Hựu làm được một ít chuyện tốt, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, có thể có năng lực gì? Nghe nói lúc đối địch với Lý Tú Ninh còn sử dụng thủ đoạn hèn hạ, chuyện này khiến Phòng Huyền Linh vốn xuất thân danh môn rất khinh thường.
Thiên hạ là do người có đức chiếm lấy, biểu hiện của Dương Hựu khiến y thấy đó là một kẻ vô lại, so với lưu manh thành Đại Hưng cũng không bằng.
Bất quá, Đỗ Như Hối lại có cách nhìn ngược lại. Trên chiến trường còn nói cái gì nhân nghĩa? Nếu Vũ Văn Thái nói nhân nghĩa, đã không có Đại Chu; Dương Kiên nói nhân nghĩa, cũng không có Đại Tùy. Đỗ Như Hối cảm thấy cách nhìn của y cùng Phòng Huyền Linh ngày càng xa.
Thấy Đỗ Như Hối trầm mặc, Phòng Huyền Linh cho rằng hắn không nghe rõ, lại hỏi lại lần nữa. Lúc này Đỗ Như Hối mới cười cười nói: "Nếu đi Hà Đông, vẫn nên đi bến đò Vĩnh Hòa đi."
Phòng Huyền Linh gật gật đầu, nói: "Đã như vậy, thì tối nay nghỉ ngơi, ngày mai tiến đến bến đò Vĩnh Hòa."
Đỗ Như Hối đứng dậy, chắp tay một cái, nói: "Huyền Linh huynh thuận buồm xuôi gió, cẩn thận sơn tặc dọc đường."
Phòng Huyền Linh lấy làm kinh hãi, y nhìn Đỗ Như Hối, một lát sau thở dài một hơi, nói: "Ta đã hiểu, mặc kệ thế nào, ta với ngươi vẫn là huynh đệ. Sau này có chuyện gì, cứ đến tìm ta!"
...........
Quận Giáng.
Đại quân Lý Uyên đã đóng ở đây mấy ngày. Sở dĩ quân đội chậm chạp bất động là bởi vì bước hành động kế tiếp vẫn chưa thống nhất trong quân. Theo đám đại thần cầm đầu bởi Lý Kiến Thành, Bùi Tịch, bước tiếp theo cần phải đánh hạ thành Hà Đông.
Thành Hà Đông do nằm ở vị trí yếu đạo, bên trong tích trữ rất nhiều lương thực. Nếu có thể đánh hạ thành Hà Đông, nghĩa quân có thể giải quyết tình trạng thiếu hụt lương thực. Dù sao vận lương từ Thái Nguyên phải đi qua Thử Tước cốc dài dằng dặc, vận chuyển mười phần khó khăn.
Mà theo ý kiến của phe Lý Thế Dân, Lưu Văn Tĩnh lại cho rằng qua bến đò Long Môn mới là thượng sách. Lưu Văn Tĩnh đến quận Giáng 2 ngày trước, y mang theo hơn 2000 con chiến mã, ngoài ra còn có 500 tinh kỵ Đột Quyết anh dũng thiện chiến.
Hai bên tranh luận chuyện này không ngừng, khiến Lý Uyên rất đau đầu. Y biết rõ 2 lộ tuyến này đều có ưu khuyết, phải làm thế nào đây?
Trên đại sảnh phủ nha quận Giáng, chúng tướng ngồi đầy. Lý Uyên ngồi ở chủ vị, vẻ mặt do dự.
Lý Kiến Thành nói: "Cha, bây giờ Khuất Đột Thọ nhi tử Khuất Đột Thông đang ở trong tay chúng ta, chỉ cần dùng hắn làm mồi dụ, cho dù không thể trực tiếp chiêu hàng Khuất Đột Thông cũng có thể nhiễu loạn tâm trí của hắn. Đến lúc đó, chỉ cần hắn mang binh ra khỏi thành, hài nhi sẽ bắt được."
Lý Thế Dân cũng bước ra khỏi hàng, nói: "Cha, hài nhi đã thu gom được mười mấy chiếc thuyền đánh cá, chỉ cần cha ra lệnh một tiếng, tùy thời có thể vượt qua Đại Hà."
Lý Kiến Thành nói: "Nhị đệ, ngươi có biết Âm Thế Sư đã phong tỏa bến đò Long Môn, dựa vào mấy chiếc thuyền đánh cá kia làm sao có thể vượt qua Đại Hà? Ngoài ra, nếu Âm Thế Sư phái cung nỗ thủ thì quân ta sao có thể vượt sông?"
Lý Thế Dân khẽ cắn môi, y cực kỳ tôn kính đại ca, thế nhưng y không hiểu vì sao đại ca cứ luôn bác bỏ kế hoạch này. Mấy ngày trước coi như cho qua, nhưng hôm nay trước nhiều người đại tướng văn quan như vậy lại lớn tiếng trách cứ, y không nhịn được mắng trả lại: "Đại ca, mặc dù Khuất Đột Thọ nằm trong tay chúng ta, nhưng người nhà Khuất Đột Thông đều ở thành Đại Hưng, hắn sao có thể vì một đứa con trai mà đầu hàng?"
"Huống hồ thành Hà Đông vừa cao vừa lớn, quân Tùy có 5-6 vạn người, đều là tinh nhuệ. Nếu muốn công thành thì e là quân ta sẽ rơi vào công thành chiến mà thôi." Lý Thế Dân nói.
Lúc này, Lưu Văn Tĩnh xen vào, nói: "Đường công, ti chức cảm thấy Đôn Hoàng quận công nói rất đúng, nếu một ngày không hạ thành Hà Đông, quân ta khó mà qua sông. Đến lúc đó, chỉ sợ thành Đại Hưng này lại thành của người khác." Lúc này, mặc dù Dương Hựu đại thắng, nhưng vì bến đò bị phong tỏa, trong quân Lý Uyên cũng không hay biết.
Lý Uyên gật gật đầu, y biết Lưu Văn Tĩnh đang nói đến Tiết Cử. Y đã từng gặp mặt người này, rất mực khiêm tốn, lòng mang chí lớn, là nhân vật hiếm có.
Lúc này Bùi Tịch cười lạnh một tiếng, nói: "Bến đò Bồ Tân rất xa thành Hà Đông, chỉ cần phái binh thủ vệ, lại có gì khó?"
Lưu Văn Tĩnh cũng cười lạnh một tiếng, nói: "Đoạt lấy bến đò Bồ Tân có lẽ không khó, nhưng sau này vận chuyển lương thảo thế nào? Cũng không thể mỗi lần vận chuyển lương thực lại cử mấy vạn binh sĩ hộ tống chứ?"
Bùi Tịch biến sắc, y vốn chỉ muốn phản bác Lưu Văn Tĩnh, lại không nghĩ đến mấu chốt trong đó, bây giờ bị mỉa mai, lập tức mặt già ửng đỏ, không khỏi hừ một tiếng, quay mặt chỗ khác không nhìn Lưu Văn Tĩnh nữa.
Lưu Văn Tĩnh lại nói: "Đường công, mặc dù bến đò Long Môn có Âm Thế Sư trấn giữ, nhưng lại không có hùng thành như thành Hà Đông, mà một đường từ quận Giáng đến Long Môn, quân Tùy không có cách nào uy hiếp lương đạo quân ta. So sánh lẫn nhau, bến đò Long Môn vẫn dễ hơn một chút."
Lý Uyên nhìn Bùi Tịch tức giận, trầm ngâm một lát, rốt cuộc y chậm rãi mở miệng: "Các vị, ta đã hiểu được lợi hại trong đó. Ta đã quyết định."
Lời này của Lý Uyên vừa nói ra, bọn người Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân đều nhìn Lý Uyên, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
"Lần này, Lý Thế Dân lãnh 3 vạn binh, đi bến đò Long Môn, còn ta chỉ huy đại quân, đánh hạ Hà Đông!"
.....................
Lúc này, trải qua hơn nửa tháng huấn luyện, tố chất thân thể của đám trẻ con đã có tiến bộ, đã thỏa mãn yêu cầu của Dương Hựu. Mấy ngày nữa, Dương Hựu sẽ chuẩn bị cho những đứa trẻ này làm việc. Mặc dù rất gấp rút, nhưng cũng không có biện pháp khác. Cùng lúc đó, lương thực cũng đã thu hoạch xong, dân tâm trong thành Đại Hưng cổ vũ, nhao nhao chúc mừng.
Thời gian này vẫn không có tin tức gì của quân đội Lý Tú Ninh. Huyện Lam Điền được Nghiêu Quân Tố quản lý, đã củng cố thành trì, dân tâm yên ổn, Dương Hựu tăng thêm 2000 binh khiến cho binh lực huyện Lam Điền đạt đến 5000.
Dưới áp lực của Tiết Cử, Tiêu Vũ ở quận Hà Trì chỉ có thể khốn thủ huyện Lương Tuyền. Bất quá theo tình hình chung mà nói thì tình thế Quan Trung vẫn đang dần dần chuyển biến tốt.
Cuối tháng 9, có tin từ Lạc Dương truyền đến, Tiết Thế Hùng bị Đậu Kiến Đức lợi dụng trời sương mù đánh bại ở Hà Bắc, sau khi Dương Quảng được tin chỉ có thể để Vương Thế Sung thống lĩnh các lộ viện quân, đối kháng Lý Mật ở Ngõa Cương.
Lúc nhận được những tin này, Dương Hựu cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Hắn biết, tiếp theo Đậu Kiến Đức sẽ xưng bá Hà Bắc, mà Vương Thế Sung cũng sẽ dần dần nắm giữ binh quyền Lạc Dương, cuối cùng thay thế Dương Đồng, thành lập ngụy Trịnh vốn như phù dung sớm nở tối tàn.
Những chuyện này mặc dù ảnh hưởng không nhỏ đối với Đại Tùy, nhưng trước mắt thì không ảnh hưởng lớn đến thành Đại Hưng. Đối với Dương Hựu, giờ phút này việc quan trọng là làm thế nào bình định quần đạo Quan Trung. Mặc dù giành được thắng lợi trước quân đội Lý Tú Ninh, chiếm được không ít thực lực, nhưng trước khi tiêu diệt quân đội Lý Tú Ninh, vẫn còn một việc Dương Hựu cần làm.