Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu chính thái này cậy mạnh, hộ vệ lại thô bạo đứng chặn ở cửa ra vào.
“Làm gì vậy? Ngươi muốn cướp cáo con của ta sao?” Phạm Tiểu Ngư cảnh giác nghiêng mình, biểu hiện ra vẻ tiểu hài tử tức giận phòng bị, đáy lòng lại cười đến vui vẻ, không sợ ngươi chặn lại, chỉ sợ ngươi không cần nữa thôi.
Đại nha hoàn trẻ tuổi biết rõ tiểu chính thái một khi trở nên ương ngạnh sẽ rất khó thuyết phục, thấy chủ tử lại nổi tính nết, đành chạy theo nó, ôn nhu nói: “Được rồi, công tử muốn mua chúng ta sẽ mua, bất quá để nô tỳ đến nói được không?”
Tiểu chính thái hừ một tiếng, cuối cùng cũng đồng ý.
“Tiểu muội muội, nhìn dáng vẻ muội nhất định là một tiểu cô nương vô cùng thiện lương đáng yêu, hai con cáo nhỏ này là nhà muội nuôi sao?” Đại nha hoàn trẻ tuổi bắt đầu giả vờ ôn nhu nói khách sáo.
“Là cha ta tìm mất rất là lâu, vất vả cực khổ lắm mới bắt được chúng nó.” Phạm Tiểu Ngư nói dối mặt không đổi sắc, thuận tiện dùng vẻ mặt sùng bái kỳ thực là ánh mắt cảnh cáo nhìn thoáng qua Phạm Thông.
Phạm Thông đang muốn hỏi lũ cáo này không phải Phạm Đại bắt sao, gặp ánh mắt của Phạm Tiểu Ngư liền nuốt câu hỏi lại, đơn giản trầm mặc không nói.
“Tiểu muội muội, chúng ta thương lượng chút nhé, muội xem muội dù sao cũng có cả hai chú cáo con, vậy bán cho công tử nhà ta một con được không? Nếu muội đồng ý, tỷ tỷ trả muội một trăm đồng tiền nhé!” Đại nha hoàn trẻ tuổi tự cho là vô cùng hào phóng mà nói, trên thực tế, một trăm đồng tiền chỉ để mua một con cáo con quả thật coi như đã là trả giá rất cao rồi, nếu như người nàng gặp không phải là Phạm Tiểu Ngư.
Ngoài cửa Trương Đức Tuyên vẻ mặt dữ tợn run rẩy, bỗng nhiên thấy cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc, đang định ra mặt lấy lòng tiểu chính thái một chút, nhắc nhở hắn cẩn thận phải Phạm Tiểu Ngư xảo trá, nhưng nghĩ đến Phạm Tiểu Ngư miệng lưỡi sắc như dao với mặt mũi của mình, quyết định ngậm miệng không nói, không chừng Phạm Tiểu Ngư tham lam đòi giá quá cao, vị tiểu công tử này giận dữ sai người trừng trị nó, chẳng phải là tốt sao?
Mất hai xâu tiền mới mua được một con thỏ hoang, mua bán lỗ vốn đến hộc máu như thế cả đời hắn cũng không quên được.
“Đại tỷ tỷ, nếu như tỷ có một người bạn rất tốt, mỗi ngày đều ở bên cạnh tỷ, nghe tỷ nói chuyện, cùng tỷ chơi đùa, khi tỷ không vui nó còn an ủi tỷ, tỷ có thể nỡ lòng bán nó đi không?” Phạm Tiểu Ngư rất chính đáng giảng đạo lý, kỳ thực mới là đoạn dạo đầu của khúc nhạc phiến tình.
Chuyện buôn bán quan trọng nhất không chỉ là nói vật phẩm có giá trị sử dụng gì, thật sự đáng giá nhất là giá trị của nó có thể đem lại hưởng thụ thế nào cho tinh thần con người. Giống như quần áo, nếu chỉ là sử dụng, vậy chỉ cầm giữ ấm là xong, cái khiến người ta ưa thích là kiểu dáng đa dạng để phô ra, còn không phải dùng quần áo để tăng giá trị cho bản thân sao? Giá trị của thú cưng cũng để phục vụ một nhu cầu nào đó cho bản thân con người, như tiểu chính thái này, dù được vây quanh cả một đám đông bảo vệ còn có cả tiểu bảo mẫu hầu hạ bên cạnh, nói trắng ra, bất quá chỉ là một đứa trẻ muốn một thứ đồ chơi thôi.
Thử hỏi, có bao nhiêu đứa trẻ có thể thật sự kháng cự được sự hấp dẫn của một món đồ chơi mà nó thấy mới mẻ? Huống chi lại là thứ đồ mà nó gặp được trong lúc hoàn toàn có thể tự quyết định là mua được.
Thấy Phạm Tiểu Ngư nói phóng lên tầm quan trọng của cáo con với mình, không đáp lời nàng, đại nha hoàn trẻ tuổi đột nhiên có một loại ảo giác Phạm Tiểu Ngư đang phẫn trư ăn lão hổ, nhưng lập tức gạt đi, tiểu nha đầu trước mắt này dáng vẻ quê mùa, cùng lắm chỉ bảy, tám tuổi, sao có thể hiểu được mặc cả trả giá này nọ, nhất định là nó thật sự tiếc con cáo con, không muốn bán mà thôi.
Tự giải thích cho mình như vậy, nghĩ lại bộ dáng tham tiền ban nãy của Phạm Tiểu Ngư khi nghe có hai mươi văn tiền, đại nha hoàn trẻ tuổi lại đeo lên mặt vẻ tươi cười: “Tiểu muội muội thật sự là có lòng yêu thương rất đáng quý, nhưng tiểu muội muội nếu thích cáo nhỏ này như vậy, có phải cũng hy vọng nó có thể được sống vui vẻ thoải mái hơn không? Nếu muội bán nó cho chúng ta, tỷ tỷ cam đoan, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho nó, cho nó đồ ăn ngon nhất, cho nó cái ổ tốt nhất, tuyệt đối không làm nó chịu ủy khuất gì, muội nói như vậy được không?”
“Nhưng cha ta nói, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, ta yêu Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc cũng yêu ta, nó cũng sẽ không nỡ rời khỏi ta. Nhạc Nhạc, em nói có đúng hay không?”
Phạm Tiểu Ngư tràn ngập trìu mến vuốt ve đầu cáo con, cáo con thoải mái híp mắt lại, cực kỳ ăn ý kêu lên một tiếng, khiến Phạm Tiểu Ngư trong lòng nhất thời cũng thấy đáng yêu chết đi được: “Xem, Nhạc Nhạc nói nó không nỡ rời khỏi ta, nó cũng không muốn rời khỏi Bối Bối.”
“Như vậy, tỷ tỷ tăng thêm một trăm văn được không?” Nhớ đến ban nãy mình vừa giơ tiền ra Phạm Tiểu Ngư liền ngoan ngoãn đi lên, nha hoàn vội lấy ra hai xâu tiền, giơ cao lắc lắc phát ra tiếng đinh đang, trong lòng lại thấy buồn bực, nàng đường đường một đại nha hoàn của Đinh gia lại cư nhiên phải nịnh nọt một tiểu nha đầu mất cả nửa ngày không xong, thật sự mất mặt vô cùng, chờ mua được con cáo này rồi, tiểu công tử chơi chán xong, nàng thế nào cũng phải lột da con cáo này ra mới được.
“Không đâu.” Phạm Tiểu Ngư lắc lắc đầu, còn rụt về phía Phạm Đại, dáng vẻ trông như rất muốn bỏ ra ngoài.
“Vậy tiểu muội muội muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng bán đây?” Đại nha hoàn trẻ tuổi thiếu chút nữa mất hết kiên nhẫn, nhưng vừa để ý thấy khuôn mặt nhỏ xanh xao vàng vọt của Phạm Tiểu Ngư, nhất thời có chủ ý mới, tròng mắt vừa chuyển, dụ dỗ nói: “Hai trăm văn tiền này, muội có thể mua được rất nhiều đồ ăn nha!”
“Thật vậy sao?” Nhắc đến ăn, ánh mắt Phạm Tiểu Ngư quả nhiên có chút do dự.
Ngoài cửa, Trương Đức Tuyên mắt không chớp qua khe hở giữa hai thân hình cao to của hộ vệ nhìn chằm chằm Phạm Tiểu Ngư vẻ mặt khờ dại, trong lòng tràn ngập xem thường. Hắn chỉ thuận miệng nói ra mà nàng nhớ kỹ rành mạch không sai sót gì, chẳng lẽ không biết hai trăm văn có thể mua những gì? Muốn dọa người? Bất quá việc mất mặt như vậy hắn đương nhiên không thể chủ động tự vạch trần mình, đành không ngừng cầu nguyện trong lòng: “Mắc mưu đi, mắc mưu đi, bị lừa đau sau đó mau mau đến dạy dỗ quỷ nha đầu này một chút!
“Đương nhiên là thật rồi.” Đại nha hoàn nghĩ cuối cùng cũng khiến Phạm Tiểu Ngư động lòng, thầm thở phào một hơi, chỉ vào điểm tâm trên bàn của tiểu chính thái nói tiếp: “Nếu muội có tiền thì muốn ăn gì cũng được, không sợ đói bụng.”
“Nhưng mà…..” Phạm Tiểu Ngư mắt nhìn mấy đĩa đồ ăn còn chưa đụng chạm đến chút nào lại nhìn tiểu chính thái, nhịn không được nuốt nước miếng một cái, nửa thật nửa giả tiếp tục do dự.
Không phải nói, nhìn bao nhiêu đồ ăn sáng kia nàng thật rất muốn ăn, phải biết rằng từ sau khi nàng đến thế giới này vẫn phải sống cuộc sống bi thảm vô cùng, yêu cầu vật chất đã thấp xuống mức đáng thương, bánh bao đã là thứ tốt nhất mà nàng được ăn.
“Chỉ cần ngươi bán con cáo này cho ta, tất cả những đồ ăn kia đều cho ngươi.” Tiểu chính thái bên cạnh nghe đại nha hoàn thuyết phục nửa ngày không xong, không kiên nhẫn đứng dậy, lần thứ n đẩy đại nha hoàn ra, quyết định tự mình làm chủ.
“Nhưng…”
Phạm Tiểu Ngư thoạt nhìn như rốt cuộc bị đám đồ ăn đả động, mấy loại đồ ăn sáng này là điểm tâm đủ mọi màu sắc, ở trong cũng không biết bỏ thêm bao nhiêu loại nhân thịt… tổng cộng bảy loại, trừ bát cháo kia đã bị uống hết nửa thì những thứ khác thật ra đều có thể mang đi.
“Đừng có nhưng nhưng mãi thế, đó, ta dùng bạc đổi cáo con của ngươi, vậy được rồi chứ?” Tiểu chính thái hầm hừ kéo túi tiền trên thắt lưng đại nha hoàn, không thèm nhìn qua đã lấy ra một khối bạc, thô lỗ ném vào lòng Phạm Tiểu Ngư, đồng thời đoạt lấy cáo con, giữ trong lòng ngang ngược nói: “Nữ nhân đúng là phiền toái, lề mề.”
“A, Nhạc Nhạc của ta!” Phạm Tiểu Ngư kêu lên một tiếng nói, vừa muốn giữ cáo con lại, vừa muốn tiếp lấy bạc không để rơi xuống đất, cố ý tỏ ra bất ngờ không kịp đề phòng, một khắc do dự, con cáo nhỏ đã bị tiểu chính thái đoạt lấy ôm chặt, mà khối bạc nặng trịch kia cũng đã nằm gọn trong tay nàng.