Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Đái Bội Na, cô đang lừa dối ai vậy?
Vưu Tư ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được:
- Không phải người thì chẳng lẽ là quỷ sao?
- Tôi đã nói các người sẽ không tin, tôi thật sự hoài nghi tên kia là quỷ.
Đái Bội Na tỏ ra rất phiền não:
- Vì vậy tôi mới không dám nói.
- Đái Bội Na, trên đời này không có quỷ.
Tống Vệ Dân thản nhiên nói:
- Có ít người có lẽ cũng giống như người thường nhưng vẫn là người, bây giờ cô nói cho tôi biết, tên giết Tống Khiêm rốt cuộc có bộ dạng gì.
- Thật ra nhìn hắn cũng không giống gì chúng ta, có mũi có mắt, cao cao gầy gầy, giữa lông mày có một vết sẹo, chính hắn nói đó là vết kiếm, hơn nữa còn nói mình là Quan Kiếm Hùng, nói mình là tiên nhân, nói cái gì là có thể sủng hạnh tôi là phúc khí của tôi...
Đái Bội Na vừa nói vừa nghẹn ngào:
- Tóm lại hắn vừa xuất hiện và vung tay lên thì chồng tôi đã chết, sau đó hắn cưỡng gian tôi suốt một ngày một đêm, sau đó hắn chơi chán thì thay đổi một người phụ nữ khác, cứ như vậy...
- Cái gì, cô bị cưỡng gian?
Vưu Tư chợt kinh hãi, đều là phụ nữ, nàng hình như có chút đồng tình với Đái Bội Na, đồng thời cũng rất khó hiểu:
- Vì sao cô không báo cảnh sát?
- Quan Kiếm Hùng kia bay qua cửa sổ nhà tôi, lúc rời đi thì bay ra ngoài, tôi báo cảnh sát thì sẽ có người tin sao? Bọn họ nhất định sẽ nói là tôi thêu dệt vô cớ, sợ rằng sẽ còn cho rằng tôi là người cấu kết kẻ khác để hại chết chồng mình. Tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể áp dụng biện pháp không nói gì cả.
Đái Bội Na khẽ nói.
Vưu Tư chợt cau mày:
- Tên phạm tội giết người kia có thể bay sao?
- Đúng vậy, hắn không phải chỉ có thể bay, hơn nữa còn có thể cách không lấy vật, tùy tiện vẫy tay thì đã có một vật cách xa vài mét bay đến, vì vậy tôi hoài nghi hắn không phải là người. Tuy hắn xưng mình là tiên nhân nhưng tôi lại nghĩ giống quỷ hơn, không thì sao có thể bay?
Đái Bội Na nói đến đây thì đưa mắt nhìn Tống Vệ Dân:
- Cảnh sát Tống, anh nhất định phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không nói dối, trước đó tôi không dám nói vì sợ rằng sẽ không ai tin.
- Tôi tin tưởng cô.
Tống Vệ Dân trả lời vượt ra ngoài dự đoán của Đái Bội Na, đồng thời cũng làm cho nàng thở dài một hơi, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, vì vậy mà nàng thiếu chút nữa thì té ngã xuống ghế.
- Cảnh sát Tống, anh thật sự tin tưởng tôi sao?
Đái Bội Na vẫn có chút khó tin.
- Tôi tin tưởng cô, tôi còn muốn mời cô giúp một việc.
Tống Vệ Dân thản nhiên nói:
- Cô còn nhớ rõ tên Quan Kiếm Hùng tự xưng là tiên nhân chứ?
- À, rất rõ ràng.
Đái Bội Na gật đầu:
- Cảnh sát Tống, có phải anh muốn tôi đi làm ảnh truy nã? Điều này cũng không có vấn đề, tôi sẽ đi làm ngay.
- Cô đã hiểu như vậy thì tốt, Vưu Tư, cô đưa Bội Na tiểu thư đi vẽ ảnh, sau đó đưa cô ấy đến phòng làm việc của tôi.
Tống Vệ Dân nói xong thì đứng lên, sau đó hắn rời khỏi phòng thẩm vấn, nhanh chóng quay về phòng mình.
Quan Kiếm Hùng sao?
Tống Vệ Dân ngồi xuống, hắn nhắc đến cái tên này vài lần, sau đó khẽ cau mày, hắn tin lời Đái Bội Na, vì hắn biết rõ thật sự có loại người có khả năng như vậy. Ví dụ như vị tiểu thư mà hắn luôn hâm mộ, còn có em gái của hắn là Tống Ngọc Mị, hắn tin Hạ Thiên cũng có năng lực như thế.
- Cái gì gọi là tiên nhân? Chẳng qua chỉ là người có năng lực mạnh mẽ mà thôi, cũng chỉ là người, tùy ý giết người cưỡng gian vợ, rõ ràng là chà đạp luân lý và pháp luật, có khác gì cầm thú?
Tống Vệ Dân mơ hồ có chút tức giận, nhưng lửa giận này cũng nhanh chóng chuyển dời lên người Hạ Thiên:
- Hạ Thiên kia rốt cuộc có gì khác tên khốn Quan Kiếm Hùng chứ?
Vì đố kỵ mà sinh hận, câu nói này thật sự rất đúng với Tống Vệ Dân, trước kia hắn dù có bất mãn với Hạ Thiên nhưng cũng không căm hận, nhưng sau khi biết Hạ Thiên và tiểu thư cùng bay song song với nhau, hắn thật sự sinh ra hận ý, đến bây giờ thì đã đến mức khó thể vãn hồi.
- Hạ Thiên, ngươi không xứng với tiểu thư.
Tống Vệ Dân thầm cảm thấy trong lòng đau đớn:
- Ngươi nhất định là dùng thủ đoạn hèn hạ để có được tiểu thư.
- Tổ trưởng, anh không sao đấy chứ?
Một âm thanh ân cần vang lên, chính là Vu Tiến:
- Vẻ mặt của anh nhìn có vẻ không tốt lắm.
- Không có gì.
Tống Vệ Dân phục hồi tinh thần lại, hắn dù căm hận Hạ Thiên nhưng vẫn biết rõ bây giờ mình không có năng lực tranh cao thấp, nhưng bây giờ hắn đã thấy được ánh rạng đông, hắn bắt đầu ý thức được rằng Hạ Thiên cũng không phải là vô địch. Thế giới này còn có nhiều người hùng mạnh như Hạ Thiên, ví dụ như tên Quan Kiếm Hùng kia.
- Tổ trưởng, Đái Bội Na đang vẽ hình nghi phạm, có phải anh còn có việc cần tôi đi làm không?
Vưu Tư mở miệng hỏi.
- Căn cứ vào những gì Đái Bội Na đã nói thì Quan Kiếm Hùng sẽ không phải lần đầu tiên làm việc ác như vậy, cũng không phải là lần cuối cùng, vì vậy tôi cần cô đi điều tra xem còn có những vụ án như vậy hay không?
Tống Vệ Dân gật đầu:
- Mặt khác Quan Kiếm Hùng cũng sẽ không cố gắng che giấu hành tung của mình, vì thế sau khi Đái Bội Na vẽ xong hình, cô hãy phân phát hình ảnh ra khắp nơi, để xem có ai gặp được hắn hay không.
- Hiểu rõ, tổ trưởng, tôi sẽ làm ngay.
Vưu Tư gật đầu và xoay người bỏ đi.
...
Y Nhân Các.
- Vợ Y Y, Lục Tiểu Oánh sẽ không còn đến tìm chị nữa.
Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh Y Tiểu Âm, hắn thuận tay ôm eo nàng.
- Thả tôi ra.
Y Tiểu Âm vùng vẫy.
- Vợ Y Y, chỉ ôm một cái mà thôi, chị cũng đừng kích động như vậy.
Hạ Thiên có chút buồn bực, vợ Y Y này thật sự là còn khó phục tùng hơn cả Em Chân Dài nữa.
- Đừng đụng vào tiểu thư.
A Cửu cũng trừng mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn A Cửu:
- Chủ nhân nói chuyện thì nha hoàn đừng xen vào.
- Anh...
A Cửu bị chọc tức, nàng dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, rõ ràng là hận không thể cắn chết hắn.
Hạ Thiên lúc này thật sự thả lỏng vòng eo của Y Tiểu Âm:
- Vợ Y Y, chị biết là ai cắm sừng Nhạc Chi Phong không? Chị sẽ không thể nào tưởng tượng ra được đâu.
- Tôi không có hứng thú với những chuyện như vậy.
Y Tiểu Âm vẫn rất lãnh đạm.
- Vợ Y Y, chị sẽ không thể ngờ được, đừng nói là không ngờ, trước đó tôi cũng không ngờ người cắm sừng Nhạc Chi Phong chính là ông nội của hắn. Ha ha, thiếu chút nữa thì làm tôi chết cười.
Hạ Thiên cũng không có lời nào khác, đành phải nói ra sự kiện vừa rồi.
- Cậu đừng nói hươu nói vượn, Nhạc lão gia đã hơn chín mươi tuổi rồi.
A Cửu nhịn không được phải quát lên với Hạ Thiên.
- Hơn chín mươi thì làm sao? Hơn nữa lão già kia trông có vẻ rất trẻ, à, nghe vợ Mị Nhi nói thì lão già kia ít nhất cũng trẻ đi ba mươi tuổi, có lẽ là sử dụng đan dược gì đó kéo dài tuổi thọ.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Vợ Y Y, nếu chị không tin thì có thể hỏi vợ Mị Nhi.
- Đan dược kéo dài tuổi thọ?
Y Tiểu Âm hình như có chút hứng thú:
- Hèn gì gần đây ở thủ đô có không ít người đứng về phía Lục Tiểu Oánh, tôi nghe nói lục tiểu oánh hình như có tiên dược kéo dài tuổi thọ.
- À, có lẽ là do người phụ nữ tên là Hoa Hương Hương kia làm cho cô ta, tôi đã tìm được vài bình đan dược trên người cô ta, chờ thời gian nghiên cứu xem thế nào.
Hạ Thiên cười hì hì với Y Tiểu Âm:
- Nhưng vợ Y Y, đan dược kéo dài tuổi thọ là vô tác dụng với chị, có tôi ở đây thì chị có thể trường sinh bất lão, căn bản không cần đan dược gì cả.
- Hoa Hương Hương là ai?
A Cửu không nhịn được phải hỏi.
Lần này Hạ Thiên lại trả lời vấn đề của nàng:
- Chính là núi lớn mà người phụ nữ ngu ngốc Lục Tiểu Oánh kia dựa vào, cô ta cho rằng Hoa Hương Hương có thể xử lý tôi, đáng tiếc là bị tôi dùng một chưởng đánh chết.
- Lục Tiểu Oánh thế nào rồi?
A Cửu hỏi.
- Chết rồi.
Hạ Thiên hời hợt nói.
- Cậu xử lý cô ta sao?
Y Tiểu Âm khẽ nhíu mày.
- Tất nhiên, kẻ nào dám làm phiền vợ tôi, tất nhiên tôi sẽ xử lý.
Hạ Thiên rõ ràng không coi đó là chuyện gì lớn.
- Còn Nhạc lão gia?
Y Tiểu Âm lại hỏi.
- Cũng đã chết.
Hạ Thiên vẫn không hề quan tâm.
- Cái gì?
Vẻ mặt A Cửu chợt biến đổi:
- Anh...Anh dám xử lý cả Nhạc lão gia?
A Cửu cũng không nói hết lời, nhưng ánh mắt của nàng nhìn Hạ Thiên có chút quỷ dị.
- Anh đây không gì không dám làm.
Hạ Thiên nhìn A Cửu:
- Vì vậy cô đừng cho rằng tôi không dám đánh cô, nếu không phải nể mặt vợ Y Y, tôi đã sớm đánh cô mười tám lần rồi.
- Khi nào thì cậu có rãnh rỗi để chữa bệnh?
Y Tiểu Âm chợt hỏi:
- Đã có rất nhiều người đặt lịch hẹn ở bệnh viện Y Nhân Các.
- À, để một thời gian nữa đã, lúc này ở thủ đô không an toàn.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Không an toàn sao?
Y Tiểu Âm có chút mất vui:
- Cậu cũng thấy có địa phương không an toàn sao? Cậu nếu không muốn thực hiện lời hứa thì cứ nói thẳng, đừng kiếm cớ này nọ.
- Vợ Y Y, thật sự là không an toàn, không thì tôi đến thủ đô làm gì?
Hạ Thiên giải thích:
- Ví dụ như Hoa Hương Hương ở bên cạnh Lục Tiểu Oánh, à, nói đơn giản thì mạnh hơn những người trước kia tôi gặp biết bao nhiêu lần, ngay cả vợ Mị Nhi cũng không phải là đối thủ của cô ta, vì vậy chị nghĩ xem cô ta lợi hại thế nào? Lúc này trong thủ đô còn có ba kẻ như vậy, à, có lẽ là bốn người, vì vậy có thể nói là ở thủ đô không còn an toàn nữa rồi.
Y Tiểu Âm đưa mắt nhìn Hạ Thiên, tuy nàng đến bây giờ vẫn chưa tha thứ cho hắn, nhưng nàng có thể thấy đối phương không nói chơi, điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc, vì sao trong thủ đô lại có nhiều nhân vật lợi hại như thế?
- Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.
Y Tiểu Âm tức giận nói, nàng hoàn toàn không hỏi xem Hạ Thiên rốt cuộc muốn gì.
Nhưng Hạ Thiên vẫn nói ra quyết định của mình:
- Vợ Y Y, tôi quyết định từ bây giờ sẽ đi theo bảo vệ chị.