Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tiểu Mị, tôi còn có việc cần hoàn thành.Nguyệt Thanh Nhã giải thích:- Tôi cần phải trấn thủ Càn Khôn đại trận.
- Càn Khôn đại trận này vốn chẳng thể dùng làm gì cả, có gì cần trấn thủ?Dạ Ngọc Mị có chút mất hứng.
- Tiểu Mị, bây giờ Càn Khôn đại trận này chỉ phát huy được một chút công dụng phòng ngự mà thôi, trước kia nó sẽ rất đầy đủ. Dù thế giới này căn bản không có người tu tiên, bọn họ căn bản không thể tiến vào đại trận này, nhưng bây giờ thì khác, dù là sư tôn hay Bách Thiên Lang đều có thể đơn giản tiến vào, vì vậy tôi cần phải bộc phát Càn Khôn đại trận, biến thành hộ sơn đại trận.Nguyệt Thanh Nhã kiên nhẫn giải thích:- Một hộ sơn đại trận thật sự chỉ cần có người tu tiên công lực mạnh trấn thủ là được, mà cô không quen thuộc trận pháp, vì vậy chỉ có tôi đứng ra trấn thủ mà thôi. Đợi đến khi tu vi của Hạ Thiên lên đến Phân Thần Kỳ, tôi sẽ tự mình tọa trấn Càn Khôn đại trận.
- Một Càn Khôn đại trận như vậy có thể cản chân của Vấn Thiên Quân sao?Dạ Ngọc Mị hỏi.
- Nếu tôi có tu vi Phân Thần Kỳ, tôi tự mình trấn thủ Càn Khôn đại trận, như vậy sẽ có thể cản chân được Vấn Thiên Quân ba ngày.Nguyệt Thanh Nhã trầm ngâm rồi nói:- Tiểu Mị, chúng ta không thể đặt tất cả hy vọng lên người Bách Thiên Lang, hơn nữa Bách Thiên Lang dù có thể cản sư tôn lại mười lăm ngày thì chúng ta cũng cần nên đề phòng.
- Đúng vậy, Mị Di, chị Nguyệt nói không sai, chúng ta cần phải chuẩn bị sớm một chút, nếu Vấn Thiên Quân có đến, nếu có chị Nguyệt và Càn Khôn đại trận chống đỡ vài ngày, như vậy Hạ Thiên và chị mới có thời gian tăng triển tu vi.Tống Ngọc Mị ở bên cạnh nói.
Tống Ngọc Mị tất nhiên là ước gì Dạ Ngọc Mị là đối tượng thi triển đệ thất châm, như vậy sẽ tiến lên cấp Hợp Thể Kỳ, mà lên đến Hợp Thể Kỳ thì có thẻ song tu với Hạ Thiên để vận chuyển công lực. Vì thế chỉ cần quan hệ giữa Dạ Ngọc Mị và Hạ Thiên trở nên mật thiết hơn, sau này Dạ Ngọc Mị sẽ không tiếp tục từ chối hắn.Dạ Ngọc Mị không nói gì, hình như còn có chút do dự.
- Tiểu Mị, cứ quyết định như vậy đi.Nguyệt Thanh Nhã mở miệng nói:- Thời gian không còn nhiều, chúng ta cần phải bắt đầu chuẩn bị.
- Chị Thanh Nhã, dựa theo những gì các chị nói, cần phải đưa hai chị lên Hợp Thể Kỳ, như vậy thì cần mười sáu người tu vi Phân Thần Kỳ, mà chị và chị Ngọc Mị lại không thể chuyển công lực sang cho chồng, vì thế chúng ta còn kém hai người nữa.Tiểu Yêu Tinh lúc này mở miệng.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu:- Còn kém vài người, Tiểu Nha, em còn nhỏ tuổi, Yêu Yêu và em cũng không cần tham gia hành động này. Còn nữa, Băng Băng đang có mang, phương pháp thái bổ cũng ảnh hưởng đến thai nhi, vì vậy cũng không nên tham dự. Nói cách khác còn cần năm người nữa, tuy chính thức áp dụng chưa hẳn sẽ chính xác như vậy, vì thế để ổn thỏa thì chúng ta cần tìm thêm vài người.
- Có thể cho chị Tiểu Kiều và Sama đến, đúng rồi, chị lớn của em cũng ở gần đây, em sẽ điện thoại cho chị ấy đến. À, em có thể gọi cho chị Hàm đến, dù ở rất xa cũng có thể đến ngay.Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói.
- Vân Thanh cũng ở gần đây, có lẽ sẽ đến ngay.Lãnh Băng Băng suy nghĩ rồi nói.
- Được rồi, như vậy vừa đủ mười sáu người, Tiểu Mị đã có tu vi Phân Thần Kỳ, cộng lại xem như là mười bảy, như vậy có lẽ là đủ rồi.Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu, sau đó nàng quét mắt nhìn mọi người rồi nói:- Mộng Mộng, trước tiên em đưa Băng Băng về Giang Hải, Tiểu Nha và Yêu Yêu cũng cùng đi, những người khác thì trước tiên học pháp quyết, chúng ta bắt đầu thôi.
Nguyệt Thanh Nhã nói và mọi người không ai phản đối, chỗ này Nguyệt Thanh Nhã là chị lớn, ngoài Dạ Ngọc Mị không quá nghe lời thì những người khác đều chấp hành nghiêm chỉnh, nói gì nghe nấy. Vì vậy dù Lãnh Băng Băng không muốn đi cũng phải chấp hành mà thôi.
Thật ra phần lớn mọi người đều biết vì sao Nguyệt Thanh Nhã lại cho Lãnh Băng Băng rời đi, rõ ràng đang chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, dù sao thì Lãnh Băng Băng cũng đang có mang con của Hạ Thiên.
Tất cả sắp xếp ổn thỏa, mọi người tiến hành với tốc độ nhanh nhất, ai cũng biết lần này là sinh tử tồn vong, nếu thành công thì sau này sẽ an nhàn cả đời, không cần sợ kẻ nào, nhưng nếu thất bại thì chỉ sợ sẽ chẳng còn mấy người được sống.
Công pháp thái bổ thật ra cũng không có gì là khó, công pháp này chỉ khó ở chỗ thực hành mà thôi. Hơn một giờ chiều, Hạ Thiên và Nguyệt Thanh Nhã bắt đầu quá trình hương diễm, lúc này nhóm Vân Thanh ở gần Thanh Phong Sơn cũng đã được tập hợp lại, Kiều Tiểu Kiều và công chúa Sama cũng đi đến núi, Triệu Vũ Cơ và Mộc Hàm cũng đang chạy đến, sẽ đến vào buổi tối.
Ba người Lãnh Băng Băng, Triệu Yêu Yêu và Vương Tiểu Nha thì rời khỏi Thanh Phong Sơn về thành phố Giang Hải, thật ra Triệu Yêu Yêu cũng không còn nhỏ tuổi nhưng chỉ phân thần đầu óc mà cơ thể chưa phát dục tốt, nếu bây giờ bị Hạ Thiên thái bổ sẽ khó tránh khỏi tổn hại. Còn những người khác, ngoài Tống Ngọc Mị chưa từng quan hệ với Hạ Thiên, tất nhiên sẽ không ai lo lắng chuyện thái bổ.
Chiều hôm đó lần đầu tiên là Hạ Thiên tung hoành ngang dọc trên người Nguyệt Thanh Nhã, cuối cùng đưa công lực vào người nàng, đợi nàng phá đan thành anh thì thi triển đệ lục châm.
Đây là một quá trình cực kỳ sung sướng, tất cả rất thuận lợi, những phương pháp thái bổ thường là cưỡng chế, sẽ làm một bên phản kháng, như vậy mới có thể xảy ra vấn đề.
Nhưng đối với Hạ Thiên và Nguyệt Thanh Nhã thì hai bên đều tự nguyện, vì vậy căn bản không có vấn đề, còn chuyện thi triển đệ lục châm thì hắn đã có nhiều kinh nghiệm, rõ ràng sẽ không có vấn đề gì.
Tám giờ tối thì Nguyệt Thanh Nhã cuối cùng cũng thành công tiến vào Phân Thần Kỳ, điều càng làm cho Hạ Thiên vui mừng chính là trước đó Dạ Ngọc Mị phán đoán không sai, toàn bộ quá trình không làm giảm bớt công lực của hắn, ngược lại còn tăng lên. Hắn chuyển công lực sang người của Nguyệt Thanh Nhã và khi thi châm lại tăng lên, điều này có nghĩa là hắn cứ tiếp tục tạo ra cao thủ Phân Thần Kỳ mà không có vấn đề gì xảy ra.
Nguyệt Thanh Nhã tiến vào Phân Thần Kỳ và bắt đầu tiến hành cải tạo Càn Khôn đại trận, nàng thật sự muốn dùng thời gian nhanh nhất để biến nó thành hộ sơn đại trận, lúc này Triệu Vũ Cơ và Mộc Hàm đều đã đến Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên ăn xong cơm tối thì bắt đầu quá trình sung sướng, vì không ai biết Vấn Thiên Quân sẽ đến vào lúc nào, hắn cũng không dám lãng phí thời gian, hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chế tạo ra cao thủ Độ Kiếp Kỳ, chỉ như vậy hắn mới thật sự yên lòng.
Vài ngày sau tuy bầu không khí ở Thanh Phong Sơn vẫn rất căng thẳng nhưng Hạ Thiên vẫn hưởng trọn niềm vui thú. Liễu Mộng, Triệu Vũ Cơ, Mộc Hàm, Tôn Hinh Hinh, Kiều Tiểu Kiều, Vân Thanh, An Khả Khả, công chúa Sama đều không có ai rụt rè, thật sự sảng khoái.
Ngải Vi Nhi vẫn cực kỳ dã tính, Liễu Vân Mạn vẫn điên cuồng, Thư Tịnh cảm giác được nguy cơ và chủ động lấy lòng Hạ Thiên, đạo cô xinh đẹp Cố Hàm Sương cũng không thua kém ai.
Sở Dao, Ninh Khiết đều hoạt động hết công suất, ai cũng không muốn Vấn Thiên Quân tiêu diệt chồng mình.
Tất nhiên người rụt rè nhất chính là Tống Ngọc Mị, đóa hoa cuối cùng của thủ đô cũng đã nở, nhưng chính sự nhút nhát của nàng càng làm Hạ Thiên bùng dục tính, vì thế mà làm việc hăng say thiếu chú nữa đã trầm mê.
Mười sáu cao thủ Phân Thần Kỳ cuối cùng cũng được Hạ Thiên dùng một phương pháp cực kỳ hương diễm tạo ra, cộng thêm Dạ Ngọc Mị và Nguyệt Thanh Nhã, lúc này ở trên Thanh Phong Sơn đã có mười tám cao thủ Phân Thần Kỳ. Vì vậy mà Nguyệt Thanh Nhã không khỏi thầm nghĩ, nếu số người này mà được đưa lên đại lục Tiên Vân, hầu như có thể được xưng tụng là môn phái hùng mạnh.
Thực tế trên Thanh Phong Sơn đã có mười chín cao thủ Phân Thần Kỳ, vì tu vi của Hạ Thiên cũng đã là Phân Thần Kỳ.
Bước đầu tiên đã hoàn thành, bước thứ hai chính là tất cả mỹ nữ Phân Thần Kỳ ngoài Dạ Ngọc Mị và Nguyệt Thanh Nhã phải chuyển công lực sang cho Hạ Thiên.
Lại vài ngày trôi qua, công lực của mười sáu bà vợ đều về lại Kim Đan Kỳ, mà Hạ Thiên lại từ Phân Thần Kỳ đột phá đến Phân Thần trung kỳ, hậu kỳ, Hợp Thể sơ kỳ, trung kỳ.
Lúc này Nguyệt Thanh Nhã mới khẽ thở ra, trong khoảng thời gian này Càn Khôn đại trận đã biến thành hộ sơn đại trận, mặc dù Vấn Thiên Quân có đến, nàng tin dù mất ba ngày cũng đủ để Hạ Thiên biến Dạ Ngọc Mị thành cường giả Độ Kiếp Kỳ siêu cấp.
Lúc này Hạ Thiên đã đi đến nhà đá của Dạ Ngọc Mị, mãi đến lúc này thì nàng vẫn ở một mình trong căn nhà đá này.
- Em Chân Dài, bây giờ đến lượt chúng ta.Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị đang ngồi dưới đất, trong lòng bùng lên lửa nóng, tư thái độc nhất vô nhị của nàng thật sự làm hắn hoài niệm.
Dạ Ngọc Mị chậm rãi đứng lên nhìn Hạ Thiên, âm thanh có chút quái dị:- Tôi có một điều kiện.