Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Em Chân Dài, chị thật sự ngủ rất ngon, bây giờ mới tỉnh.
Hạ Thiên thu tay về, hắn cười hì hì nói.
Tối nay Dạ Ngọc Mị đã ói máu vài lần, bây giờ thiếu chút nữa lại bị Hạ Thiên làm cho tức chết, tên khốn này nói gì vậy? Rõ ràng là nàng bị trọng thương rồi hôn mê đến bây giờ, hắn lại nói nàng ngủ sao?
Dạ Ngọc Mị quyết định không quan tâm đến tên khốn kia, nàng miễn cưỡng bò lên khỏi giường, khoanh chân ngồi, bắt đầu tự chữa thương cho mình, nhưng một giây sau thì vẻ mặt nàng chợt biến đổi, nàng hô lên nghẹn ngào:
- Sao lại như vậy?
Lúc này vẻ mặt lạnh lẽo như băng ngàn năm của Dạ Ngọc Mị chợt biến mất, thay vào đó là một cảm giác kinh hoàng, cặp mắt lạnh lẽo cũng bùng lên sự tuyệt vọng, vì nàng thấy một sự thật làm mình tuyệt vọng.
- Trước kia Kim Đan của chị chỉ là hao tổn mà thôi, nhưng vừa rồi tên khốn Bạch Vân Sơn kia tấn công, cũng không biết có phải là cố ý hay không, nhưng Kim Đan của chị đã bị nghiền nát.
Hạ Thiên lười biếng nói, hắn tất nhiên biết rõ Dạ Ngọc Mị vì sao lại kinh hoàng như vậy, mà đây cũng là nguyên nhân làm hắn cảm thấy bất ngờ.
Kim Đan bị vỡ nát cũng không có vấn đề, ví dụ như khi người tu tiên đại thành Kim Đan Kỳ và phá đan thành anh, sẽ chủ động nghiền nát Kim Đan, kết thành Nguyên Anh. Nhưng chủ động và bị động là hai sự kiện hoàn toàn khác nhau, nếu một người tu tiên chưa thể thành anh mà Kim Đan chợt bị nghiền nát, như vậy chẳng khác nào tán công. Sau khi Kim Đan bị nghiền nát thì phải tu luyện lại từ đầu, mà quan trọng là người tu tiên với Kim Đan bị nghiền nát muốn tu luyện đến Kim Đan Kỳ trên cơ bản là không thể.
Hạ Thiên có thể chữa trị cho một người bị hao tổn Kim Đan, mà chính Dạ Ngọc Mị ở một địa phương đầy đủ linh khí cũng có thể chữa tốt Kim Đan cho mình. Nói trắng ra là Kim Đan hao tổn cũng chỉ là bị thương mà thôi, nhưng nếu Kim Đan bị nghiền nát thì lại là chuyện khác, Dạ Ngọc Mị không thể nào biến Kim Đan đã nát thành Kim Đan hoàn chỉnh, Hạ Thiên cũng không làm được điều này, dù là Nghịch Thiên Bát Châm cũng không làm được.
Vẻ mặt Dạ Ngọc Mị cực kỳ tái nhợt, so với khi hôn mê vào lúc vừa rồi còn tái nhợt hơn, nếu Kim Đan bị nghiền nát thì nàng dù có quay về đại lục Tiên Vân cũng làm được gì? Nàng mà quay về thì chỉ sợ không trở thành kẻ chết cũng trở thành món đồ trong tay kẻ khác, nếu vậy nàng không bằng ở lại thế giới này, ít nhất ở đây không phải là thế giới tu tiên, nàng vẫn còn có chút lực lượng để sử dụng.
Nhưng Dạ Ngọc Mị lại không nghĩ như vậy, dù nàng muốn ở lại thế giới này, cũng tuyệt đối không phải ở lại theo kiểu như vậy, nàng phải hùng mạnh như trước, tự ái của nàng không cho phép mình yếu đuối, nàng phải là người cao cao tại thượng, phải bao quát người khác, dù nàng là tiên nữ hay ma nữ thì đều phải đứng trên vị trí cao vời kia.
Nhưng bây giờ nguyện vọng của Dạ Ngọc Mị căn bản không thể nào trở về, Kim Đan bị nghiền nát, tất cả đều hóa thành mây khói, vì vậy bây giờ nàng rất tuyệt vọng. Nàng đã đi vào thế giới này được hai mươi năm, hai mươi năm qua nàng không tìm được phương pháp quay về, nhưng nàng chưa từng tuyệt vọng, nhưng đến bây giờ thì nàng thật sự tuyệt vọng, vì nàng sắp biến thành một phàm nhân, một con kiến hôi ti tiện, một con kiến hôi có thể chết bất cứ lúc nào.
- Cậu giết tôi đi.
Không biết bao lâu sau Dạ Ngọc Mị chợt mở miệng, giọng điệu không còn lạnh băng như trước, mà là một cảm giác cô đơn, không còn tức giận, chỉ là sự trầm lặng.
- Cái gì?
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ:
- Em Chân Dài, bị sao rồi, đầu óc có vấn đề à?
- Tôi biết cậu rất hận tôi, mà tôi cũng biết nếu tìm được phương pháp quay về thì cậu sẽ nghĩ biện pháp giết tôi, vì cậu sẽ không cho tôi quay lại đại lục Tiên Vân. Cậu sở dĩ không ra tay chẳng qua thấy tôi không tìm được phương án quay về mà thôi.
Dạ Ngọc Mị nói rất bình thản, nhưng sự bình thản của nàng vẫn lạnh băng, đồng thời cũng có chút dấu hiệu dịu dàng:
- Nếu như vậy thì cậu ra tay đi, tôi không muốn tự sát, tôi muốn chết trong tay người khác.
Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị, sau đó hắn có chút cảm khái:
- Em Chân Dài, bây giờ chị muốn chết đi thì rất giống như Sương nha đầu, lần đầu tiên tôi gặp mặt Sương nha đầu, chị ấy cũng muốn chết như chị.
- Nếu Nguyệt Thanh Nhã hỏi tôi chết như thế nào, nhớ nói tôi chết trong tay đám người Phiêu Miểu tiên môn.
Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói.
- À, nếu chị chết thật, tôi sẽ nói với thần tiên tỷ tỷ, chị đã quay về đại lục Tiên Vân rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Cũng được!
Dạ Ngọc Mị vẫn rất bình tĩnh:
- Ra tay đi, chết trong tay cậu vẫn tốt hơn trong tay đám phàm nhân ti tiện khác, dù sao bây giờ cậu cũng không tính là phàm nhân.
- Em Chân Dài, chị thật sự muốn chết vậy sao?
Hạ Thiên lười biếng hỏi, sau đó lại cảm khái:
- Chị còn chưa được hưởng mùi đàn ông, chết như vậy không phải phí của giời sao?
Hạ Thiên không đợi Dạ Ngọc Mị lên tiếng mà nói ngay:
- Ôi, thật ra tôi cũng muốn làm chút chuyện tốt, thôi thì trước khi chị chết, tôi sẽ làm chồng chị một ngày, cho chị nếm thử mùi vị của đàn ông.
- Vô sỉ.
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng không nén được lửa giận, nàng thật sự chưa từng thấy tên nào vô sỉ như vậy. Dù là ở đại lục Tiên Vân hay ở thế giới này, nàng dám nói tên khốn kia tuyệt đối là vô sỉ nhất, vô sỉ khó tưởng.
- Còn biết tức giận thì rõ ràng còn chưa muốn chết.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Một người thật sự đã chết tâm tình thì sẽ chẳng quan tâm đến điều gì, vì vậy tôi cảm thấy chị vẫn muốn sống.
- Nhưng để tôi làm phàm nhân, tôi tình nguyện chết.
Dạ Ngọc Mị hờ hững nói, đúng vậy, nàng cũng không muốn chết như vậy, nhưng nếu Kim Đan của nàng bị nghiền nát, như vậy chẳng khác nào nàng sẽ là phàm nhân ti tiện, như vậy ngay cả chết cũng không bằng.
- Em Chân Dài, Kim Đan của chị chỉ sắp vỡ nát mà thôi, chẳng phải còn chưa nát sao?
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Thương lượng chút nhé, chị làm vợ tôi, tôi lợi dụng lúc Kim Đan chưa vỡ để giúp chị chữa trị nó.
- Nếu phải làm vợ phàm nhân ti tiện, tôi tình nguyện làm phàm nhân ti tiện.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
Hạ Thiên chợt buồn bực, người phụ nữ chết tiệt này rõ ràng muốn đả kích mình.
- Vậy chị làm nha hoàn cho tôi.
Hạ Thiên lại đưa ra một điều kiện nhất.
- Như vậy chẳng bằng làm vợ cậu cho rồi.
Giọng điệu của Dạ Ngọc Mị càng thêm lạnh.
Hạ Thiên chợt buồn bực, chẳng lẽ hắn thật sự chữa khan cho Dạ Ngọc Mị?
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Hạ Thiên, ít nhất cũng phải lấy Dạ Ngọc Mị làm vợ, sau đó dạy bảo cho một trận, như vậy mới giúp nàng chữa Kim Đan. Nhưng bây giờ sự việc phát sinh ngoài ý muốn, hắn đã không thể đợi đến thời điểm kia. Vì lúc này vết thương của Dạ Ngọc Mị rất nặng, tuy Kim Đan còn chưa vỡ nhưng nếu cứ tiếp tục thì ba ngày nữa, trong thời gian ba ngày nếu không được hắn dùng đệ ngũ châm chữa trị Kim Đan, như vậy Kim Đan sẽ tổn hại hoàn toàn, sẽ thành một người phụ nữ bình thường.
Vốn Dạ Ngọc Mị biến thành một người phụ nữ bình thường sẽ không có tổn thất gì với Hạ Thiên, nhưng hắn vẫn phải làm tốt những gì thần tiên tỷ tỷ đã nhắn nhủ. Nói cách khác thì hắn phải lấy Dạ Ngọc Mị làm vợ, nếu nàng là người thường thì sẽ không thể nào cùng sống với bọn họ vài trăm năm, mà điều quan trọng là Dạ Ngọc Mị mà chết thì thần tiên tỷ tỷ sẽ mất vui.
Lúc này Hạ Thiên phải giúp Dạ Ngọc Mị chữa Kim Đan, cũng không phải là vì lý do trên, mà đặc biệt là sau khi suýt chết trong tay Bạch Vân Sơn, hắn phát hiện với năng lực của mình bây giờ, căn bản nếu không có thêm Dạ Ngọc Mị thì sẽ khó đối phó với người của Phiêu Miểu tiên môn. Đêm nay hắn may mắn chỉ gặp một mình Bạch Vân Sơn, nếu là Bạch Vân Sơn và Hoàng Tĩnh Di liên thủ, như vậy hắn hay Dạ Ngọc Mị đều chỉ còn đường chết.
Hạ Thiên cũng không muốn để cho Cố Hàm Sương hay Liễu Mộng đến hỗ trợ, vì các nàng tuy là Kim Đan sơ kỳ nhưng không bằng hắn, các nàng dù xuất hiện cũng không giúp được gì. Tất nhiên điều hắn lo lắng chính là sẽ làm cho thần tiên tỷ tỷ biết được chuyện này, nếu thần tiên tỷ tỷ biết đám người Phiêu Miểu tiên môn đến tìm, tuy hắn tin thần tiên tỷ tỷ sẽ không quay về, nhưng hắn cũng tin thần tiên tỷ tỷ sẽ không giết bọn họ, nàng sẽ thả đám người Phiêu Miểu tiên môn trở về. Kết quả cuối cùng là người tu tiên hùng mạnh kéo đến, làm hắn khó thể nào đối phó được.
Tóm lại Hạ Thiên thấy bây giờ Dạ Ngọc Mị là trợ thủ tốt nhất của mình, nàng sẽ không chạy loạn khắp nơi, cũng không thích đám Phiêu Miểu tiên môn kia. Vì vậy hắn thấy nếu kết hợp với Dạ Ngọc Mị để lặng lẽ xử lý đám người Phiêu Miểu tiên môn kia mới là tốt nhất.
Nhưng nếu thật sự chữa trị Kim Đan cho Dạ Ngọc Mị cũng có vấn đề lớn, đó chính là hắn sẽ không phải là đối thủ của nàng, ít nhất hắn cũng không dễ dàng đánh bại nàng như trước.
Nhưng hắn cũng chẳng phải không có biện pháp động tay động chân lên người Dạ Ngọc Mị, nhưng hắn cảm thấy nếu bây giờ chữa trị Kim Đan cho nàng thì rất đáng tiếc.
Hạ Thiên không muốn thiệt thòi, vì hộ mệnh cho thần tiên tỷ tỷ, hắn phải làm, vì vậy hắn bất đắc dĩ nói:
- Thôi được, chị cởi quần áo ra, tôi giúp chị dùng đệ ngũ châm chữa Kim Đan.
Nếu đã không chiếm được tiện nghi gì khác, như vậy nhìn người phụ nữ kia "truổng cời" cũng ngon hàng.
- Theo tôi được biết thì đệ ngũ châm không cần cởi quần áo.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
Hạ Thiên chợt buồn bực, người phụ nữ chết tiệt này sao thứ gì cũng biết? Chẳng lẽ đêm nay thật sự làm chuyện lỗ vốn?