Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Chị Vân Thanh, tôi mười chín tuổi.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Mười tám tuổi đã được coi là thành niên, vì vậy tôi đã là người trưởng thành rồi.
- Cậu biết tôi bao nhiêu rồi không?
Vân Thanh lại hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Không biết.
- Còn hai tháng nữa là đúng ba mươi!
Vân Thanh nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên:
- Hạ tiên sinh, nói cách khác tôi lớn hơn cậu mười một tuổi.
Hạ Thiên cũng dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Vân Thanh:
- Có vấn đề gì sao?
Vân Thanh lập tức cảm thấy đau đầu, người này sao ngu ngốc như vậy? Có vấn đề gì sao? Tuy những năm gần đây thường hay có tình cảnh chị em yêu nhau, phi công trẻ lái máy bay bà già nhưng cách biệt cũng đừng nên quá nhiều, tuy nói phụ nữ có thể tìm chồng thoải mái, nhưng nàng tìm chồng chứ không phải tìm con.
Không có biện pháp, nếu Hạ Thiên không thông minh thì Vân Thanh phải nói cho rõ ràng:
- Hạ tiên sinh, tôi nói cho cậu biết, chúng ta không thích hợp, tuổi tôi lớn hơn cậu quá nhiều, vì vậy cậu không cần mơ mộng tôi sẽ thích cậu, vì vậy tôi sẽ không thể làm vợ cậu.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Chị Vân Thanh, chị chỉ lớn hơn tôi mười một tuổi mà thôi, thần tiên tỷ tỷ còn nhiều tuổi hơn tôi, chị Mộng cũng lớn tuổi hơn chị, nhưng nào có gì đâu?
- Híc, Hạ tiên sinh, anh nói ai là thần tiên tỷ tỷ?
Vân Thanh không khỏi hỏi.
- Thần tiên tỷ tỷ là vợ của tôi, Chị Mộng cũng là như vậy, tôi cảm thấy lớn tuổi hơn cũng không sao, tôi thích người cao tuổi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Vân Thanh không khỏi lắc đầu, thì ra người này thích "lên người chị", nói chuyện quá rối, sao hắn có nhiều vợ như vậy? Nằm mơ sao?
Nhưng lúc này Vân Thanh quyết định không khuyên Hạ Thiên, vì nàng cảm thấy người này quá khác biệt, căn bản không thể nào khuyên nhủ. Dù sao thì xong bữa cơm này hai người cũng chẳng còn gặp mặt, coi như chưa có gì xảy ra.
Vân Thanh hạ quyết tâm nên quyết định giữ tâm tình bình tĩnh, Hạ Thiên thì đã sớm đói bụng, bữa cơm hôm nay vốn dành cho ba người nhưng bị hắn tiêu diệt hơn phân nửa. Còn Vân Thanh thì không muốn ăn, nàng chỉ tùy tiện ăn vài miếng, sau đó bỏ đũa xuống. Sau khi đợi Hạ Thiên dùng cơm xong thì nàng gọi nhân viên tính tiền, cuối cùng rời khỏi quán.
- Hạ tiên sinh, cậu ở đâu? Tôi tiễn cậu một đoạn.
Khi Vân Thanh biết Hạ Thiên không có xe thì chủ đông đưa về, dù thế nào thì hôm nay Hạ Thiên cũng đến vì nàng, nếu xét theo lễ tiết thì nàng phải đưa đối phương về nhà.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đưa tôi đến đại học Giang Hải.
- Được.
Vân Thanh cũng không hỏi nhiều, Lý Bình không nói cho nàng biết nhiều tin tức về Hạ Thiên, vì vậy nàng còn cho rằng đối phương là sinh viên đại học Giang Hải. Tất nhiên thực tế thì Lý Bình cũng biết rất ít về Hạ Thiên.
Hạ Thiên muốn quay về của hàng của Tôn Hinh Hinh, bây giờ hắn vẫn là nhân viên cửa hàng, dù Tôn Hinh Hinh thông cảm, hắn không cần phải đi làm, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình rãnh rổi, cũng tiện thể đi đến cửa hàng hoa xem xét tình hình.
Vân Thanh thuận lợi đưa Hạ Thiên đến đại học Giang Hải, ngay sau đó Hạ Thiên còn chưa hỏi số điện thoại thì nàng đã chạy đi, nàng cũng không muốn có quan hệ gì với người này.
Sau khi rời khỏi đại học Giang Hải thì Vân Thanh chạy xe về phòng luật sư, nàng đã hẹn một thám tử tư, chiều nay sẽ gặp mặt ở phòng làm việc. Vân Thanh không thích ký thác sự việc trên một người duy nhất, vì vậy nàng vừa tự mình điều tra vừa nhìn vào cục cảnh sát vừa thuê thám tử tư, hơn nữa vừa rồi còn xin sự trợ giúp của Hạ Thiên. Nói tóm lại chỉ cần nàng có phương pháp thì đều có thể sử dụng.
Chuông điện thoại chợt vang lên, Vân Thanh nhấn nút nghe:
- Alo, ai vậy ạ?
- Luật sư Vân, bạn của cô ở dưới đang chờ cô.
Đầu bên kia vang lên một âm thanh âm trầm, sau đó Vân Thanh cảm thấy xe rung lên thật mạnh.
- Ầm!
Hai chiếc xe va vào nhau, một âm thanh khủng bố vang lên, Vân Thanh không kịp khống chế, cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến, sau đó nàng lập tức hôn mê.
Cửa hàng hoa Hinh Hinh.
- Này, mặt trời mọc hướng tây à?
Khi thấy Hạ Thiên thì Phương Hiểu Như chợt kinh ngạc.
Tôn Hinh Hinh thấy Hạ Thiên thì vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc:
- Hạ Thiên, sao cậu lại đến đây? Không phải cậu đang ở chỗ Tiểu Kiều sao?
- Chị Hinh, tôi nhớ chị nên đến thăm một chút.
Hạ Thiên rất tự nhiên nói.
Trong lòng Tôn Hinh Hinh bùng lên cảm giác ngọt ngào, gương mặt có chút đỏ hồng. Người này đúng là luôn như vậy, cũng không chú ý đến xung quanh, bên cạnh còn có người mà hắn cũng nói ra những lời như thế.
- Em cũng không rõ vì sao Kiều Tiểu Kiều lại thích loại người này?
Phương Hiểu Như thầm nói, trước đó nàng cảm thấy Tôn Hinh Hinh không đáng làm người yêu của Hạ Thiên, bây giờ lại cảm thấy xót xa cho Kiều Tiểu Kiều.
- Chị Hinh, đám cảnh sát kia còn tìm chị gây phiền phức nữa không?
Hạ Thiên hỏi.
- Không, cảnh sát nói đã điều tra xong, không liên quan gì đến chúng ta.
Tôn Hinh Hinh lắc đầu.
Phương Hiểu Như ở bên cạnh lại rất bất mãn:
- Này, nghe tôi nói này Hạ Thiên, anh không biết suy nghĩ sao? Hôm đó anh chạy đến đồn cảnh sát kéo chị Hinh ra mà không để ý đến tôi, làmhai tôi ở đó chờ cả tiếng đồng hồ, cuối cùng mới được thả ra.
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội:
- Tôi căn bản không biết cô cũng bị chộp vào đó.
Hạ Thiên thật sự không biết, mà ngày đó tên mập cũng không nói Phương Hiểu Như bị túm, chỉ nói Tôn Hinh Hinh bị bắt về đồn, sau đó Tôn Hinh Hinh cũng không nói gì. Tất nhiên hắn sẽ không nghĩ rằng Phương Hiểu Như cũng bị bắt.
- Hiểu Như, điều này không liên quan đến Hạ Thiên, là chị quên nhắc cậu ấy. Lúc đó Hạ Thiên đại náo trong đồn cảnh sát, chị rất lo lắng, vì vậy mà quên cả em.
Tôn Hinh Hinh dùng giọng ngượng ngùng nói.
- Chị Hinh, sao chị cứ che chở cho anh ta?
Phương Hiểu Như bĩu môi:
- Người này dù tốt với chị, vì chị mà có thể náo loạn đồn cảnh sát, nhưng anh ta lại quá lăng nhăng, chị thật sự muốn làm vợ bé của anh ta sao?
- Hiểu Như, em đừng nhắc đến vấn đề này nữa có được không?
Tôn Hinh Hinh có chút tức giận.
- Được rồi, em không nói nữa, dù sao cũng là chuyện của hai người, không liên quan gì đến em.
Phương Hiểu Như chợt hờn dỗi, nàng thật sự không thấy Hạ Thiên có quái quỷ gì tốt, dù đã rất chú ý nhưng vẫn không thể nhìn ra.
- Mà cũng kỳ quái, rốt cuộc là hacker nào chơi khăm chúng ta?
Tôn Hinh Hinh đến bây giờ vẫn còn chưa nghĩ ra.
Hạ Thiên lập tức đưa ra đáp án:
- Chị Hinh, chính là nha đầu lần trước đã làm đen màn hình máy tính của chị, nàng cố ý chơi tôi.
- Chính là người mà lần trước cậu đi đánh sao?
Tôn Hinh Hinh sững sờ.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu, hắn dùng giọng căm giận nói:
- Tiểu Yêu Tinh, đợi lần sau anh gặp được, nhất định phải cho ăn đòn, không có gì cũng hack máy tính của anh.
Hạ Thiên thấy Tôn Hinh Hinh mở laptop ra thì đột nhiên nghĩ đến vấn đề không biết nha đầu kia có online hay không, vì vậy hắn vội vàng đăng nhập QQ, ngay khi chuẩn bị xem có Tiểu Yêu Tinh hay không thì màn hình đã đen ngòm.
- Hạ Thiên, anh là đại sắc lang, là đại lưu manh, quân khốn kiếp. Anh dám ưc hiếp chị Hàm, sau này anh đừng mò lên mạng, nếu anh lên mạng tôi sẽ hack.
Trên màn hình máy tính hiện lên vài hàng chữ, ngay sau đó máy tính tự động tắt.
Tôn Hinh Hinh và Phương Hiểu Như nhìn màn hình máy tính mà trợn mắt há mồm, hacker này đúng là quá "pro", tốc độ phá hoại không nhanh như vậy chứ?
- Tiểu Yêu Tinh chết tiệt, anh không để em yên đâu.
Hạ Thiên lúc này đã thật sự bị chọc tức, hắn lấy điện thoại ra bấm số Mộc Hàm.
- Vợ, Tiểu Yêu Tinh đâu?
Hạ Thiên tức giận hỏi:
- Mau nói cho tôi biết, tôi muốn đánh cô ấy.
- Tút, tút, tút... ....
Điện thoại lập tức bị cắt, Hạ Thiên chuẩn bị gọi lại thì phẫn nộ phát hiện màn hình iphone 4 của mình cũng đen ngòm, bên trên còn có hai hàng chữ:
"Ngu như heo, điện thoại của anh tự kết nối inte, kết nối là hack!"
- Tiểu Yêu Tinh, đừng để anh tìm được em.
Hạ Thiên thiếu chút nữa thì tức ngất, đúng là số đen, hắn lên mạng thì bị Tiểu Yêu Tinh hack máy tính, bây giờ ngay cả điện thoại cũng bị hack, đúng là quá đáng.
- Hạ Thiên, rốt cuộc anh đắc tội với hacker nào? Sao khủng vậy?
Phương Hiểu Như nhịn không được phải hỏi.
Hạ Thiên không trả lời, hắn đang tìm biện pháp chụp gọn Tiểu Yêu Tinh, nhưng suy nghĩ một lúc lâu mà cảm thấy khả năng tìm được là quá nhỏ. Thành phố Giang Hải quá lớn, hắn căn bản không biết nàng đang ở nơi nào, nếu cứ như vậy mà đi tìm thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
- Hạ Thiên, đừng tức giận, chị cùng cậu đi sửa điện thoại.
Tôn Hinh Hinh dùng giọng dịu dàng an ủi Hạ Thiên.
- Được rồi.
Hạ Thiên được người đẹp an ủi, tất nhiên tâm tình sẽ tốt hơn. Sau đó hắn theo chân Tôn Hinh Hinh đến một cửa hàng điện thoại, sau khi loay hoay một lúc lâu, cuối cùng điện thoại cũng được sửa xong. Nhưng lúc nhận máy mới biết tất cả tư liệu bên trong đã mất sạch, vài số điện thoại ít ỏi bên trong cũng không còn, điều này làm Hạ Thiên rất bức bối, vì vậy mà hắn cũng không thể điện thoại cho Mộc Hàm.
Hạ Thiên nghĩ đến đây lập tức nhờ nhân viên cửa hàng hủy bỏ chức năng tự kết nối inte, lúc này hắn mới không lo lắng điện thoại bị hack.
Cuối cùng cũng sửa điện thoại xong, Hạ Thiên thanh toán tiền rồi cùng Tôn Hinh Hinh rời khỏi cửa hàng, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
Khi Hạ Thiên nhấn nút nghe thì bên trong điện thoại vang lên một âm thanh vội vàng:
- Hạ Thiên, tôi là Lý Bình, bây giờ cậu không ở bên cạnh luật sư Vân sao?
- Không, có gì vậy?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Cô ấy gặp tai nạn, hiện nay đang cấp cứu trong bệnh viện.
Lý Bình vội vàng nói:
- Nãy giờ tôi mãi điện thoại cho cậu nhưng không liên lạc được, nếu cậu đang rảnh thì nên đến một chuyến, tình huống của cô ấy hình như không ổn.
- Bệnh viện nào?
Vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi, hắn hỏi ngay.
- Bệnh viện Phụ Nhất, phòng cấp cứu, tôi vừa mới đến, cậu đến ngay đi.
Lý Bình nói xong thì cúp điện thoại, mà đúng lúc này Hạ Thiên cũng kéo Tôn Hinh Hinh chạy về phía bệnh viện Phụ Nhất.
- Tiểu Yêu Tinh, nếu em hại anh không cứu được chị Vân Thanh thì thù này không đội trời chung.
Hạ Thiên vừa chạy vừa mắng Yêu Yêu, Tiểu Yêu Tinh chết tiệt hack điện thoại của hắn, làm hại hắn không thể nhanh chóng tiếp nhận điện thoại của Lý Bình, như vậy cũng vô tình chậm trễ thời gian cứu chữa cho Vân Thanh.