Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe Sở Thánh Hạo nói xong, Sở Mị Dạ híp mắt.
"Hoàng thượng! Bổn vương muốn lập tức lên đường trở về Uyên thành! Trước giải quyết Đột Quyết lại nói!"
"Sở Vương cực khổ!" mắt hẹp dài của Sở Thánh Hạo lộ ra nụ cười, "Ý của Húc vương?"
Sở Húc Nhật liếc Sở Thánh Hạo một cái, khóe miệng khẽ động một cái "Nếu Uyên thành báo nguy, Điềm thành của Bổn vương cũng cần xuất binh trợ giúp! Bổn vương tự nhiên sẽ cùng Sở Vương xuất chinh!"
Sở Thánh Hạo xem ra rất cao hứng "Hai vị Vương gia trung thành yêu nước như thế, trẫm thật rất vui mừng! Trước mắt đánh bại ngoại địch xâm lấn là chuyện lớn, kính xin hai vị Vương gia mau lên đường!"
Ra khỏi hoàng cung, Sở Mị Dạ và Sở Húc Nhật ngồi trên lưng ngựa.
"Húc!" Sở Mị Dạ đột nhiên ghìm chặt dây cương.
"Vương huynh?" Sở Húc Nhật không hiểu!
"Đệ thật muốn đến Uyên thành?" Sở Mị Dạ nhìn hắn.
"Chẳng lẽ Vương huynh cho là đệ đệ đang nói đùa? "Sở Húc Nhật cười khẽ, “Đệ đệ ở trong mắt ngươi vẫn là người chỉ biết uống rượu mua vui sao?"
"Húc!" Sở Mị Dạ híp mắt, "Cảm thấy chuyện có chút kỳ hoặc!"
"Ừ?"
"Binh tướng Uyên thành cùng Bổn vương kháng chiến nhiều năm, không có khả năng có gian tế! Bổn vương tin tưởng thủ hạ mình! Cảm giác chuyện chẳng phải đơn giản! Húc! Ngươi ở lại Mặc thành, không cần cùng đi!"
Sở Húc Nhật nhướng lông mày một cái "Vương huynh! Đệ đệ không hiểu ý của huynh là!"
Tròng mắt Sở Mị Dạ tối lại "Bảo vệ Tiểu Y, lúc Bổn vương không có ở đây, không được cho người tổn thương nàng!"
"Vương huynh?" trên mặt Sở Húc Nhật có không hiểu, "Vương huynh bảo Húc tới bảo vệ nàng? Chẳng lẽ không sợ Húc?"
Sở Mị Dạ giục ngựa "Thế cục Uyên thành không rõ, không thể mang nàng cùng đi! Hoàng thượng có chủ ý gì Bổn vương tạm thời không biết! Nhưng Tiểu Y nhất định sẽ khiến hắn mơ ước! Từ đại thọ của mẫu hậu lần trước đã có thể nhìn ra được!"
Hắn dừng một chút, "Tâm tình của Húc đối với Tiểu Y, Bổn vương biết! Nhưng tình nguyện tin tưởng đệ cũng không tin tưởng hoàng thượng! Húc! Đệ đáp ứng không? Chăm sóc Tiểu Y!"
Sở Húc Nhật nhìn Vương huynh mình, "Vương huynh tin tưởng Húc sao?"
Sở Mị Dạ gật gật đầu!
"Được!" Sở Húc Nhật giục ngựa xoay người "Húc phái người trở về Điềm thành điều binh trước! hội hợp với Vương huynh!"
Nhìn bóng dáng Sở Húc Nhật rời đi, Sở Mị Dạ cau mày, Tiểu Y! Thật xin lỗi, chỉ có thể giao ngươi cho Húc vương! Trong Mặc thành trừ hắn ra Bổn vương không tin tưởng bất luận kẻ nào!
Sở Mị Dạ trở lại Sở vương phủ, thay khôi giáp, triệu tập thị vệ bên trong phủ. Trình Ngự Thiên đi theo phía sau hắn.
"Uyên thành báo nguy! Đột Quyết xâm chiếm! Tình huống cụ thể không rõ, Bổn vương muốn lập tức chạy về Uyên thành! Các ngươi ở lại vương phủ bảo vệ vương phi! Ngự Thiên! Ngươi cũng ở lại!"
"Vương gia!" Trình Ngự Thiên muốn nói chuyện, bị Sở Mị Dạ cắt đứt.
"Thế cục Uyên thành hiện tại không sáng tỏ, Bổn vương không thể mang theo vương phi trở về mạo hiểm! Chờ chuyện bên kia giải quyết xong, Bổn vương lập tức trở về!"
"Tiểu Dạ!" thanh âm Thủy Liên Y truyền đến, nàng cắn môi nhìn Sở Mị Dạ mang áo giáp khôi giáp uy phong lẫm lẫm.
Sở Mị Dạ quay người lại nhìn tiểu nữ tử hắn yêu lo lắng đứng ở phía sau hắn.
"Các ngươi lui ra!" Sở Mị Dạ giải tán thị vệ, đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.
"Tiểu Dạ! Vừa rồi chàng nói ta đều nghe được! Có phải chàngi muốn bỏ ta hay không? Có phải chàng muốn rời khỏi ta hay không?" Nàng nắm chặt cánh tay của hắn, "Chàng không thể bỏ lại mình ta!"
Sở Mị Dạ ôm nàng thật chặt, "Chờ ta thắng lợi, sẽ tới đón nàng!"
Hiện tại thế cục Uyên thành không rõ, Đột Quyết dã man cường đại, đã sớm nhìn chằm chằm. Hôm nay thừa dịp hắn rời đi Uyên thành lại xảy ra chiến loạn, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ!
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y kề mặt trên ngực hắn, "Dẫn ta cùng đi!"
"Đứa ngốc!" Sờ sờ tóc của nàng. "Tin tưởng ta! Không mất bao nhiêu ngày, ta sẽ trở lại đón nàng!"
"Không! Ta không muốn chàng tự đi! Ta không muốn!" Nàng mặc kệ, nàng chính là không nói đạo lý! Hắn muốn một mình đi đánh giặc ném nàng ở chỗ này. Nàng không muốn!
"Tiểu Y! Tin tưởng ta! Ta sẽ rất nhanh trở lại đón nàng! Ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng!"
Thủy Liên Y ôm hắn thật chặt, trong lòng tràn đầy không nỡ, giống như chuyến đi này, sẽ không còn gặp lại. Đánh giặc! Đó là chuyện rất tàn khốc, bóng đao bóng kiếm, binh tướng loạn lạc! Gió tanh mưa máu! Trời ạ! Chỉ là suy nghĩ một chút cũng khiến nàng rợn cả tóc gáy!
Sở Húc Nhật từ bên ngoài phủ đi vào, chiến bào trên người, mặt tà mỹ tuấn tú được khôi giáp làm nổi bật cũng có khí phách không thể phai mờ!
"Vương huynh! Nên lên đường! binh tướng Điềm thành sẽ trực tiếp tới Uyên thành!"
Thấy Sở Húc Nhật, toàn thân Thủy Liên Y chấn động, nàng vẫn còn có chút e ngại hắn, không khỏi ôm Sở Mị Dạ chặt hơn.
Nữ nhân trước mắt tựa hồ càng xinh đẹp, trong lòng của Sở Húc Nhật có chút chua xót, nàng hoảng sợ nhìn hắn, việc hắn làm với nàng có phải quá tàn nhẫn hay không!
"Húc! Đệ đã đáp ứng Bổn vương cái gì?" Sở Mị Dạ nhìn đệ đệ mặc khôi giáp, ánh mắt có chút bén nhọn.
Cái gì? Sở Húc Nhật sửng sốt.
Sở Mị Dạ ôm Thủy Liên Y đi tới trước mặt của Sở Húc Nhật, "Đệ ở lại Mặc thành, thay ta. . . . Chăm sóc nàng!"
A! Thủy Liên Y ngây ngẩn cả người! Bảo Sở Húc Nhật chăm sóc nàng? Tiểu Dạ nghĩ thế nào? Người nam nhân kia từng muốn cường bạo nàng! Làm sao có thể chăm sóc nàng đây? Không khỏi nắm cánh tay Sở Mị Dạ, ánh mắt mang theo khẩn cầu nhìn hắn, dùng sức lắc đầu.
"Không được!" Sở Húc Nhật dẫn đầu ra tiếng.
Sở Mị Dạ nói nhỏ với hắn "Đệ đã đáp ứng ta chăm sóc nàng! Uyên thành không cần đệ đi! Chăm sóc nàng, quan trọng hơn lên chiến trường với ta nhiều lắm!" Cắn chặt hàm răng "Ta không muốn lúc ta rời khỏi, có người khi dễ nàng, bất kể là ai, bất kể quyền vị cao bao nhiêu, ai cũng không thể tổn thương nàng! Đệ nên biết!"
"Tiểu Dạ!"Thủy Liên Y lắc đầu, "Đừng bỏ lại ta! Đừng ném ta cho người khác!"
Trong mắt Sở Mị Dạ có không nỡ, có bất đắc dĩ, ôm lấy nàng hung hăng hôn nàng. Hắn thật là muốn vĩnh viễn giữ nàng ở bên người, nhưng. . . .!
Buông lỏnh hai tay ôm nàng ra, đẩy nàng đến bên người Sở Húc Nhật.
"Húc! Chăm sóc nàng thật tốt, chờ ta trở lại!" Nói xong cũng không quay đầu lại lên ngựa." Giá. . . ." Vó ngựa bay lên không, tuấn mã trong nháy mắt bay nhanh, lưu lại bụi dày.
Hốc mắt Sở Mị Dạ trên lưng ngựa thấm ướt, thật xin lỗi Tiểu Y! Ta không thể quay đầu lại, thấy mặt chảy nước mắt của nàng, ta sẽ khống chế không được bước chân ngừng đi tới! Thật xin lỗi! Tiểu Y! Chờ ta trở lại!
"Tiểu Dạ! Đừng bỏ lại ta!" nước mắt Thủy Liên Y chảy xuống, lớn tiếng la lên, đuổi theo về phía Sở Mị Dạ biến mất.
"A!" Ở trên bậc thang trước cửa vương phủ, nặng nề ngã xuống, đầu gối bị trày, vết máu thấm đỏ váy.
Nàng giùng giằng bò dậy, tiếp tục chạy về trước, lại phát hiện cánh tay bị nắm chặt lại. Bàn tay Sở Húc Nhật giữ chặt cánh tay nàng!
"Buông ta ra! Để cho ta đi tìm hắn!" Thủy Liên Y giùng giằng, nước mắt rơi ra.