Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Sao lưu manh anh lại về sớm như vậy? Thì ra là về yêu đương vụng trộm với nha hoàn.
Kiều Phượng Nhi thầm nói, nàng vẫn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao một người đẹp như Cố Hàm Sương lại tình nguyện làm nha hoàn cho Hạ Thiên, còn để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Đúng lúc này một giọng nói dịu dàng động lòng người vang lên:
- Chồng, anh đã về rồi.
Kiều Phượng Nhi ngẩng cao đầu nhìn, chỉ thấy Kiều Tiểu Kiều đi từ trên lầu xuống, điều làm nàng kỳ quái chính hôm nay Kiều Tiểu Kiều cố ý ăn mặc rất đẹp. Bình thường Kiều Tiểu Kiều đều không trang điểm, nhưng hôm nay nàng lại trang điểm nhẹ, hơn nữa còn đeo đồ trang sức.
Vốn là một mỹ nữ quốc sắc thiên hương, bây giờ trang điểm và làm đẹp thì thường tạo nên sức quyến rũ kinh người. Bây giờ Kiều Tiểu Kiều chính là như vậy, nàng mặc một bộ trang phục dạ hội màu đỏ, thật sự buộc vòng quanh cơ thể với những đường cong tuyệt vời. Trên cổ nàng là một sợi dây chuyền kim cương, càng làm cho khe ngực hun hút mê người, gương mặt xinh đẹp, hai mắt đưa tình, càng làm cho nàng không giống người thường.
Rõ ràng Kiều Tiểu Kiều vẫn luôn là một mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng trước đây nàng chỉ ăn mặc bình thường như một cô gái hàng xóm, tuy nàng xinh đẹp nhưng thật sự không có sức quyến rũ mạnh mẽ. Nhưng bây giờ nàng đã không giống, nàng so có nhiều phần trưởng thành, điều này làm cho người ta cảm thấy cực kỳ hấp dẫn. Thậm chí còn làm người ta sinh ra cảm giác, cách ăn mặc này của nàng chính là cố gắng biểu hiện những nét đẹp khắp toàn thân.
- Không bình thường, hôm nay đúng là không bình thường.
Kiều Phượng Nhi cảm thấy không đúng, Kiều tiểu thư trước nay dù đi tham gia yến tiệc cũng không ăn mặc như vậy, bây giờ sao lại ăn mặc giống một nữ thần như thế?
- Vợ, anh đưa em đến một nơi.
Hai mắt Hạ Thiên chợt tỏa sáng, sau đó hắn đứng lên ôm lấy Kiều Tiểu Kiều.
- Ừ!
Kiều Tiểu Kiều khẽ lên tiếng, sau đó nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Mọi người không cần đi theo, chị và chồng ra ngoài.
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng bỏ đi, sau khi bọn họ đi ra thì Kiều Phượng Nhi chợt sợ hãi gào lên:
- Hoàng Nhi, không tốt rồi.
Kiều Hoàng Nhi nghe được tiếng kêu gào của Kiều Phượng Nhi thì đi xuống hỏi một câu:
- Sao vậy?
- Sắc lang Hạ Thiên kia đưa Kiều tiểu thư ra ngoài.
Kiều Phượng Nhi tỏ ra rất gấp gáp.
- Điều này có gì kỳ quái sao?
Kiều Hoàng Nhi có chút buồn bực.
- Cậu không phát hiện hôm nay Kiều tiểu thư có chút không bình thường sao? Chị ấy đã cố ý ăn mặc và trang điểm.
Kiều Phượng Nhi vội vàng hỏi.
Kiều Hoàng Nhi càng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Tất nhiên tôi biết rõ, chính tôi giúp Kiều tiểu thư trang điểm và ăn vận như vậy, có gì không được?
- Này, Hoàng Nhi, cậu thật sự ngốc hay giả vờ vậy?
Kiều Phượng Nhi hết chỗ nói:
- Cậu không phát hiện sắc lang kia đưa Kiều tiểu thư đi thuê phòng sao?
Kiều Hoàng Nhi cũng hết chỗ nói:
- Này, Phượng Nhi, dù cậu có chân trong với Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên và Kiều tiểu thư đi thuê phòng cũng là bình thường mà? Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì?
- Hoàng Nhi, cậu muốn ăn đòn sao? Mình có chân trong với Hạ Thiên khi nào?
Kiều Phượng Nhi chợt nổi giận:
- Tôi thấy lưu manh kia không nên gây họa cho tiểu thư.
- Phượng Nhi, Kiều tiểu thư thông minh như vậy cũng không có ý gì, cậu cứ gấp làm gì?
Kiều Hoàng Nhi thật sự không biết nói gì hơn, trong lòng thầm nói, Kiều tiểu thư nhất định bị Hạ Thiên gây họa, dù không phải đêm nay thì cũng là chuyện đương nhiên.
Đừng nói là Kiều tiểu thư, Kiều Phượng Nhi này nhất định cũng sẽ gặp tai họa, sợ rằng sáng nay đã gặp tai họa rồi cũng nên.
Kiều Hoàng Nhi nghĩ vậy mà có chút buồn bực, nàng cuối cùng cũng nhớ, chính mình buổi sáng cũng bị Hạ Thiên chiếm tiện nghi.
Nhà hàng Rome.
Hôm nay Hạ Thiên đưa Kiều Tiểu Kiều đến chỗ này, lần này hai vị đầu bếp của nhà hàng phải đứng ra phục vụ cho hai người bọn họ.
- Vợ, em cảm thấy đầu bếp ở đây thế nào?
Tối nay Hạ Thiên ăn không tính là nhiều, Kiều Tiểu Kiều tuy ăn nhiều hơn không ít so với trước kia, nhưng thật ra lượng cơm của nàng cũng chỉ bằng người bình thường mà thôi, thật sự không cùng cấp bậc với Hạ Thiên.
- Rất tốt, thức ăn nơi đây dù là món Trung hay Tây đều rất thuần khiết, trước đó em đã nghe nói về chỗ này, xem ra lời đồn không giả, bọn họ ít nhất cũng được xem là đầu bếp tốt nhất thành phố Giang Hải này.
Kiều Tiểu Kiều thật sự rất thỏa mãn với tay nghề của đầu bếp nơi đây.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ, em nói như vậy anh cũng an tâm.
- Chồng, anh không phải lần đầu tiên ăn ở đây sao?
Kiều Tiểu Kiều khẽ hỏi.
- Đây là lần thứ hai, lần trước anh đến ăn một bữa, đã quyết định sau này bọn họ sẽ là đầu bếp của chúng ta ở Thần Tiên đảo.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Vốn anh còn có chút không yên tâm, sợ bọn họ làm sẽ không hợp khẩu vị với em, bây giờ em cũng thấy tốt, như vậy quyết định ba tháng sau khi hoàn thoành Thần Tiên đảo, anh sẽ đưa bọn họ lên làm đầu bếp trên đảo.
- À, điều này không có vấn đề, để em sắp xếp là được.
Kiều Tiểu Kiều gật đầu, trên đảo thật sự cần đầu bếp. Tuy Kiều Phượng Nhi thật sự biết nấu cơm nhưng dù sao cũng không thể một mình làm tất cả, quan trọng là sau này người trên đảo sẽ có rất nhiều, để cho Kiều Phượng Nhi làm cơm thì có mà mất cả ngày.
Hơn nữa Kiều Tiểu Kiều cũng thấy chồng mình có chút quan hệ mập mờ với Kiều Phượng Nhi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sau này bọn họ sẽ ở cùng nhau, đến khi đó cho Kiều Phượng Nhi nấu cơm cũng không tốt. Vì vậy trên đảo ít nhất cũng phải có đầu bếp, thực tế không chỉ là đầu bếp, còn cần không ít người hầu.
Hai vị đầu bếp của nhà hàng Rome nghe được đoạn đối thoại của Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều cũng cảm thấy bất đắc dĩ, bây giờ bọn họ coi như biết rõ, tám phần sẽ phải đi làm đầu bếp cho Hạ Thiên.
Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là bọn họ làm đầu bếp cho Hạ Thiên, như vậy cũng không bôi xấu thân phận, thậm chí xem ra còn vinh hạnh.
Bữa tối cũng không tính là quá lâu, chưa đến bảy giờ thì cả hai đã rời khỏi nhà hàng.
- Chồng, bây giờ chúng ta về nhà hay là...
Kiều Tiểu Kiều nhìn Hạ Thiên, nàng trưng cầu ý kiến của hắn, nhưng vài chữ "đi đến khách sạn" lại rất xấu hổ khi nói ra.
Mười mấy giờ trước đó Hạ Thiên nói cho nàng biết, tối nay bọn họ sẽ động phòng, từ đó Kiều Tiểu Kiều đã bắt đầu chờ thời điểm này. Đối với nàng thì đã sớm có chuẩn bị, dù sao thì nàng cũng đã quen biết Hạ Thiên được ba năm, ngoài chị Nguyệt thì nàng cũng là người phụ nữ biết Hạ Thiên sớm nhất, nếu nói không khoa trương, nếu có xếp hạng những người vợ của Hạ Thiên, chỉ sợ không phải nói dễ dàng, nhưng sẽ chẳng có ai cạnh tranh vị trí vợ bé số một của nàng.
Đúng vậy, chính là vợ bé, đến bây giờ Kiều Tiểu Kiều chưa từng có ý nghĩa giành vị trí vợ cả với chị Nguyệt, mà trước đây thật lâu, chị Nguyệt đã từng miêu tả cho nàng về cuộc sống tương lai, đó là thế giới thuộc về nàng, về Hạ Thiên, về chị Nguyệt, còn là của các người phụ nữ khác. Trong khoảng thời gian rất dài sau đó, các nàng không thể không chứng kiến từng người thân ra đi, các nàng sẽ không thể không chịu đựng những đau đớn bình thường của một con người. Đây là cái giá của sự trường sinh, các nàng phải vượt qua đau khổ này, các nàng phải dựa vào nhau, cũng vì thế mà chị Nguyệt cũng không ngại cho Hạ Thiên đi tìm nhiều người phụ nữ. Mà nàng cũng như vậy, nàng sẽ không quan tâm chuyện Hạ Thiên có bao nhiêu vợ, cũng chẳng xem người khác như tình địch, chỉ biết coi đó là những chị em sẽ dựa vào nhau trong tương lai mà thôi.
- Vợ, chúng ta tất nhiên là về nhà.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Đêm nay là lúc chúng ta động phòng hoa chúc, sao đi chỗ khác được?
- À, vậy thì chúng ta về.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu, nàng thật ra cũng không muốn một buổi tối đáng giá như vậy ở trong khách sạn.
- Vợ, trước tiên anh cho em cảm nhận cảm giác bay lượn trên không.
Hạ Thiên ôm eo Kiều Tiểu Kiều, vừa dứt lời đã đạp lên không trung bay đi.
- Chồng, thật ra trước kia chị Nguyệt đã từng đưa em bay đi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói, thực tế cũng hai lần được bay nàng mới tin Nguyệt Thanh Nhã thật sự là tiên nữ, một tiên nữ có thể bay lượn như chim.
- Đúng rồi, vợ, có phải em rất không đều đặn luyện tập tâm pháp không?
Hạ Thiên chợt nhớ đến một việc, hắn hỏi một câu, vì hắn phát hiện công lực của Kiều Tiểu Kiều chênh lệch khá nhiều so với các bà vợ khác.
- Đúng vậy.
Kiều Tiểu Kiều xấu hổ gật đầu:
- Chồng, em không biết làm sao mà không thích luyện công, không có hứng thú luyện võ.
- Như vậy à, để xem anh có biện pháp nào tăng công lực cho em không.
Hạ Thiên bắt đầu suy xét về vấn đề này:
- Em có thể không học võ công, nhưng nếu công lực không gia tăng thì sẽ không thể nào trường sinh bất tử. Nghịch Thiên Bát Châm của anh tuy có thể giúp nhưng em phải có cơ sở mới được.
- Chồng, sau này em sẽ chăm chỉ tu luyện.
Kiều Tiểu Kiều vội vàng nói.
- Không cần, nếu vợ đã không thích, cũng không nên luyện, anh sẽ dùng y thuật phối hợp với dược vật, cũng gia tăng nội công cho em, em chỉ cần lâu lâu tu luyện một lần là được.
Hạ Thiên nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết, trước khi thành Kim Đan thì dùng dược vật cũng không tệ, đặc biệt là có y thuật của hắn phối hợp sẽ có hiệu quả tốt.
- À, em nghe lời anh.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu, nàng nhìn xuống dưới mà không khỏi cảm khái:
- Đây mới thật sự là bao quát cả thành phố, đáng tiếc là bây giờ còn chưa tối còn chưa đủ đẹp.
- Không sao, sau này còn nhiều cơ hội để xem.
Hạ Thiên an ủi Kiều Tiểu Kiều.
- Ừ...
Kiều Tiểu Kiều gật đầu, sau đó nàng ồ lên:
- Chồng, chúng ta đi đâu đây? Hình như chúng ta bay qua Kiều gia rồi.
- Vợ, tất nhiên là về nhà.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó đẩy mạnh tốc độ phi hành, một lát sau đã ôm Kiều Tiểu Kiều hạ xuống đất.