Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn ma ma và Đông Mạt đã hầu hạ Lý Tiểu Noãn thu thập xong xuôi đâu vào đấy. Ngụy ma ma đã vào thôn từ sớm, giúp đỡ lo liệu chuyện hạ táng.
Vào đúng giờ Mão, Tôn ma ma cùng Đông Mạt và Lý Tiểu Noãn đi vào thôn, Lý Tiểu Noãn dưới sự chỉ dẫn của ông lão khóc lóc xong thì cử hành làm lễ, vài thanh niên trai tráng vững vàng nâng quan tài lên chậm rãi hướng mộ địa đi đến.
Ngụy ma ma nắm tay Lý Tiểu Noãn, Tôn ma ma cùng Đông Mạt đi sát theo sau, tiếp đến là quan tài đằng sau, đi được chừng hai, ba giờ công phu thì đến mồ Lý gia. Tôn ma ma và Đông Mạt dừng chân, đứng ở phía sau từ xa nhìn Ngụy ma ma dăt Lý Tiểu Noãn đến trước huyệt.
Huyệt đã được đào rất tốt, vài thanh niên đứng trước huyệt nâng quan tài tiến đến gần, vung giáo múa hai bên sau đó ở bốn góc huyệt đâm xuống, lui ra phía sau vài bước, đỡ quan tài vững vàng đặt vào giữa huyệt.
Ông lão tiến lên, theo bên cạnh là một thanh niên đang từ trong rương lấy ra hai tấm bài vị còn trống, thấp giọng cầu nguyện vài câu. Một người trung niên mặc áo dài tiến đến cẩn thận viết bài vị, ông lão đặt bài vị cùng lụa hồn xong, Ngụy ma ma dẫn Lý Tiểu Noãn đến trước linh vị dập đầu vài cái. Sau đó mấy thanh niên bắt đầu từ từ đem cát lấp quan tài lại.
Ông lão trầm mặc đem bài vị cùng lụa hồn cẩn thận thu vào trong rương, rồi xoay người nhìn Lý Tiểu Noãn thấp giọng nói:
"Noãn à, đây là bài vị của cha mẹ cháu đặt ở từ đường, đại bá sẽ thay cháu tối ngày chiếu cố, cháu yên tâm, phần của cha mẹ cháu, đại bá sẽ cẩn thận mà chiếu cố, cháu đừng lo!"
Ông lão khẽ ngẩng đầu, nuốt nước mắt rở về, dừng một chút, mới cúi đầu vui vẻ nói:
"Tiểu Noãn, đừng trách đại bá, cháu đi theo lão cô nãi nãi đến Cổ gia, so với ở nông thôn chúng ta lớn lên tốt hơn nhiều, đại bá là vì mong cháu sống tốt."
Ông lão cúi mình kề bên tai Lý Tiểu Noãn cúi đầu nói:
"Đến Cổ gia, cháu dụng tậm nhiều vào làm cho lão cô nãi nãi vui vẻ, đừng tìm người ta hơn thua tranh đấu, phải chăm sóc chính mình thật tốt, sau này để ý chọn một hộ trong sạch mà gả, đừng cầu đại phúc đại quý, nhà nào tốt là được."
Lý Tiểu Noãn gắt gao cắn môi, ánh mắt lấp lánh ngửa đầu nhìn ông lão sau đó sửa sang lại vạt áo quỳ trên mặt đất, trịnh trọng hướng ông lão dập đầu vài cái. Ông lão kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Noãn, vội vàng đưa tay nâng nàng đứng lên, Lý Tiểu Noãn liền nhón mũi chân, tiến đến bên tai ông lão thấp giọng nói:
" Trong lòng đại bá yêu thương Tiểu Noãn, đại bá đều là vì muốn tốt cho Tiểu Noãn, trong lòng Tiểu Noãn biết."
Ông lão vô cùng ngạc nhiên nhìn Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn ánh mắt tỏa sáng hướng ông cười nháy mắt.
Ngụy ma ma dắt Lý Tiểu Noãn ra khỏi mồ, Tôn ma ma và Đông Mạt tiến lên tiếp đón, cũng không chào từ biệt ông lão, cùng Lưu quản sự cùng nhau lập tức trở lại trên thuyền. Cởi bỏ dây thừng, ba chiếc thuyền lướt nhanh hướng vào trấn trên Việt châu .
Lý Tiểu Noãn rũ hai vai, cúi đầu, tâm tình giảm sút ngồi ở trong khoang thuyền. Ngụy ma ma thở dài thở ngắn lau nước mắt cảm thán thân thích bạc tình, thương cảm cô nương mệnh khổ.
Tôn ma ma thương tiếc nhìn Lý Tiểu Noãn, cười khuyên :
"Cô nương cũng đừng quá mức thương tâm, người ta thường nói phúc họa tương liên. Đây là phúc hay là họa còn chưa biết chừng, nhân phẩm cô nương như vậy thực ra ở lại đây ma ma còn luyến tiếc ấy chứ, lão tổ tông nếu mà biết nhất định cũng sẽ không đáp ứng ! Cô nương sau này cứ an tâm đi theo lão tổ tông, cô nương chính là ruột thịt của lão cô nãi nãi, trong mắt đều là yêu thương cô nương không hết ấy."
Lý Tiểu Noãn khẽ hơi lộ ra chút tươi cười, ánh mắt ỷ lại ngẩng đầu nhìn Tôn ma ma rồi gật đầu thật mạnh, Đông Mạt cầm chỉ trông vào điếm điếm ở Lý Tiểu Noãn sau lưng, giúp đỡ nàng sau này dựa vào nói:
" Thân thích như vậy, cô nương còn đau lòng làm gì? ! Đừng ý tới bọn họ, sau này chúng ta đi theo lão tổ tông tốt bao nhiêu! Cô nương ban ngày đã mệt mỏi rồi nằm nghỉ một lát thôi."
Ngụy ma ma định mở miệng, thấy Lý Tiểu Noãn mệt mỏi không chịu nỗi, lời ra đến miệng lại nuốt trở vào, cúi đầu thở dài an ủi nói:
"Cô nương cũng đừng thương tâm quá mức, đi theo cô nãi nãi thì liền đi theo cô nãi nãi."
"Cô nương cũng mệt nhọc rồi nằm ngủ một chút nhé, giữa trưa ngày mai chúng ta mới có thể đến nơi cơ."
Tôn ma ma cười đề nghị, Lý Tiểu Noãn gật gật đầu, sau đó thả lỏng tâm trạng nhích lại gần, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Thuyền dừng ở trấn Vân Phổ một đêm, Lưu quản sự ở khách sạn Vân Gian bao một cái tiểu viện, đoàn người tắm rửa, rửa mặt sạch sẽ, ăn cơm xong Đông Mạt đang trải đệm giường, cười nói:
"Đây là chăn đệm của tôi, cô nương tạm thời chịu đựng một chút, ủy khuất một đêm, ngày mai trở lại trong phủ thì tốt rồi."
Lý Tiểu Noãn cười gật đầu :
"Cảm ơn Đông Mạt tỷ tỷ, mấy ngày nay vất vả cho Đông Mạt tỷ tỷ ."
" Nghe cô nương nói xog lúc trước cũng không biết cô nương có ở lại Cổ gia chúng ta hay không."
Đông Mạt dừng một chút, nở nụ cười :
"Bây giờ xem ra sau này cô nương sẽ ở lại Cổ gia, Đông Mạt nếu có thể đi theo hầu hạ bên người cô nương thì đó là việc vô cùng may mắn ."
Lý Tiểu Noãn cười nhìn Đông Mạt, thanh âm tinh tế thấp giọng hỏi:
"Trân Châu và Thị Cầm là mấy đẳng? Một tháng tiền tiêu hàng tháng là bao nhiêu?"
"Trân Châu và Thị Cầm là nhị đẳng, tiền tiêu vặt hàng tháng là một xâu tiền. Quy củ Cổ gia chúng ta là trong phòng của cô nương cùng thiếu gia, mỗi người có một vú nuôi, bốn giáo dưỡng ma ma, hai cái đại nha hoàn nhị đẳng, bốn cái nha hoàn tam đẳng và bốn năm cái thô sử nha đầu, thô sử bà tử được phân bố trong viện không được xuất đầu lộ diện."
Đông Mạt cẩn thận giải thích :
"Bên người thiếu gia là Cúc Ảnh tỷ tỷ, được điều từ phòng của lão tổ tông cũng không tính là sai quy củ, bốn cái nha đầu nhị đẳng, có hai người tiền tiêu hàng tháng là từ phòng phu nhân chi."
Lý Tiểu Noãn lắng tai nghe, gật gật đầu, lộ ý cười nhìn Đông Mạt, khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:
"Ai, lão tổ tông nếu thực sự chỉ định Đông Mạt tỷ tỷ cho tôi, chỉ sợ sẽ ủy khuất Đông Mạt tỷ tỷ ."
Đông Mạt sửa soạn chăn đệm hầu hạ Lý Tiểu Noãn nằm xuống giường ổn thỏa mới nghiêng mình ngồi trên mép giường nhìn kỹ Lý Tiểu Noãn, nghiêm chỉnh nói:
"Ta biết ý tứ của cô nương, cô nương yên tâm."
Đông Mạt nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi hơi có chút cảm khái nói:
"Cũng không biết vì sao ta đi theo cô nương liền cảm thấy đặc biệt an tâm chắc chắc, cô nương làm chuyện gì, đều dự định từ trước, dường mọi sự việc cô nương đều nắm trong lòng bàn tay, dường như... Không có việc gì có thể giấu diếm được cô nương, làm khó được cô nương vậy."
Đông Mạt nhẹ nhàng cười, vẻ mặc nghi hoặc nhìn Lý Tiểu Noãn :
"Cô nương mới chỉ có sáu tuổi thôi! Ngược lại so với phu nhân còn..."
Lý Tiểu Noãn trừng mắt nhìn Đông Mạt, Đông Mạt khụ hai tiếng nuốt trở về câu nói kế tiếp, vén chăn cho Lý Tiểu Noãn xong đứng lên cười nói:
"Ngày mai còn phải dậy sớm khởi hành, cô nương nghỉ ngơi sớm một chút nhé."
Đông Mạt buông màn, tắt đèn, nằm trên gường sàn phía trước ngủ, không bao lâu sau, hô hấp liền trở nên đều đặn.
Lý Tiểu Noãn lẳng lặng nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn lên vải thô màn trên đỉnh đầu tinh tế suy nghĩ.