Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(*) : nụ hôn kinh tâm
"Sinh tử chiến, không sinh tức tử, nào cần đạo nghĩa? Nếu muốn giảng đạo nghĩa, vậy không bằng ngươi xuất gia, nơi đó ngày ngày sẽ giảng đạo nghĩa cho ngươi!"
Lạc Hàn Y cũng cười một tiếng, hắn cũng sắp đá nam tử bị trọng thương ra khỏi lôi đài.
"Không tệ, đây là sinh tử chiến."
Hắc y, Tử sam*, phong hoa tuyệt đại.
(*) : áo màu tím khoác ngoài của đàn ông
Hai người phối hợp, cơ hồ như không có bất kỳ sơ hở nào.
Chỉ ngắn ngủi mấy phút, họ đã giải quyết hết bốn người.
Thực sự mà nói đây chính là tôn chí sáng tạo ra đại hội võ lâm từ trước đến nay
Hôm đó, khi Lạc Hàn Y tìm đến Lãnh Vô Tâm, Lãnh Vô Tâm quả thật đã đáp ứng cùng hắn đánh một trận. Hành động của ngày hôm nay, quả thật đã được lên kế hoạch tốt từ ngày hôm đó.
Lạc Hàn Y bất quá cũng chỉ muốn có cơ hội cùng Lãnh Vô Tâm đánh một trận, còn thứ Lãnh Vô Tâm muốn là minh chủ võ lâm. Hai người này vốn không có mâu thuẫn, nhưng, nếu thứ Lãnh Vô Tâm muốn là minh chủ võ lâm, thì trước khi Nam Cung Vô Thương cùng Mộ Dung Dạ chưa ra tay, nàng quyết định sẽ không lựa chọn chống lại Lạc Hàn Y .
Cho dù giống như lần trước, Lãnh Vô Tâm có thể dùng ba chiêu chế trụ Lạc Hàn Y, thì cũng chỉ có thể dưới tình huống Lạc Hàn Y khinh địch.
Mình có bao nhiêu phần thắng, Lãnh Vô Tâm rõ ràng nhất.
Thanh danh Lạc Hàn Y không phải là giả tạo, nếu được gọi là võ si, thì võ công của bản thân hắn tuyệt không đơn giản. Nếu đánh thật, Lãnh Vô Tâm không chắc ở thời điểm Lạc Hàn Y toàn lực ứng phó có thể thắng hắn, và còn có thể toàn thân trở lui.
Cho nên, ngay từ khi bắt đầu, thời điểm Lạc Hàn Y tìm đến nàng, nàng cũng đã đem những chuyện này nói rất rõ ràng cho hắn.
Nàng muốn vị trí minh chủ võ lâm.
Hơn nữa còn là tình thế bắt buộc.
Không tiếc dùng hết thảy mọi thủ đoạn!
Mà nàng, cho dù cường hãn*, cũng không thể chắc chắn hạ được cả ba người - Nam Cung Vô Thương, Mộ Dung Dạ cùng Lạc Hàn Y, chiếm được cái vị trí này.
(*) : mạnh mẽ, dũng mãnh
Không thể trở thành kẻ địch, như vậy chỉ có thể lựa chọn một người để hợp tác.
Mộ Dung Dạ quyết không thể nào hợp tác cùng Lãnh Vô Tâm, dù không tính đến chuyện của Lãnh U Nguyệt, thì nàng cũng không thể xác định Mộ Dung Dạ có hạ một đao ngay sau lưng nàng hay không, chỉ là tính chuyện này mà nói, nàng xác định không được.
Mà Nam Cung Vô Thương thì cơ hồ ở trong tiềm thức Lãnh Vô Tâm đã liền bị loại bỏ .
Không vì bất kỳ nguyên nhân nào, chỉ loại bỏ.
Như vậy, còn dư lại cũng chỉ có Lạc Hàn Y .
Cho nên, nói chuẩn xác, coi như Lạc Hàn Y không tìm đến nàng, nàng cũng sẽ tìm Lạc Hàn Y .
Đây là tất nhiên!
"Ngươi, bây giờ còn có cơ hội lựa chọn thối lui ra khỏi đây."
Trầm mặc hồi lâu, Lãnh Vô Tâm đột nhiên nhắm thẳng vào người nam tử đang thấp thỏm bất an, nói.
Nam tử kia đầu tiên là cắn răng, rồi buông lơi người.
Nếu hắn thối lui khỏi võ đài trước mặt mọi người, mặc dù sẽ mất đi mặt mũi, nhưng là, tổng so với mất mạng thì tốt hơn. Nhìn thủ đoạn mới vừa rồi của hai người, thì không phải sẽ hạ thủ lưu tình với hắn.
Nếu bây giờ còn không mau thối lui ra, mà chờ bọn họ xuất thủ, hẳn sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để hối hận nữa.
Hà tất phải gây khó dễ cho chính bản thân.
Vừa nghĩ như thế, người nọ thản nhiên cúi người chào, phi thân nhảy một cái. Thối lui ra khỏi lôi đài
Con ngươi của Nam Cung Vô Thương chợt lóe, nhìn về phía thiếu nữ áo đen, thoải mái cười một tiếng.
Thông minh như Nam Cung Vô Thương, thì làm sao không biết rõ đây hết thảy đều là kế hoạch của Lãnh Vô Tâm đây. Chắc hẳn chuyện để cho nam tử kia tự lui xuống, cũng là người nọ cố ý?
Vừa rồi khi Lạc Hàn Y giết người cơ hồ là đã sớm dự định tốt trước mọi chuyện, để lại một mình nam tử kia, hẳn hắn đã sớm điều tra tính tình người nọ, chắc chắn người nọ nhất định sẽ tự thối lui khỏi, cho nên mới không động thủ.
Có thể bỏ phí đi ý muốn của riêng mình, lưu lại một mạng người sống, dù vốn có thể giết vô số người mà không chớp mắt, cô gái như vậy, từ bi hay tàn nhẫn?
Hoặc, tất cả đều không phải, nàng chỉ vì mình lấy được thứ mình muốn mà thôi.
Chỉ cần không phải là người gây trở ngại trên đường đi của nàng, sống hay chết đều không trọng yếu.
Như vậy, Lãnh Vô Tâm đối với hắn đặc biệt, có phải hay không cũng là vì hắn là trở ngại trên con đường của nàng đây?
Vừa nghĩ như thế, cảm giác chán ghét trong lòng ùn ùn kéo đến, nụ cười nơi khóe miệng bỗng đông cứng, đôi con người màu đen nhìn chằm chằm không chút nhúc nhích hay xoay chuyển lên trên người thiếu nữ.
Lãnh Vô Tâm cũng chú ý tới ánh mắt của Nam Cung Vô Thương, nàng đột nhiên mở miệng.
"Nếu ta bảo ngươi đừng tranh đấu cùng ta, ngươi sẽ thối lui khỏi sao?"
Lời nói đột ngột ..., khiến cho những người đang chờ đợi một trận đấu kinh thiên động địa, bỗng chốc theo gió mà hóa đá.
Mái tóc đen của Nam Cung Vô Thương tung bay theo gió, hắn tiện tay phất mái tóc qua, đôi mắt lóe sáng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Hoàn mỹ hỏi ngược lại.
Lãnh Vô Tâm ngẩn ra, nàng cũng không rõ, nàng vì sao lại đột nhiên hỏi một câu ngu ngốc như vậy.
Đã tới nước này rồi, hơn nữa hắn còn là người có khả năng nhất để trở thành minh chủ võ lâm, hắn tại sao lại muốn buông tha? Chỉ vì một câu nói của nàng sao?
Ngay cả lợi dụng lẫn nhau nàng cũng làm
Đã như thế, thì vì sao nàng lại bật thốt ra lời nói ngu ngốc như vậy với Nam Cung Vô Thương?
Tại sao ta lại bật thốt ra lời nói ngu ngốc khi nãy chứ?
Đôi mắt nàng bị lớp màng sương mịt mờ bao phủ toàn bộ: "Ta ••••••• không biết." Không phải trực tiếp phủ nhận, mà là không biết.
Nam Cung Vô Thương không thể nào hình dung được tâm tình hiện giờ của hắn.
Lãnh Vô Tâm không biết khi nàng bật thốt ra lời vừa rồi, tay phải cầm kiếm của Mộ Dung Dạ run lên, toàn lực duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt. Đôi mắt màu tím của Lạc Hàn Y càng thêm chán nản, cả người phát ra một loại khí mơ hồ hệt như Lãnh Vô Tâm.
Trong cổ họng có một tư vị chua xót không thể che giấu, cơ hồ muốn làm cho hắn rơi lệ, nhưng tại sao lại muốn rơi lệ đây?
Lạc Hàn Y không biết.
Chẳng qua là hắn không thích nhìn đôi nam nữ kia, chán ghét khi bọn họ gặp mặt nhau!
"Nếu là ngươi nói, như vậy ta sẽ làm theo như mong muốn của ngươi."
Nếu là ngươi nói, như vậy ta sẽ làm theo như mong muốn của ngươi ——
Nếu là ngươi nói, như vậy ta sẽ làm theo như mong muốn của ngươi ——
Nếu là ngươi nói, như vậy ta sẽ làm theo như mong muốn của ngươi ——
Con ngươi Lạc Hàn Y nhíu lại, gắt gao nhìn vị sư huynh mà hắn luôn kinh sợ kia, lần đầu tiên hắn có cảm giác muốn giết người.
Sinh tử một trận!
Hắn không muốn đánh một trận với Lãnh Vô Tâm, lòng thầm nghĩ muốn đánh cùng vị công tử áo lam đang cười quá mức hạnh phúc này.
"Nếu sư tỉ muốn, Hàn Y cũng có thể làm được!" Hắn bật thốt lên!
Một câu nói hoàn toàn đem bầu không khí vốn đã không an tĩnh càng thêm dâng cao.
Mộ Dung Dạ vẫn đứng một bên không nói được lời nào, thế nhưng sở trường đặc biệt của hắn cơ hồ là chen vô giúp vui.
"Nàng là hoàng hậu của Trẫm, theo lý thuyết, người nói lời này hẳn là ta mới đúng!"
Lãnh Vô Tâm ngơ ngẩn cả người.
Nàng có thể nghĩ Nam Cung Vô Thương, có thể nghĩ Lạc Hàn Y có thể làm vì nàng, nhưng nàng vĩnh vĩnh viễn viễn không ngờ tới Mộ Dung Dạ.
Nàng giết Lãnh U Nguyệt, đó là sự thật, mà Mộ Dung Dạ lại là người yêu Lãnh U Nguyệt?
Nếu không phải yêu, thì vì sao hắn lại dung túng, yêu chiều nàng ta như vậy?
Hắn bây giờ vì sao lại dung túng với nàng?
Phảng phất như để khẳng định lời nói của mình, Mộ Dung Dạ là người đầu tiên nhảy xuống lôi đài, theo quy định, một khi đã thối lui ra khỏi lôi đài, như vậy coi như thua.
Hành động này của Mộ Dung Dạ, nói lên quyết tâm không thể phủ nhận của hắn.
Lạc Hàn Y theo sát phía sau, tư thái uyển chuyển, giành được một hồi thanh âm trầm trồ khen ngợi.
"Tuyệt!"
"Không hổ là công tử Lạc Hàn Y!"
"Tiêu sái*!"
(*) : phóng khoáng, tự nhiên
"Ta ủng hộ Dạ công tử!"
"••••••••"
Mỗi người có một ý kiến riêng, nhưng đa phần là đều đưa ánh mắt tập trung tại người nói đầu tiên, cũng như người vào người vẫn như cũ không chút nhúc nhích Nam Cung Vô Thương.
Nam Cung Vô Thương giữ vững nụ cười tựa như gió nhạt mây xanh trên mặt, không chút biến hóa.
Nhẹ nhàng mím môi, ý tứ hàm xúc tựa phi tựa tiếu* quanh năm trên khuôn mặt hắn
(*) : dường như, tựa như như có như không
"Vô Tâm, theo lý, ta cũng phải học tập theo bọn họ, bày tỏ quyết tâm của mình. Nhưng ngươi chắc chắn tin chứ? Nếu ta thật đi xuống, ngươi có chất vấn gì hay không? Chất vấn lý do mà ta đi xuống? Hay suy nghĩ rằng đến tột cùng ta có mục đích gì?"
Con ngươi Lãnh Vô Tâm nửa nhíu lại, lông mi thật dài của nàng cong xuống, tựa như một vầng sáng.
Đúng, nàng không thể phản bác lại hắn.
Nếu như Nam Cung Vô Thương hoàn toàn không có chút do dự, giống như bọn họ đồng loạt mà đi xuống, Lãnh Vô Tâm sợ rằng mình sẽ hành động giống như lời Nam Cung Vô Thương nói, phản ứng đầu tiên chính là hoài nghi.
Thậm chí sẽ liên tưởng, sẽ lo lắng hắn có mục đích cùng mưu kế gì hay không, nếu không vì sao hắn lại làm như vậy.
"Đã như vậy, ngươi muốn cái gì?"
Lãnh Vô Tâm rốt cuộc cũng hạ giọng mở lời.
Ở phía dưới, Lạc Hàn Y âm thầm khinh bỉ Nam Cung Vô Thương hèn hạ, nhưng cũng không tiện đi lên đấy lần nữa.
Chỉ đành phải chịu đựng, dùng ánh mắt giết hắn ngay lập tức.
Nam Cung Vô Thương nhàn nhạt cười một tiếng, gương mặt hắn cho dù bị mặt nạ da người che phủ, thì vẫn như cũ hiển hiện ra phong thái quyến rũ riêng biệt.
Thật không biết nếu cái gương mặt yêu nghiệt thật sự của hắn cười rộ lên sẽ hại nước hại dân đến cỡ nào?
Sẽ sinh ra một đoạn giai thoại lý thú về “nhất kiến chung tình” chăng?
"Dù ta muốn Vô Tâm cấp cho cái gì." Hắn đáp trả cười cười với nàng, tương đối hấp dẫn: "cũng có thể sao?"
"Đúng, mọi thứ đều có thể."
Mọi thứ đều có thể, vụ trí minh chủ võ lâm đối với nàng mà nói quá trọng yếu, nàng không thể nói nên lời rằng nàng cần cái thế lực ấy đến thế nào, như thế mới có thể bảo đảm thắng lợi.
Mặc kệ cái kết quả thắng thua của trận đánh cược kia, nàng nhất định phải có thế lực, tài năng, cùng khả năng thao túng nhân tâm của kẻ đối kháng.
Nàng không thể bị khống chế, nàng tuyệt đối không thể trở thành một Đế Vương bù nhìn.
Nàng muốn tự do!
Tâm nàng phải được tự do!
Vì tự do, cái gì cũng có thể bỏ ra!
Cho nên, “mọi thứ đều có thể”!
Lạc Hàn Y cơ hồ cắn nát hàm răng của mình, khi nghe thấy giọng điệu không rõ là chán ghét hay vui mừng của Lãnh Vô Tâm
Tận trong đáy lòng hắn mắng Nam Cung Vô Thương “cẩu huyết*”, như thế vẫn chưa đủ hả giận, hắn cau mày.
(*) : khoa trương lại giả tạo, lợi dụng sơ hở của người khác, nói tóm lại là xấu xa