Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng huyện lệnh quả nhiên không hổ là một huyện lệnh, tiệc rượu bày ra tương đối thịnh soạn. Thức ăn nóng hổi, ngào ngạt hương thơm, chua cay mặn ngọt rất vừa miệng, canh sườn, cá sốt hành, thịt cá tươi ngon, mùi hành thơm ngát. Gà xé phay trộn ướt, nhìn màu ướt đỏ tươi đã thấy ngon miệng, kết hợp với rau trộn, không mập không ngán, hơi cay cay, rất vừa miệng…..
Trên cơ bản, còn chưa chờ Hoàng huyện lệnh bắt đầu khách khí, Lục Nguyên đã ăn ngấu nghiến.
Không có cách nào, gần đây hắn ăn rất ngon miệng nên tham ăn.
Trước mắt có nhiều mỹ thực như vậy, làm gì còn có thể khách khí.
Thỉnh thoảng hắn lại nhấp mấy ngụm rượu, ăn thêm chút đồ ăn, thật sự rất tiêu sái.
Lục Nguyên căn bản không để ý đến hình tượng, còn bên kia, hai vị Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng vốn là là tiên phong đạo cốt, bất luận ăn thứ gì cũng chỉ lướt qua mấy miếng, điệu bộ nho nhã, Hoàng huyện lệnh ở bên cạnh quan sát, càng cảm thấy, hai vị đạo trưởng này thật sự có bản lĩnh.
Còn Lục Nguyên chỉ là tiểu tiên trưởng trẻ tuổi mà thôi, làm việc chắc chắn chưa thuần thục.
Đương nhiên Hoàng huyện lệnh là người thông minh, cũng không biểu lộ ra điều gì, bắt đầu nói lời khách sáo với ba vị Tu tiên giả. Hai vị Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng chỉ đợi giờ khắc này, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể về lịch sử trừ yêu diệt ma của bọn họ.
Điều này khiến Hoàng huyện lệnh vốn cũng chỉ nghe nói về tu tiên giới khẽ ngây người sửng sốt, lại càng cảm thấy, hai vị Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng có bản lĩnh.
Lục Nguyên ở bên cạnh nghe được chỉ cảm thấy buồn cười, hai vị đạo trưởng Tích Trần, Tích Dịch này, thật sự thổi phồng quá mức, thực lực của đám yêu ma kia, bị bọn họ thổi phồng không biết lợi hại bao nhiêu, nếu quả thật có yêu ma lợi hại như vậy tồn tại, đừng nói đến hai vị tán tu Tích Trần, Tích Dịch, mà ngay cả mình cũng đối phó không nổi.
Không khí của bữa tiệc có vẻ rất hài hòa, Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng muốn nói khoác, Hoàng huyện lệnh nghe bọn hắn nói khoác, bọn hắn càng nói khoác, Hoàng huyện lệnh càng an tâm, có hai vị tiên trưởng thần thông quảng đại ở đây, tiêu diệt đám yêu ma kia còn không phải dễ như trở bàn tay, mặc dù Lục Nguyên nhìn ra, nhưng cũng không nói, chỉ chăm chú ăn cơm.
Cứ như vậy, buổi tiệc trôi qua rất vui vẻ.
Vài ngày sau, Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng thường xuyên biểu diễn một số tiên thuật như ngón tay bốc lửa, lá bùa ngưng băng trong huyện nha, xem ra mọi người trong huyện nha từ trên xuống dưới tương đối sùng bái hai vị lão đạo có dáng dấp tiên phong đạo cốt này, trong đó bao gồm cả Hoàng huyện lệnh và đại ca Lục Phương, nhị ca Lục Dã của Lục Nguyên.
Về phần Lục Nguyên, đương nhiên chỉ thích ngủ nướng.
Dù sao, còn chưa tới ngày trừ yêu, hắn không ngủ nướng thì làm gì.
Về phần hai vị Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng, thích đùa nghịch cái gọi là “Tiên thuật”, làm cho người ta sùng bái, quan tâm đến hắn làm gì. Đương nhiên, hiện tại Lục Nguyên cũng hiểu rõ, vì sao Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng lại cố gắng như vậy, nghe nói vì trong huyện Đông Dã có một hầm mỏ, mỗi năm sản xuất một khối hạ phẩm linh thạch, Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng đương nhiên là muốn có thứ này.
Bọn hắn không thể lấy nó một cách quang minh chính đại, dù sao bọn hắn chỉ là tán tu có thực lực không cao, vẫn sợ hãi uy thế của vương triều Đại Tấn, cho nên đành phải bày ra uy phong tiên nhân, khiến trên dưới huyện nha vô cùng sùng bái, đến lúc đó ngoài trừ yêu, lại đùa nghịch chút ít thủ đoạn, đương nhiên có thể khiến toàn bộ huyện nha tiến cống cho hắn, một năm một khối hạ phẩm linh thạch, đối với tán tu có thực lực không cao như bọn hắn mà nói, thật sự là tương đối có sức hấp dẫn.
Nhưng mỗi năm một khối hạ phẩm linh thạch, lại không có gì hấp dẫn với Lục Nguyên, cho nên chi bằng ngủ nướng.
Ở nước Đại Tấn bất luận là những chuyện đại sự như kết hôn, thăng quan, khởi công…đều phải chọn ngày.
Ngày kết hôn tương đối phiền toái, có liên quan đến cầm tinh của người kết hôn, còn thăng quan thì không cần phiền toái như vậy, cố định một số ngày, ví dụ như tháng chạp thì có ngày mùng tám, ngày mười một, ngày hai mươi, ngày hai tư, ngày hai sáu, ngày hai chín tháng chạp đều là những ngày đẹp để thăng quan.
Tương ứng, trừ yêu đương nhiên cũng là một chuyện trọng đại.
Đại sự như vậy, ngày khai phát, đương nhiên cũng phải chọn lựa cẩn thận.
Lần này núi Quảng Diệp xuất hiện yêu ma, chặn ngang quan đạo, không ngừng có người bị giết, cả huyện oanh động, có thể nói, từ trên xuống dưới đều sợ yêu ma kia xông vào huyện thành đại sát một trận, nghe nói yêu ma đó ăn thịt người, Hoàng huyện lệnh cũng lo lắng đến mức sắp bạc trắng cả tóc, vất vả lắm mới mời tới ba vị tiên trưởng.
Đương nhiên, muốn chọn ngày cũng không phải chuyện nhỏ. Hoàng huyện lệnh cơ bản đã hỏi qua mấy vị tướng số, bán tiên nổi tiếng trong bổn huyện, cuối cùng xác định ngày xuất phát trừ yêu là ngày mùng chín tháng năm.
Ngày mùng chín tháng năm, theo các thầy tướng số, bán tiên nói là ngày đại cát đại lợi, hoàng đạo, tam hợp, thiên quý, thiên hỉ, hiển tinh.
Ngày này hung thần nghi kị: đao châm, hoành thiên, Thiên Lôi, Long Hổ, thần số, tứ cùng, thổ cấm, huyền vũ, chu tước.
Vừa vặn là ngày tốt để trừ yêu.
Tiếng trống trận đánh dồn dập, còn mời mấy vị hát xướng trên sân khấu, nguyên một đám hoa đán tiểu đán thay nhau ra trận, lại mời Vương bán tiên nghe nói nhất linh khắp huyện, múa kiếm gỗ trên sân khấu, miệng rì rầm, nghe nói hắn đã xin chỉ thị của thần tiên trên trời, lần này trừ yêu sẽ được thần tiên trên trời chiếu cố, nhất định sẽ thành công.
Quần chúng phía dưới vây xem, thỉnh thoảng bộc phát ra những tiếng tán thưởng:
- Hay, hay.
Lần này trừ yêu là chuyện đại sự, cho nên có không ít người đến quan sát nghi thức trừ yêu.
Lúc này Lục Nguyên đang đứng trên mái hiên huyện nha, một tay cầm bình rượu, một tay cầm chân gà nướng, chuẩn bị xem kịch vui, nhưng phát hiện công việc chuẩn bị trước khi trừ yêu lần này cũng quá bày trò, Lục Nguyên khẽ trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc!
Thì ra trước khi đi chém yêu trừ ma còn phải chuẩn bị nhiều như vậy.
Cái gì là bạo trận chiến, sân khấu kịch, bán tiên.
Những sư thúc, sư bá của hắn trước kia đi trảm yêu trừ ma, không ai có bộ dạng như vậy.
Nhưng ta nên tôn trọng văn hóa dân gian.
Được rồi, tiếp tục uống rượu, xem trò hay.
Tiếp theo, Hoàng huyện lệnh bước lên vũ đài, nói với đám quần chúng đang chen chúc dày đặc phía dưới:
- Bổn huyện phụng mênh thiên tử, làm quan phụ mẫu một phương, từ khi chấp chưởng đến nay, dân chúng thái bình yên vui, nhưng núi Quảng Diệp gần đây có yêu ma xuất hiện, bổn huyện phụng mệnh thiên tử, trông giữ nơi này, há có thể cho phép yêu ma tàn sát bừa bãi, nay ta đã mời tiên trưởng đến đây diệt trừ yêu ma, để huyện Đông Dã ta trời đất thái bình.
- Tiên trưởng, tiên trưởng, tiên trưởng. . . . . .
Từng âm thanh cuồng nhiệt vang lên nghênh đón hai vị Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng.
Tiên trưởng mà những người này biết nhất định phải có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, loại giống như Lục Nguyên, trẻ tuổi, còn hoàn toàn là thiếu niên, cũng không được mọi người tin tưởng. Cho nên Lục Nguyên sáng sớm đã ẩn núp trên mái hiên huyện nha, ung dung tự tại uống rượu, nhìn xem trò hay phía dưới.
Thời gian không sai biệt lắm, cuối cùng cũng đến lúc phải lên đường.