Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai mắt Liễu Cương phóng hỏa, hắn đột nhiên xoay đầu nhìn cô nữ sinh Đồng Phỉ xinh đẹp:
- Đồng Phỉ, chẳng lẽ cô yêu loại người như Dương Phi này sao?
- Liễu Cương, chuyện của tôi không cần anh quan tâm.
Đồng Phỉ khẽ hừ một tiếng:
- Tôi nói anh cũng quá vô sỉ, rõ ràng dùng em gái quyến rũ Dương Phi, sau đó đến chia cắt quan hệ giữa tôi và Dương Phi. Tôi nói cho anh biết, nếu tôi có chia tay với Dương Phi thì cũng không bao giờ thích anh.
Liễu Cương tức tối nói không nên lời, rõ ràng hắn không giỏi cãi nhau với người khác. Tất nhiên, điều đáng bi kịch nhất là hắn không giỏi đánh đấm.
Liễu Vân Mạn cũng tức giận đến mức không nói nên lời, tên nam sinh kia không phải lăng nhăng nhưng hoàn toàn lấy chuyện đùa giỡn nữ sinh làm thú vui. Điều làm nàng cảm thấy không tưởng chính là có loại nữ sinh như Đồng Phỉ, biết rõ Dương Phi là loại người như vậy nhưng vẫn đưa thân cho đối phương chà đạp.
- Chị Vân Mạn, có muốn tôi ra tay dạy bảo cho tên này một bài học không?
Hạ Thiên đang rãnh rổi ở bên cạnh không nhịn được phải hỏi Liễu Vân Mạn, vì việc này không liên quan gì đến hắn, vì vậy cũng không quá tức giận. Nhưng bây giờ Liễu Vân Mạn đã tức tối, vì vậy hắn cũng rất khó chịu.
- Thôi bỏ, chúng ta đi thôi, không cần phải so đo với loại người này.
Liễu Vân Mạn hít vào một hơi thật sâu, nàng cố nén tức giận nói.
- Liễu Cương, tôi đã nói lý lẽ rồi, nếu Liễu Linh sinh con, sau khi xác nhân là con của tôi, lúc đó tôi sẽ trả phí nuôi dưỡng, nếu cô ấy muốn phá thai thì tôi sẽ cho tiền thuốc, thế nào? Như vậy chẳng phải đã hết lòng rồi sao?
Dương Phi cười ha hả, hắn dùng một tay ôm eo Đồng Phỉ:
- Đi, hôm nay chúng ta thắng, chúng ta mướn phòng chúc mừng.
Đồng Phỉ ôm eo Dương Phi nghênh ngang rời đi, vẻ mặt Liễu Cương thì lúc trắng lúc đỏ. Em gái bị người ta cho đeo ba lô ngược, cô gái mình yêu cũng bị cướp đoạt, hai sự kiện này dồn lên một người, điều này rõ ràng là nhục nhã khó thể chấp nhận. Nhưng hắn không có biện pháp nào, cũng chỉ biết nhìn Dương Phi ôm Đồng Phỉ bỏ đi mà thôi.
- Chị Vân Mạn, thật sự không cần dạy bảo nó sao?
Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi một câu, Liễu Vân Mạn rõ ràng đang rất tức giận.
- Anh rể lớn, anh có biện pháp dạy bảo hắn sao?
Liễu Cương nhịn không được phải hỏi.
- Tất nhiên là có, rất nhiều biện pháp.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Anh rể lớn, phiền anh giúp em dạy bảo tên khón nạn kia một trận được không?
Liễu Cương vội vàng nói.
- Được rồi, xem xét độ nặng của cậu khi gọi tôi là anh rể, tôi sẽ giúp cậu một lần.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn hô lên một tiếng"
- Này, thằng Dương Phi ngu ngốc gì kia, đứng lại cho anh.
Hạ Thiên hô lên rất lớn, tất nhiên ai cũng nghe thấy được, mà đám người Dương Phi cũng dừng bước và xoay người nhìn lại.
- Liễu Cương, tính nhẫn nại của tôi có hạn, nếu tiếp tục gây sự, dù tôi khoan hồng độ lượng thì đám anh em ở đây sẽ không thể nhịn được.
Dương Phi mang theo đám người đi ngược lại, hắn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Liễu Cương, bộ dạng giống như sắp đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng.
- Thằng ngu, là anh tìm chú.
Hạ Thiên có chút bất mãn, thằng ngu kia không đến xỉa đến hắn, rõ ràng phải đánh một trận mới được.
- Này, mày im miệng cho ông.
Một tên ở bên cạnh Dương Phi mở miệng mắng:
- Có tin tao đánh mày không?
- Bốp, bốp!
Hạ Thiên đột nhiên phóng đến trước mặt tên nam sinh, hắn quạt cho tên này hai bạt tai, sau đó đạp đối phương ngã lăn xuống đất, cuối cùng vỗ vỗ tay dùng giọng hời hợt nói:
- Anh đã đánh chú rồi đấy.
- Phi ca, đánh tiểu tử này nhé?
Khi thấy đồng bạn bị đánh thì đám người hô hào ầm ĩ, có vài người vặn vặn tay, giống như chỉ cần Dương Phi ra lệnh thì bọn họ sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
- Ừ, tiến lên cho nó một bài học, không cần phải đánh chết người, như vậy anh mới lo được.
Trong mắt Dương Phi lóe lên cái nhìn nham hiểm.
Đám người đồng loạt phóng lên rồi liên tục kêu gào thảm thiết, chưa đến mười giây sau thì trên sân bóng đã có một đám người nằm la liệt, kẻ nào cũng rên rỉ đau đớn.
- Này, chỉ còn hai người các chú.
Hạ Thiên nhìn Dương Phi và Đồng Phỉ:
- Anh cho các người một cơ hội, tự đập đầu vào nhau mà ngất xỉu, nếu không anh cho ăn đòn.
Dương Phi nhìn đám đàn em nằm lăn trên đất mà vẻ mặt rất khó coi, hắn biết mình gặp một cao thủ đánh nhau.
- Này, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám đánh tôi, cha tôi sẽ không bỏ qua cho anh.
Đồng Phỉ dùng giọng ngoài mạnh trong yếu nói:
- Cha tôi là cảnh sát.
- Tôi không đánh người.
Hạ Thiên nhìn Đồng Phỉ, hắn búng ra một ngón tay, một luồng khí lạnh phóng vào người nàng:
- Vì cô rất đáng thương.
- Anh...Anh nói tôi đáng thương sao?
Đồng Phỉ có chút tức giận:
- Tôi đáng thương chỗ nào?
- Cô đã có kinh trong tháng này, bây giờ sẽ có trong cả tháng liên tục, cô không đáng thương sao?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Anh nói bậy.
Vẻ mặt Đồng Phỉ đỏ bừng bừng.
- Có phải nói bậy hay không thì sẽ biết ngay thôi.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Hạ Thiên quay sang Dương Phi, hắn có chút không vui:
- Này, có phải muốn anh ra tay đánh người không?
- Mày dám đánh tao sao? Mày biết cha tao là ai không?
Dương Phi lui về phía sau một bước.
- Mặc kệ cha chú là ai, chỉ cần không phải là anh thì được.
Hạ Thiên chẳng hề quan tâm, hắn đột nhiên tiến lên chụp lấy cổ của Dương Phi, ngay sau đó hất tay lên ném ra ngoài. Tên này rơi xuống đất rất nặng nề, hắn rơi xuống đúng trước mặt Liễu Cương.
- Ôi, em thích đánh thế nào thì cứ đánh.
Hạ Thiên nói với Liễu Cương.
Liễu Cương đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó hắn kịp phản ứng. Hắn đưa Liễu Linh cho Luật sư Vân, sau đó lập tức đấm đá Dương Phi.
Dương Phi bị Hạ Thiên ném cho đầu óc choáng váng, lúc này đã không còn năng lực phản kháng. Liễu Cương phát tiết ba bốn phút đồng hồ, cuối cùng Liễu Vân Mạn lên tiếng hắn mới dừng tay. Dương Phi mặt mũi bầm dập, không biết bây giờ về nhà cha hắn còn nhận ra được nữa không.
- Này, thằng ngu, đi thuê phòng với Đồng Phỉ đi, nếu không hết cơ hội bây giờ.
Hạ Thiên đi đến trước mặt Dương Phi, hắn đá lên người đối phương rồi cười hì hì nói.
Hạ Thiên nói xong những lời này cũng không chú ý đến Dương Phi, hắn cười hì hì với Liễu Vân Mạn:
- Chị Vân Mạn, chúng ta đi thôi, nơi đây đã không còn gì nữa rồi.
- Anh rể lớn, tha cho tên khốn này như vậy sao?
Tuy Liễu Cương đã phát tiết xong nhưng vẫn rất căm hận Dương Phi.
- Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi, làm lớn chuyện cũng không tốt.
Liễu Vân Mạn lắc đầu:
- Trước tiên đưa Liễu Linh đến bệnh viện, nó còn chưa tỉnh.
Liễu Cương nhìn em gái còn hôn mê mà không nói thêm lời nào, hắn ôm lấy Liễu Linh rồi đi ra sân bóng.
- Liễu Cương, mày cứ chờ đấy.
Sau lưng vang lên tiếng rống giận khàn khàn của Dương Phi.
- Đừng quan tâm, tiểu tử này sẽ có lúc cầu xin cậu thôi.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Liễu Cương muốn quay lại mắng hai câu nhưng nghe Hạ Thiên nói vậy thì cũng không nói gì, trước đó hắn đã nghe về sự tích vinh quang của anh rể lớn, nhưng hôm nay gặp mặt thì thấy đúng là danh bất hư truyền.
- Hạ Thiên, Tiểu Linh sao còn chưa tỉnh?
Liễu Vân Mạn ra khỏi sân bóng rồi hỏi Hạ Thiên.
- Cô ấy đã tỉnh từ lâu rồi, chỉ giả vờ mà thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Cái gì?
Liễu Cương và Liễu Vân Mạn đều sững sờ, ngay sau đó đều nhìn về phía Liễu Linh, đúng lúc nhìn thấy Liễu Linh mở to mắt.
- Liễu Linh, em tỉnh rồi sao?
Liễu Cương tranh thủ thả Liễu Linh xuống:
- Em giả vờ bất tỉnh làm gì?
- Em...Em cảm thấy rất dọa người.
Liễu Linh khẽ nói.
- Tiểu Linh, chị đưa em đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra, sau đó sắp xếp thời gian mà phá bỏ.
Liễu Vân Mạn trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Vâng, chị lớn, em nghe lời chị.
Liễu Linh khẽ gật đầu.
Liễu Linh dừng lại một chút rồi dùng giọng có chút lo lắng nói:
- Chị lớn, nhà Dương Phi hình như rất có tiền, anh rể lớn đánh hắn, có việc gì không?
- Có tiền thì sao? Nhà chúng ta không phải cũng có tiền à?
Liễu Cương tức giận nói:
- Không cần sợ hắn.
- Không sao, sau lần này bọn họ sẽ van xin cậu.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn lại lầu bầu:
- Không bết tên Dương Phi ngu ngốc kia có thật sự đưa con bé Đồng Phỉ đi mướn phòng nữa không?
Liễu Cương cảm thấy rất khó chịu, hắn nhịn không được phải hỏi một câu:
- Anh rể lớn, sao anh phải để Dương Phi lập tức đi mướn phòng với Đồng Phỉ.
- Vì Đồng Phỉ sẽ nhanh chóng đến kỳ kinh, hơn nữa sẽ liên tục trong một tháng, nếu không ngu thì sẽ đi mướn phòng.
Hạ Thiên giải thích.
- Nhưng anh rể lớn, như vậy không phải càng tốt sao?
Liễu Cương tất nhiên không muốn cho Dương Phi và Đồng Phỉ đi ân ái với nhau, trong lòng hắn vẫn còn có ý nghĩ với Đồng Phỉ.
- Tất nhiên là không tốt.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Nếu đi mướn phòng thì sẽ biết mình là thái giám.
Liễu Cương càng nghe càng mơ hồ:
- Anh rể lớn, Dương Phi sao lại là thái giám?
Liễu Cương nói lời này mà không khỏi nhìn Liễu Linh, nếu Dương Phi là thái giám thì ai để lại ba lô ngược cho em mình?
- Tôi nói là nó sẽ là thái giám.
Hạ Thiên duỗi lưng:
- Tóm lại, cậu chờ xem, sau này bọn họ sẽ đến cầu xin cậu.
- Hạ Thiên, có phải cậu động tay động chân lên người Dương Phi và Đồng Phỉ hay không?
Liễu Vân Mạn hiểu ra được.
- Vẫn là chị Vân Mạn hiểu tôi.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Muốn dạy bảo một người thì phải ra tay thật hung ác, nói cách khác, phải cho bọn họ phải nhớ.
Liễu Vân Mạn im lặng, người khác học y để cứu người, người này sao lại dùng y thuật tuyệt thế khó có được để dạy bảo người?
- Lên xe thôi, chúng ta di bệnh viện.
Liễu Vân Mạn nói với ba người còn lại, bây giờ chuyện qua trọng nhất chính là giải quyết đứa bé trong bụng của Liễu Linh.
Liễu Linh và Liễu Linh tiến vào trong xe, Hạ Thiên đang chuẩn bị ngồi vào xe thì không xa vang lên một âm thanh kinh ngạc:
- Hạ Thiên.
Hạ Thiên nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, hắn quay đầu nhìn thấy hai nam hai nữ đứng ở trước đó mười mét, trong đó có một nam một nữ hắn quen biết. Nữ là vợ dự khuyết Thư Tịnh, mà nam là Khương Phong, còn một nam một nữ khác hắn chưa từng gặp bao giờ.
- Hạ Thiên, là cậu sao? Vậy mà tôi tưởng mình nhìn lầm.
Khương Phong đi về phía Hạ Thiên:
- Sao cậu lại ở đây?