Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có người vui mừng, có người lo, lời này nói ra quả thực không sai.
Từ lúc hai thầy trò kia rời đi, Phù Yến xoa hai huyệt thái dương ảo não không thôi. Tưởng rằng tâm tư Tiểu Táo này đơn thuần, một chút kĩ xảo nhỏ cũng không có, nhưng không ngờ lại có một quân sư lớn như vậy. Việc này, cái chuôi hỏa hoạn này xem như là đốt trên người hắn đây mà.
Phù Yến suy nghĩ, vẫn quyết định đi đến Ánh Nguyệt Hiên.
Như là biết hắn sẽ đến, cung tỳ bên ngoài ngăn hắn lại, nơm nớp lo sợ nói một câu: “Chủ tử đã phân phó, nếu Phù Yến hộ pháp đến… không cho vào.”
Phù Yến dở khóc dở cười, phất phất tay, cung tỳ kia liền đúng im một chỗ không nhúc nhích được. Biết là hắn đến, nếu thật sự không muốn gặp hắn, sẽ không phân phó như vậy.
Phù Yến bước vào, thấy tiểu mỹ nhân quần áo hồng phấn đang nằm nghiêng một bên, một bộ dáng tiêu dao thoải mái.
Chắc là xem bản thoại đến mệt mỏi, giờ phút này đang chìm vào giấc ngủ. Phù Yến qua đó, nhẹ nhàng lấ bản thoại vẫn còn đang trong tay nàng ra, cúi đầu liếc mắt nhìn nội dung bên tỏng, nở nụ cười. Đem bản thoại để qua một bên, Phù Yến mới ngồi xuống bên cạnh, nhìn nàng ngủ say sưa, không nỡ lòng nào quấy rầy.
Quả thật là nhẫn tâm.
Chuyện ngày hôm nay, ngày sau sư huynh tất nhiên sẽ canh cánh trong lòng, hắn tránh không được sẽ bị đem ra ăn đánh…
Bất quá cũng chỉ do hắn thất sách. Phù Yến nhận sai.
Ước chừng qua nửa khắc, mỹ nhân trên tháp chậm rãi mở mắt ra. Một đôi con ngươi câu hồn đoạt phách, Phù Yến nhìn mấy vạn năm nay, cũng không tránh khỏi trong lòng có chút run lên.
Một quyền, hắn một tay cản lại —-
Phù Yến cười, thân thủ liền động. Hai tay Phù Nguyệt đánh tới đều bị Phù Yến nắm chặt. Hai tay bị nắm, Phù Nguyệt liền hướng thân mình về phía hắn, vừa mới tỉnh lại, quần áo không chỉnh tề, Phù Yến lại cao hơn nàng một cái đầu, mà nàng lại đang ngồi, tư thế như vậy, chỗ ngực của nàng rộng mở nhìn không thiếu xót một cái gì.
“Hạ lưu!” Một tiếng hờn dỗi, khuôn mặt đỏ ửng giờ phút này tức giận đến phát điên.
Nếu nói hạ lưu, Phù Yến cũng nhịn nhìn nhiều xem vài lần, lúc sau nắm lấy cổ tay nàng, ngữ khí ôn nhu hơn một chút: “Mới vừa nhìn thấy huynh trưởng đã muốn đánh người, ta chưa ủy khuất thì thôi, nhưng muội lại mắng người ta trước.”
Phù Nguyệt cũng không dãy dụa, tự biết bản thân mình không phải là đối thủ của hắn, con ngươi vừa chuyển, ủy khuấy nhíu nhíu mi: “Đau..”
Vừa nghe nàng bảo đau, Phù Yến theo bản năng buông lỏng tay ra, nhưng vừa buông lỏng, bàn tay cầm trong tay liền giãy dụa, ngay sau đó, ở trên mặt tê rần, Phù Yến nhịn không được “Hừ” một tiếng.
Lực đạo này cũng không nhẹ.
Phù Nguyệt thu tay về, sửa soạn lại xiêm y, cười cười chải tóc, ngữ khí thản nhiên nói: “Không biết hôm nay huynh trưởng đến tìm ta là có việc gì?”
Phù Yến xoa xoa hai bên má, nghĩ thầm: Cái mặt này chắc là đối xứng đi.
“Sư việc ngày ấy đích thị là ta sai trước, bất quá A Nguyệt.. ta và muội đều không phải là huynh muội ruột thịt.”
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Phù Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bắt tay vào làm việc của mình, cũng không thèm liếc hắn đến một cái: “Không phải thân huynh muội thì thế nào? Không phải thân huynh muội thì có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà chiếm hết tiện nghi? Phù Yến, huynh nghĩ không muốn nói cho ta biết, huynh thích ta, mới khinh bạc ta? Cho nên ta không nên đánh huynh, mà nên vui vẻ nhận lấy sao?”
“Ta…” Phù Yến vội vàng muốn giải thích.
“Đừng có nằm mơ!” Phù Nguyệt đánh gãy lời nói, tức giận nói: “Huynh nghĩ ta giống như Tiểu Táo kia, bị khi dễ cũng không dám phản kháng? Huynh đi đi, ta không muốn nhìn thấy huynh nữa.”
Thấy Phù Nguyệt tức giận, Phù Yến suy nghĩ, lẳng lặng nói: “Nếu muội đã nghĩ như vậy, ta cũng không còn gì để nói, vậy… mấy ngày nữa ta trở lại thăm muội.” Nếu là tiếp tục, chỉ sợ nàng sẽ tức giận hơn mà thôi.
Trong lòng Phù Yến phát sầu, đứng dậy ra khỏi Ánh Nguyệt Hiên.
Phù Nguyệt nhìn cánh cửa điện được đóng lại nhẹ nhàng, hung hăng liếc nhìn hắn một cái, đem bản thoại vứt xuống đất, tức giận đến nỗi mặt đỏ hồng hào, hồi lâu sau mới nỉ non nói: “… Cút.”
—– Bảo huynh đi mà huynh cũng dám đi!
Đường Táo chuẩn bị tốt cơm canh, đều là những món mà sư phụ thích ăn nhất. Vừa nghĩ tới nụ hôn vừa nãy, hiện giờ trong lòng còn bồi hồi… không dám đi vào.
Đường Táo đứng bên ngoài, nhìn cửa điện, trong người nhịn không được..
Bị sư phụ hôn không chỉ một lần, nhưng cũng đều do hắn chủ động, bằng không cũng là sư phụ dụ dỗ nàng làm, nhưng mới vừa rồi… là do tự chính nàng chủ động.
Nàng tuy rằng chậm chạp, nhưng không ngốc.
Mấy ngày nay sư phụ có ý gì, trong đầu nàng đều hiểu được. Lời nói của sư phụ tối qua, cùng lời Phù Yến sư thúc nói sáng nay.. nàng đều biết.
Đường Táo lấy lại tinh thần, chậm rãi bước vào nội điện, đã thấy sư phụ nằm trên tháp thượng, đôi mắt nhắm lại, hàng lông mi lẳng lặng rũ xuống, ngủ đến im lặng.
Đường Táo không khỏi nhìn đến ngây người.
Ngày ấy bái sư, nàng nhận lầm sư phụ là tiên quân, nhưng cũng là do dung mạo này, nàng nhận sai là điều quá bình thường.
“Sư phụ.” Đường Táo khẽ gọi một tiếng, rốt cuộc thì cũng phải chờ ăn cơm xong rồi mới ngủ chứ.
Trọng Vũ từ từ tỉnh lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Đường Táo, nhớ tới sự sung sướng lúc trước, nhịn không được bắt lấy tay nàng, đưa đến bên miệng hôn một cái. Mu bàn tay ngứa ngứa, Đường Táo rụt tay lại, nhưng sư phụ lại nắm đến gắt gao. Đường Táo cũng không động đậy nữa, chỉ nói: “Sư phụ, có thể dùng bữa rồi.”
“Tiểu Táo, ngày mai vi sư mang ngươi ra ngoài đi du ngoạn, được không?” Tiếng nói Trọng Vũ trầm thấp, ngày ấy hắn đã đáp ứng chờ qua sinh thần nhất định sẽ mang nàng ra ngoài chơi, ở tại Ma Cung cũng ba năm rồi, cũng có chút chán.
Đường Táo dù sao cũng mang trong người tâm tình của tiểu cô nương, hiện giờ có thể đi ra ngoài, là điều không thể tốt hơn. Trước kia nàng cũng muốn đi ra ngoài, nhưng sợ sư phụ tức giận, mà tính tình sư phụ thì không thích xuất môn. Hiện giờ có thể ra ngoài cùng sư phụ, trong lòng nàng rất vui vẻ.
“Ân.” Làm như nghĩ tới điều gì, Đường Táo cười nói: “Vậy mang theo Đường Cao nữa được không?”
Nào biết sắc mặt Trọng Vũ hờn giận đi trông thấy, thản nhiên nói: “Mang nó theo làm cái gì?” Hắn muốn tiểu đồ nhi ở chung một chỗ với hắn, nếu mang theo con rùa kia… Nhớ tới mấy ngày nay đồ nhi không muốn hầu hạ hắn tắm rửa, nhưng mỗi ngày đều cọ rửa cho con rùa kia, trong lòng hắn có chút bất mãn.
Khi nào thì tiểu đồ nhi mới nguyện ý hầu hạ hắn tắm rửa đây?
“Đường Cao đã quen sự chiếu cố của đồ nhi rồi, nếu đồ nhi đi, sẽ không ai chiếu cố nó. Sư phụ, được không?” Đường Táo mở to hai mắt, ngữ khí có chút năn nỉ.
Nếu đã muốn như vậy, Trọng Vũ nào dám phản kháng. Vốn định nói điều kiện để chiếm tiện nghi một chút, nhưng nghĩ tới vừa rồi tiểu đồ nhi chủ động hôn hắn… thật vất vả mới dịu đi được một tí, hắn không thể nóng nảy trong lòng được.
Từ từ sẽ đến, cuối cùng thì cũng được ăn.
Trọng Vũ gật đầu, rồi sau đó đứng lên dùng bữa. Dùng bữa xong, Đường Táo lại phát hiện sư phụ cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có chút âm u, nhìn quá dọa người. ĐƯờng Táo bỏ qua một bên không dám nhìn tới.
Đến buổi tối, Đường Táo phải quay về Thính Tuyết Cư, Trọng Vũ đang tắm liền chạy vọt ra. Đường Táo thấy trên người sư phụ vẫn còn nước, quần áo không chỉnh tề, Trọng Vũ bắt lấy hai tay nàng đặt trước ngực hắn, ôn nhu nói: “Đêm nay không cần đi, bồi vi sư ngủ, được không?”
Đường Táo làm sao dám ở lại, bên cạnh sư phụ quá nguy hiểm, buổi tối lại càng phải…. Vừa nghĩ tới mấy ngày trước đây sư phụ thừa dịp nàng ngủ say mà chiếm tiện nghi của nàng, hiện giờ nhớ lại có chút thẹn thùng.
Đường Táo lắc đầu: “Sư phụ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai đồ nhi sẽ qua đây sớm hơn một chút.” Ngày mai phải giúp sư phụ xuất môn, tất nhiên nàng phải dậy sớm rồi.
Trọng Vũ không buông tay, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào nàng.
Đường Táo cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đừng làm rộn…”
Nhìn tiểu đồ nhi, ngữ khí ủy khuất nói: “Ngươi nhìn lại ngươi xem, trước kia ngoan như vậy, hiện giờ lời vi sư nói cũng không nghe. Mặc dù vi sư có chút không đúng, những Đường Táo ngươi cũng không thể buông tay bỏ mặc vi sư như vậy được.”
Tiểu đồ nhi mọi chuyên vốn vẫn nghe theo hắn, nếu không phải hắn trước kia chưa nhận ra lòng mình, đã sớm xuống tay – cũng không nháo thành cục diện như bây giờ.
Lời này nói ra, Đường Táo cũng khong biết phản bác như thế nào. Sư phụ nói đúng, hiện giờ càng ngày nàng càng không sợ sư phụ, mà tính tình sư phụ cũng càng ngày càng tốt, sẽ không phát giận với nàng nữa.
Đây là… được cưng chiều mà kiêu sao? Đường Táo châm chước trong chốc lát, rơi vào đường cùng đành phải gật đầu.
“Vậy sư phụ đi tắm trước đi, đồ nhi đi trải giường chiếu.”
Tiểu đồ nhi đồng ý, Trọng Vũ vui vẻ, mặt mày nhiễm ý cười, cúi đầu thân thiết cọ cọ mặt nàng, “Ân” một tiếng.
Nhân lúc sư phụ đi tắm, Đường Táo mới thở dài một hơi. Nàng đưa tay đặt ở trước ngực mình, đây là điểm khiêu khích lợi hại, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu buổi tối sư phụ lại tái phát… Đường Táo lắc đầu, không thèm nghĩ nữa, lập tức đi tẩm điện.
Lúc Trọng Vũ tiến vào, Đường Táo đã đi ngủ. Hắn nhìn về phía giường, thấy trên giường chỉ có duy nhất một cái chăn, liền sửng sốt trong chốc lát, lập tức cong môi cười, tâm tình đầy sung sướng. Hắn lưu loát chui vào trong chăn, do dự trong chốc lát, nằm xuống, ôm lấy nàng từ phía sau.
“Sư…”
“Ngoan, ngủ đi, đừng nói chuyện.” Âm thanh Trọng Vũ phát ra, nhất thời tẩm điện lâm vào một mảnh ám chìm.
Hô hấp của sư phụ ở ngay đằng sau nàng, Đường Táo lúc này mới yên tâm, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ. Kỳ thật nàng cũng không muốn gây khó dễ cho sư phụ, chỉ cần sư phụ không khi dễ nàng, nàng cũng sẽ không đề phòng hắn như thế.
Trọng Vũ một đêm không ngủ, giờ phút này được ngửi thấy mùi hương quen thuộc, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ. Mà Đường Táo cũng lẳng lặng dựa vào người sư phụ, ngủ say sưa.
Không biết ngủ được bao lâu, Đường Táo nhíu mày, mơ mơ màng màng tỉnh lại. Nàng nghe thấy âm thanh sau lưng trở nên khó khăn, một chút khí thổi lên trên mặt nàng.
Rất nóng.
Thân thể sư phụ nóng quá, không thoải mái ở đâu sao? Đường Táo lo lắng.
Đường Táo đang muốn quay đầu lại hỏi, chẳng qua vừa động nhẹ, liền đã thấy phía sau khác thường, cái mà nàng đang động phải… Đường Táo ngớ người, nàng đã xem qua bản thoại, nội dung bên trong đã sớm thuộc làu làu, cho dù muốn quên cũng không thể nào quên được.
Cho nên bây giờ sư phụ… đang nằm mơ thấy loại mộng này? Người Đường Táo lập tức nóng lên, ngơ ngác không dám lộn xộn.
“Ân, Tiểu Táo…”
Sư phụ mơ thấy nàng? Đường Táo ngẩn ra, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hô hấp phía sau có chút khó khăn, vật kia lại làm cho nàng cảm thấy khó chịu. Giằng co hồi lâu, mới nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm kêu rên, dựa vào quá gần, nàng có thể ngửi được hương vị đó.
….Nàng biết.
Đường Táo nhẹ nhàng dịch người một cái, ở trong ngực hắn chui ra ngoài. Động tác có chút mạnh, làm người phía sau đột nhiên tỉnh lại, tiếng nói càng thêm khàn khàn hơn so với thường ngày: “Làm sao vậy?”
“Sư phụ, người… người buông tay trước đã.” Đường Táo xấu hổ không dám nói, tahamf nghĩ làm cách nào để hắn buông tay. Mới vừa rồi chỉ thấy người sư phụ nóng, hiện tại ngay cả nàng cũng nóng không kém.
Trọng Vũ nửa tỉnh nửa mê, vừa nghe thấy tiểu đồ nhi bảo buông tay, lập tức tỉnh táo hơn mấy phần, suy nghĩ một lúc mới hiểu được… hắn lại mơ thấy loại mộng này. Giờ phút này thân thể nóng lên, tiết khố lưu lại cái kia, ngực lại ôm tiểu đồ nhi, Trọng Vũ lập tức có cảm giác.
Da mặt Trọng Vũ vốn dày, ôm tiểu đồ nhi nằm mơ thấy mộng này, còn bị nàng biết, một chút ngượng ngùng cũng không có. Hắn ôm nàng quay lại đối diện với hắn, làm cho nàng đối diện với hắn. Tẩm điện yên tĩnh, âm thanh của hắn phá lệ trầm thấp ôn nhu: “Không buông tay, vi sư thích ôm ngươi ngủ.”
Đường Táo không nói chuyện, cúi đầu, chóp mũi để ở ngực hắn.
“Vi sư vừa rồi mơ một giấc mơ, mơ thấy Tiểu Táo, trong mơ…”
“Không cho nói!” Đường Táo nóng nảy, sợ hắn nói những điều…
Trọng Vũ sung sướng cười nhẹ, thoáng cúi đầu hôn lên cái trán của nàng, không biết là khẩn trương hay là nóng, thế nhưng cái trán của tiểu đồ nhilaij chảy mồ hôi, có chút…
Trọng Vũ đem chăn trùm lên hai người, cùng ôm nhau chui vào chăn.
Như vậy càng thêm nóng bức, không chỉ có nóng, cơ hồ còn có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương. Đường Táo không chịu nổi được nóng bức như vậy, đang muốn nói chuyện, lại nghe được sư phụ ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Tiểu Táo…”
“…Nghe thấy được sao? Đây là hương vị của vi sư.”