Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dù Hạ Thiên bây giờ vẫn hoài niệm những tư vị tuyệt vời của Dạ Ngọc Mị, nhưng hắn biết chắc bây giờ không phải là thời cơ của mình, Cơ Thanh Ảnh và Dạ Ngọc Mị lúc này không phối hợp làm cho kế hoạch của hắn bị ảnh hưởng rất lớn. Vốn hắn cho rằng chỉ cần hai người kia lên Phân Thần Kỳ thì sẽ giải quyết Nam Cung Yến rất dễ dàng, nhưng bây giờ hắn phát hiện ra phiền phức Nam Cung Yến cũng không phải thứ mà mình có thể giải quyết.
- Nguyên Anh trung kỳ, mình mới là Nguyên Anh trung kỳ, mà Nam Cung Yến kia đã sớm là Nguyên Anh trung kỳ rồi, hơn nữa nghe ý của Em Chân Dài, Nam Cung Yến không chỉ là Nguyên Anh trung kỳ mà thôi, vì vậy muốn đối phó cũng không dễ dàng gì.
Hạ Thiên thầm suy nghĩ, nhưng cũng may mà hai bên không có chênh lệch quá lớn, cũng chẳng phải không có biện pháp xử lý Nam Cung Yến.
- Hôm nay là ngày thứ ba, yêu nữ Cơ Thanh Ảnh tuy không thể tin được, nhưng lời của nàng cũng không thể hoàn toàn không tin. Có lẽ Nam Cung Yến kia sẽ thật sự quay về.
Hạ Thiên thì thào nói:
- Cũng không biết tình hình bên phía thủ đô là thế nào? Vợ Mị Nhi có lẽ đã trốn đi rồi chứ?
Hạ Thiên nghĩ vậy mà lấy điện thoại ra bấm số của Mộc Hàm.
- Chồng, Mị Nhi không cần trốn nữa sao?
Điện thoại vừa nối thông thì Mộc Hàm đã mở miệng hỏi.
- Vợ, để cho Mị Nhi trốn đi vài ngày, tôi sẽ nhanh chóng đến thủ đô.
Hạ Thiên cuối cùng cũng cho ra quyết định, thủ đô sẽ phải đến, nhưng Mị Nhi trốn vài ngày cũng không có vấn đề. Trước tiên hắn bồi dưỡng Thư Tịnh là cao thủ Kim Đan Kỳ cái đã, sau đó đưa nàng lên Thanh Phong Sơn, nếu hắn thật sự không có biện pháp cho thần tiên tỷ tỷ phá đan thành anh, như vậy hắn sẽ không thể thi triển đệ lục châm cho nàng.
- Được rồi, vài ngày tới Mị Nhi sẽ chờ ở Ám tổ, không tiếp nhận nhiệm vụ. Thật ra hiện tại cô ấy cũng không cần đích thân đi làm nhiệm vụ, vì vậy cũng không có việc gì.
Mộc Hàm nói vài tình huống của Mị Nhi, thuận tiện còn an ủi Hạ Thiên một câu:
- Chồng, cậu đừng lo, chúng ta không có việc gì.
- Đúng rồi, nhớ nói cho Mị Nhi biết, mặc kệ là khi nào, nếu thấy một người phụ nữ trung niên mặc váy màu xanh da trời, trên váy còn thêu một con bướm màu vàng, như vậy phải lập tức chạy trốn.
Hạ Thiên thật sự không quá yên tâm, vì vậy cũng nói luôn ra cách ăn mặc của Nam Cung Yến, dặn dò Mộc Hàm một câu.
- À, biết rồi, tôi sẽ sớm nói cho Mị Nhi.
Mộc Hàm dịu dàng lên tiếng:
- Chồng, cậu có rãnh thì đến sớm một chút, tôi rất nhớ cậu.
- Tôi sẽ sang mau thôi.
Hạ Thiên cũng rất nhớ vợ tóc vàng của mình.
- À, tôi cúp điện thoại trước.
Mộc Hàm cuối cùng cũng cúp điện thoại, nàng biết rõ Hạ Thiên còn có việc cần làm.
Hạ Thiên gọi điện thoại cho Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đang ở đâu vậy?
- Tôi đang ở nhà, bây giờ còn đang ngủ.
Thư Tịnh ở đầu dây bên kia ngáp một cái:
- Sao vậy, có phải tôi cần phải đi sang không?
- Không cần, vợ Tịnh Tịnh, chị xuống dưới lầu chờ tôi, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên lúc đầu còn định dùng đệ ngũ châm cho Thư Tịnh nhưng lại nhanh chóng thay đổi ý nghĩ, hắn trước tiên đưa Thư Tịnh lên Thanh Phong Sơn, sau đó mới thi châm cho nàng. Bây giờ không có ai hộ pháp, hắn thi châm ở đây cũng không an toàn, hơn nữa khi thi châm sẽ sinh ra sóng dao động, nếu có mặt Nam Cung Yến, căn bản sẽ bị phát hiện.
- À, vậy thì tôi thức dậy đã.
Thư Tịnh đồng ý một tiếng rồi cúp điện thoại.
Hạ Thiên tiếp tục gọi một cú điện thoại khác, lần này hắn gọi cho Kiều Tiểu Kiều, hắn khai báo hành trình tương lai của mình, sau đó nhanh chóng chạy về phía trường đại học thể dục thể thao.
Đến đại học thể dục thể thao, Hạ Thiên tất nhiên sẽ chạy đến dưới lầu khu nhà của Thư Tịnh, lúc này Thư Tịnh cũng vừa ra khỏi cửa, sau khi gặp mặt thì hắn cũng không nói nhiều mà trực tiếp bế nàng bay đi.
- Chúng ta đi đâu đây?
Khi ở trên không trung, Thư Tịnh buồn bực hỏi.
- Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên trả lời một câu, sau đó hắn tăng tốc nhanh hơn.
...
Giữa sườn núi Thanh Phong Sơn.
Một tiên nữ xinh đẹp mặc cổ trang chợt xuất hiện không một chút dấu hiệu, sau đó tiên nữ này lấy ra một chiếc điện thoại rất tinh xảo, nàng gọi điện thoại, điều này làm cho người ta cảm thấy rất rối loạn.
Sau khi gọi thông thì tiên nữ này chợt ngây người kỳ quái, nàng sao lại nghe được chính âm thanh của mình? Nhưng nãy giờ nàng nào có nói đâu chứ?
Nhưng ngay sau đó nàng ý thức được âm thanh của mình chính là tiếng chuông điện thoại di động, mà tiếng chuông điện thoại đến từ không trung, nàng vừa định ngẩng đầu thì một cặp nam nữ chợt xuất hiện trước mắt.
- Vợ Mị Mị, chị biết tôi sẽ về sao?
Hạ Thiên và Thư Tịnh vừa đặt chân xuống đất, tiên nữ vừa rồi gọi điện thoại chính là Tống Ngọc Mị, khi thấy Tống Ngọc Mị thì Hạ Thiên có chút ngạc nhiên.
- Không phải, tôi định điện thoại hỏi cậu một chuyện, nhưng bây giờ cậu đã về, vậy vào trước rồi nói sau.
Vẻ mặt Tống Ngọc Mị có chút sầu lo, nàng nói xong thì lóe thân biến mất ở sườn núi.
Hạ Thiên cũng không chần chừ mà kéo Thư Tịnh nhanh chóng biến mất, tiến vào trong Càn Khôn đại trận, lúc này toàn cảnh Thanh Phong Sơn cũng hiện ra trước mắt hắn.
- Ồ, thật là hùng vĩ.
Thư Tịnh là lần đầu tiên đến đây, vì thế mà phát ra tiếng kêu cảm khái. Nhưng Hạ Thiên lại không cho nàng thời gian cảm khái lâu, vì Tống Ngọc Mị đã bay lên núi, vì vậy hắn cũng đưa Thư Tịnh đi theo.
Chỉ sau khoảnh khắc thì bọn họ đã đến khu nhà gỗ, Hạ Thiên cũng thấy được Nguyệt Thanh Nhã, những bà vợ khác cũng không biết ở chỗ nào.
- Tiểu Thiên, cậu về rồi.
Khi thấy Hạ Thiên thì Nguyệt Thanh Nhã nở nụ cười hân hoan, nhưng ngay sau đó nàng lại kinh ngạc, mà kỳ quái là Hạ Thiên thấy nàng có chút lo lắng.
- Thần tiên tỷ tỷ, có chuyện gì xảy ra sao? Vì sao chị và vợ Mị Mị đều giống như có gì đó lo lắng vậy?
Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi một câu.
Nguyệt Thanh Nhã không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng nhìn về phía Thư Tịnh, sau đó dùng giọng ôn hòa nói:
- Em là Thư Tịnh sao? Chị là Nguyệt Thanh Nhã, có lẽ em đã từng nghe qua tên chị, sau này chị và em cũng giống như nhau, cứ gọi chị là chị Nguyệt.
- Vâng, chị Nguyệt.
Thư Tịnh khẽ gật đầu.
- Ngọc Mị, trước tiên em đưa Thư Tịnh đến tập hợp với những người khác,...Ủa, chờ chút, tiểu sắc lang, Thư Tịnh sao còn chưa đến Kim Đan Kỳ?
Nguyệt Thanh Nhã chợt phát hiện có chút kỳ lạ.
- Thần tiên tỷ tỷ, tôi định đến đây mới giúp chị ấy thi châm.
Hạ Thiên thành thật trả lời.
- Như vậy à, trước tiên cậu thi châm cho Thư Tịnh, những chuyện khác chờ xong rồi nói sau.
Nguyệt Thanh Nhã trầm ngâm một chút rồi nói.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không tiếp tục truy vấn, bây giờ công lực hắn tăng mạnh, tốc độ thi châm cũng nhanh, cũng không còn lâu như trước.
Đối với Hạ Thiên thì bây giờ thời gian khá căng, vì vậy hắn cũng không muốn chậm trễ, hắn lập tức đưa Thư Tịnh vào nhà gỗ để thi châm.
- Tiểu sắc lang, cậu bây giờ có lẽ đã là Nguyên Anh Kỳ rồi sao?
Khi Hạ Thiên đưa Thư Tịnh đi ra, Nguyệt Thanh Nhã và Tống Ngọc Mị đều có chút kinh ngạc, rõ ràng cả hai đều không ngờ sẽ nhanh như vậy. Lúc này Nguyệt Thanh Nhã bắt đầu xem xét lại tu vi của Hạ Thiên, nàng chợt phát hiện tu vi của mình khó nhìn thấu hắn, vì thế mà thầm hiểu Hạ Thiên đã vượt mình.
- Thần tiên tỷ tỷ, tôi đã là Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa còn thi triển được đệ lục châm.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn tất nhiên sẽ không giấu Nguyệt Thanh Nhã, nhưng ngay sau đó hắn lại di chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, thần tiên tỷ tỷ, ruốt cuộc có chuyện gì mà chị và các chị khác đều mất vui như vậy?
- Ngọc Mị, trước tiên em đưa Thư Tịnh đến tập hợp với những người khác, sau đó nhanh chóng quay về, chị chờ em.
Nguyệt Thanh Nhã không trả lời ngay vấn đề của Hạ Thiên mà khẽ phân phó cho Tống Ngọc Mị.
Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu, nàng nhanh chóng đưa Thư Tịnh đi sang phía bên kia núi, thật ra lúc này Hạ Thiên đã phát hiện những bà vợ đang ở đó.
Hai phút sau Tống Ngọc Mị đã quay về, rõ ràng chuyện xảy ra có liên quan đến nàng.
- Thần tiên tỷ tỷ, bây giờ có thể nói chuyện gì được rồi chứ?
Hạ Thiên hỏi lại một lần.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp có chút sầu lo:
- Tiểu sắc lang, vài ngày nay cậu ở cùng Tiểu Mị sao?
- Em Chân Dài à?
Hạ Thiên chợt ngây người:
- Thần tiên tỷ tỷ, sao chị lại hỏi về chị ấy?
- Hạ Thiên, vì Mị Di đột nhiên quay về Thanh Phong Sơn.
Tống Ngọc Mị khẽ nói.
- Sao?
Hạ Thiên chợt há hốc mồm:
- Em Chân Dài quay về Thanh Phong Sơn sao?
- À, dì ấy đã quay lại nhưng không quan tâm đến chúng ta, chỉ ở trong nhà đá của mình, còn nói chúng ta không được phép quấy rầy. Tôi và chị Nguyệt đều không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng chị Nguyệt lại phát hiện Mị Di có một biến hóa rất không tốt.
Tống Ngọc Mị nhanh chóng nói:
- Chị Nguyệt rất lo lắng, vì vậy mới để cho tôi điện thoại cho cậu, nhưng không ngờ cậu đã quay lại.
- Thần tiên tỷ tỷ, chị ấy thì có biến hóa gì không tốt?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị ta như một khối băng, qua cầu rút ván, tôi vất vả lắm mới biến chị ta thành cao thủ Phân Thần Kỳ, nhưng chị ấy thì cũng không giúp tôi làm việc mà chạy mất.
Hạ Thiên nói đến đây thì khẽ thở ra:
- May mà chị ta quay về Thanh Phong Sơn, bây giờ có chị ấy ở đây thì tôi cũng không quá lo lắng đến an toàn của mọi người.
- Tiểu sắc lang, cậu nói Tiểu Mị đã là cao thủ Phân Thần Kỳ rồi sao?
Nguyệt Thanh Nhã có hơi kinh hãi, nàng nhíu mày:
- Như vậy vài ngày qua cậu và cô ấy ở cùng một chỗ? Chẳng lẽ người kia lại là cậu?
- Thần tiên tỷ tỷ, người kia là sao?
Hạ Thiên có chút khó hiểu.
- Là thế này, chị Nguyệt nói có thể nhìn rõ Mị Di không còn là xử nữ, cũng chính là nàng đã có nam nhân của mình, vì thế chị Nguyệt cũng rất lo lắng không biết đó là ai. Nhưng nghe cậu nói thì nam nhân của Mị Di không phải là chính cậu đấy chứ? Nhưng bây giờ Mị Di giống như vẫn còn bất mãn với cậu, sao dì ấy có thể?
Tống Ngọc Mị rất mâu thuẫn, rõ ràng nàng hy vọng người đàn ông của Dạ Ngọc Mị là Hạ Thiên, nhưng nàng cảm thấy điều này cũng khó có thể, với tính cách của Mị Di, Hạ Thiên không thể nào chinh phục được nhanh như vậy.