Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Hoàn Khố Thế Tử Phi
  3. Chương 55 : Chương 55
Trước /155 Sau

[Dịch]Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 55 : Chương 55

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tiền Diễm đi theo phía sau hắn, nghĩ đến Tiền môn một mực gió êm sóng lặng đã qua trăm năm, hôm nay chỉ sợ là gió bắt đầu thổi rồi. Đáng tiếc không phải hắn có thể lo tự chủ được, chỉ hi vọng Tiền môn đừng bị phá huỷ ở trong tay hắn, nếu không hắn thực có lỗi với liệt tổ liệt tông của Tiền môn.

Dạ Thiên Khuynh liếc nhìn Tiền Diễm, lại nhìn lướt qua lối ra, bước đuổi kịp Linh Ẩn đại sư, hướng biệt viện Bắc Sơn đi đến. Dựa vào cảm giác, hắn cảm thấy thần sắc Tiền Diễm không đúng, tựa hồ có điều giấu diếm. Hắn muốn nhìn xem Tiền Diễm đang che giấu cái gì.

Lúc này Vân Mộ Hàn và Huyền ca chia nhau ôm Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh đã trở lại biệt viện Bắc Sơn.

Còn chưa tới cửa ra vào, Vân Thiển Nguyệt chợt nghe vài tiếng hô kinh hỉ.

Nàng từ trong ngực Vân Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ở cửa ra vào có hơn hai mươi người đang đứng. Trong đó có Vương gia phụ thân nàng, còn có Vân Mạnh, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ, cùng với Vinh vương phủ Nhị tiểu thư Dung Linh Lan là sáu người mà nàng biết, còn có mười mấy người là nàng không biết, trong đó có ba cặp trung niên nam nữ, mỗi người quần áo ngăn nắp, cùng Vân Vương gia song song mà đứng tại phía trước nhất, hiển nhiên thân phận không thấp. Mặt khác còn có lão đầu tuổi cùng Vân Mạnh không cách biệt lắm, ăn mặc đồng dạng là quần áo và trang phục của quản gia, trong đó còn có vài tên nam tử trẻ tuổi, tuổi tác cùng bọn người Dung Cảnh, Vân Mộ Hàn không kém bao nhiêu, mỗi người đều là hình dáng xuất chúng.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến những người không quen biết này đoán chừng là người nhà của Dung Cảnh . Đúng là nhiều thật. Mâu quang của nàng lườm hướng Dung Cảnh trong ngực Huyền ca, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, mí mắt đều không mở lên chút nào. Nàng thu hồi ánh mắt lại nhìn về phía trước, chỉ thấy ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ đứng ở đám người gần nhất, vui đến phát khóc mà nhìn xem nàng, ba ánh mắt đều khóc đến sưng đỏ không chịu nổi, tóc tán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn vì đọng vệt nước mắt, y phục mặc trên người là ngày ấy nàng rớt xuống dưới Phật đường ở lòng đất, nhăn nheo không chịu nổi, hiển nhiên là không có thay đổi qua. Nàng cảm thấy hơi ấm lòng, các nàng là thật sự lo lắng nàng.

Lại dời ánh mắt nhìn kỹ những người khác, trên hai khuôn mặt của Vân Vương gia cùng Vân Mạnh đều treo vẻ mừng rỡ không chút nào che dấu, mà đổi lại thần sắc những người bên kia hết sức đặc sắc rồi, chỉ có Dung Linh Lan cùng lão đầu ăn mặc tuổi tác giống Vân Mạnh kia, trên mặt treo vẻ vui mừng thật lòng, ngược lại ba cặp trung niên nam nữ quần áo ngăn nắp vẻ mặt tựa hồ miễn cưỡng làm ra thần sắc vui mừng, mấy tên nam tử trẻ tuổi thì có sắc mặt đạm mạc đấy, thất vọng, giả bộ cười vui, có oán hận đấy, còn có thờ ơ tựa hồ không ngoài dự đoán… Quả nhiên là trăm loại thần thái, đặc sắc lộ ra. Vân Thiển Nguyệt vốn cảm thấy Dung Cảnh có tiền có địa vị ăn cơm tốt nhất ngồi xe ngựa chế tạo bằng gỗ trầm hương, khiến cho nàng ghen ghét gần chết, hôm nay nhìn xem những người kia, nàng lập tức không ghen ghét nữa, nàng cảm thấy so với hắn, thì nàng đối với tình huống trước mắt của mình vẫn tương đối thoả mãn hơn.

Dung Cảnh tựa hồ biết rõ suy nghĩ trong lòng Vân Thiển Nguyệt, đang nhắm mắt thì mở ra một đường nhỏ liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, lại chậm rãi nhắm lại, đối với Huyền ca thấp giọng nói: “Ngươi nói cho nàng biết, hôm nay ở trong Vân vương phủ đều là dòng chính nhất mạch, dòng họ nhà nàng giống như một con sông nhiều nhánh, nghe nói không lâu sau đều vào ở Vân vương phủ, nàng sắp phải chưởng gia, sẽ có rất nhiều người lại để cho nàng bận rộn. Nàng nhất định sẽ mệt đến chết đó.”

Huyền ca khóe miệng co lại, “Thế tử, đây là lúc nào rồi hả? Ngài vẫn cùng Thiển Nguyệt tiểu thư đấu khí…”

“Bảo ngươi nói thì ngươi nói!” Dung Cảnh mệnh lệnh.

“Vâng!” Huyền ca bất đắc dĩ, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt đang ở trong ngực Vân Mộ Hàn, quả nhiên thấy thần sắc nàng tựa hồ có chút hả hê, khó trách thế tử nhà mình muốn đả kích nàng, thần sắc kia của nàng rõ ràng là vô sỉ, khiến cho hắn cũng nhịn không được nữa mà muốn đả kích nàng, lập tức dùng truyền âm nhập mật đối với Vân Thiển Nguyệt nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, thế tử nhà của ta nói với ngài, hôm nay ở trong Vân vương phủ đều là dòng chính nhất mạch, cho nên người so Vinh vương phủ thiếu chút ít. Nhưng dòng họ của Vân vương phủ rất nhiều, giống như sông có nhiều nhánh, nghe nói không lâu sau đó đều vào ở Vân vương phủ, ngài đã muốn chưởng gia Vân vương phủ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người khiến cho ngài bề bộn. Ngài nhất định sẽ mệt đến không biết trời đất gì luôn.”

Thanh âm rành mạch truyền vào trong tai Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt đang chậc chậc ra tiếng bỗng im bặt. Nàng lập tức quay đầu tức giận mà nhìn Dung Cảnh. Mắng: “Lòng dạ hiểm độc, đen gan, đen phổi, đen ruột, đen bụng, toàn thân cao thấp đều là đen, không có một nơi nào tốt. Cả người thối rửa!”

“Đa tạ khích lệ!” Dung Cảnh nhắm mắt lại không mở, mà phun ra mấy chữ.

Vân Thiển Nguyệt khí huyết dâng lên, nghĩ đến lúc trước nàng vất vả trị liệu bệnh cho hắn làm cái gì? Quả thực là chuốc khổ mà. Vừa muốn mắng tiếp.

Vân Mộ Hàn hạ giọng nói: “Đừng làm rộn, đã đến!”

Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể nghẹn ở miệng, nhưng lại không cam lòng, hung hăng mà liếc Dung Cảnh rồi mới quay lại đầu, nghĩ đến Dung Cảnh nói là thật, như vậy nàng còn không bằng hắn nữa. Họ hàng của Vân vương phủ đến cùng nhiều đến bao nhiêu chứ? Nàng lập tức đau đầu lên.

“Tiểu thư!”

“Thiển nguyệt!”

“Thế tử!”

“Ca ca!”

“…”

Vân Mộ Hàn và Huyền ca vừa mới ổn định thân thể, cửa sân lập tức vang lên một mảng lớn tiếng hô, đám người phần phật thoáng cái xông tới. Đem hai người bao bọc vây quanh.

“Thiển nguyệt, con thế nào rồi?” Vân Vương gia bước nhanh tiến lên một bước, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt trong ngực Vân Mộ Hàn.

Vân Thiển Nguyệt mặc dù đối với phụ thân này không có cảm giác, nhưng là cũng làm không được việc có người đối với nàng quan tâm mà nói lời nói lạnh nhạt, nàng thản nhiên nói: “Khá tốt! Nhưng mà rất đói!”

“Nhanh, chuẩn bị cơm!” Vân vương gia vui vẻ, vội vàng hướng bọn người Thải Liên khoát khoát tay.

“Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị” Thải Liên lập tức hướng trong sân chạy tới. Thính Tuyết, Thính Vũ theo sát ở sau lưng nàng, ba người chạy nhanh đi, trong nháy mắt đã không có ảnh.”Thiển Nguyệt tiểu thư bình an trở về là tốt rồi, lão Vương gia có thể yên tâm, lão nô đi đưa tin cho lão Vương gia.” Vân Mạnh lập tức nói.

“Lại để cho gia gia lo lắng, làm phiền Mạnh thúc rồi.” Vân Thiển Nguyệt đối với Vân Mạnh gật gật đầu.

Bước chân của Vân Mộ Hàn vẫn không ngừng, ôm Vân Thiển Nguyệt hướng Đông Sương viện bước nhanh đi vào.

Vân lão Vương gia cũng đi nhanh một bước, lại quay lại đầu nhìn về phía Dung Cảnh trong ngực Huyềnca, “Cảnh thế tử ? Vẫn tốt chứ?”

“Đa tạ Vân Vương thúc quan tâm, Cảnh khá tốt.” Dung Cảnh mở to mắt, đối với Vân Vương gia gật đầu.

“Ta đi Thiển Nguyệt trước xem, trong chốc lát sẽ sang thăm cháu.” câu nói của Vân Vương gia vừa dứt, cũng bước nhanh tiến vào Đông Sương viện .

Dung Cảnh nhìn về phía người vây quanh ở trước mặt hắn , sắc mặt tái nhợt thanh thanh đạm đạm, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

Dung Linh Lan tiến lên trước một bước, vui mừng mà nhìn xem Dung Cảnh, “Ca ca, ngài cuối cùng được cứu về rồi.”

“Thế tử, lão Vương gia một mực lo lắng ngài, vốn muốn tới, nhưng nghe xong ngài mất tích thì ngã bệnh, nên phái Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Tam lão gia, Tam phu nhân cùng lão nô cùng tới.” đại quản gia Vinh vương phủ cũng mừng rỡ mà nói.

“Trở về là tốt rồi!” Nhị lão gia thần sắc vui mừng.

“Đúng vậy, ta nói Cảnh nhi người hiền đều có trời giúp.” Tam lão gia cũng rất là vui mừng.

“Lúc này phụ Vương có thể an tâm, mọi người chúng ta đều có thể an tâm.” Tứ lão gia cũng rất là vui mừng.

“Đúng vậy a, lúc ấy nhận được tin tức chúng ta đều bị dọa. Nhất là gia gia của cháu, trực tiếp liền hôn mê bất tỉnh. Cháu hiện tại đã trở về thì tất cả mọi người chúng ta an tâm rồi. Nếu cháu gặp chuyện không may, gia gia của cháu mà gặp chuyện nữa…, Vinh vương phủ chỉ sợ là suy sụp mất.” Nhị phu nhân cũng mở miệng, thần sắc đồng dạng là mừng rỡ cùng vui mừng. “Đúng a! Nghe nói cháu là vì cứu Thiển Nguyệt tiểu thư Vân vương phủ mới bị vây ở Phật đường trong phòng tối ba ngày ba đêm. Cháu như thế nào không biết quý trọng mình chứ? Lại ẩu tả như vậy, cháu xảy ra chuyện gì? Vinh vương phủ làm sao bây giờ?” trong thần sắc vui mừng của Tam phu nhân là oán trách.

“Không sai. Bởi vì cháu muốn cứu cái quần là áo lượt không thay đổi Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ mà liên lụy chính mình, thật đúng là không đáng rồi. Chúng ta trực hệ nhất mạch của Vinh vương phủ chỉ có duy nhất gốc rễ là cháu, sao cháu không biết yêu quý chính mình thế?” Tứ phu nhân tiếp lời nói của Tam phu nhân…, cũng mang giọng điệu oán trách.

“Đúng đấy, thế tử ca ca cho dù không tự ái, cũng nên vì mọi người chúng ta mà yêu quý chính ngươi.” Một người nam tử tuổi còn trẻ cũng tiếp lời.

“Ừ đúng vậy, lúc ấy nghe nói ngươi gặp chuyện không may, tất cả mọi người loạn thành một bầy, gia gia lúc ấy gần như hôn mê, chuyện như vậy thế tử đệ đệ về sau vẫn là đừng làm đi…” Lại một nam tử lớn tuổi hơn một chút nói.

“Các ngươi đều đừng nói nữa, thế tử ca ca trở về thì tốt rồi.” Một tiểu nam hài hơn mười tuổi đứng ở trong đó lập tức não nói.

“Đúng đấy, đều nhanh im miệng!” Dung Linh Lan cũng có chút bực bội.

Mà Dung Cảnh ở trong ngực Huyền ca một mực lẳng lặng nghe mọi người ngươi một lời ta một câu, không có cắt đứt, cũng không nói chuyện.

Tiểu nam hài kia cùng Dung Linh Lan vừa mới nói xong, có người đang muốn nói chuyện lập tức ngừng miệng, tất cả mọi người nhìn xem Dung Cảnh, lúc này mới giật mình nhớ lại người trước mặt này là Dung Cảnh. Không phải đối tượng để bọn hắn giáo huấn. Mặc dù hắn có làm sai, cũng không đến lượt bọn hắn ra miệng giáo huấn. Bọn hắn tuy là trưởng bối, nhưng thân phận Dung Cảnh so với bọn hắn cao không phải một chút nửa chút, cả Hoàng Thượng đều phải nhượng ba phần, lần này là bọn hắn đối với hắn lỗ mãng rồi. Ba vị phu nhân lập tức gục đầu xuống, mấy nam tử trẻ tuổi lui về phía sau một bước, cửa sân lập tức lâm vào yên tĩnh.

“Các ngươi đều nói ít một câu đi. Hôm nay Cảnh nhi bình an trở về thì tốt rồi.” Nhị lão gia nhìn mọi người , quay đầu trở lại, đối với Dung Cảnh nói: “Ba vị thẩm thẩm và huynh đệ đều là quan tâm cháu mà thôi. Cảnh nhi, đối với những lời họ vừa mới nói, chớ để ở trong lòng a!”

“Sẽ không!” Dung Cảnh tích chữ như vàng, sắc mặt thanh đạm, xem ra không có cái gì khó chịu, đối với mọi người nói: “Hôm nay ta đã vô sự, các ngươi đều trở về đi! Lưu lại Huyền ca ở chỗ này chiếu cố ta là tốt rồi. Các ngươi trở về, cũng tốt cho gia gia yên tâm.” Dứt lời, hắn lại không nhìn mọi người, nhắm mắt lại, đối với Huyền ca phân phó, “Ta muốn tĩnh dưỡng, ngoại trừ Linh Ẩn đại sư ra bất luận kẻ nào cũng không được bước vào chỗ sân nhỏ này.”

“Vâng, thế tử!” Huyền ca vượt qua mọi người, sải bước tiến vào sân nhỏ.

Lúc Huyền ca tiến vào sân nhỏ xong, bốn phía bỗng nhiên hiện ra mười tên ẩn Vệ canh giữ ở cửa ra vào, đám đông bị ngăn ở tại bên ngoài.

Bọn người Nhị lão gia liếc mắt nhìn, mỗi người mặt không đổi sắc, tựa hồ đối với hành động của Dung Cảnh đã tập mãi thành thói quen.

“Thế tử ca ca, ta phải ở lại chỗ này cùng huynh.” Tiểu nam hài mười tuổi lớn tiếng mở miệng. Tiếng nói hắn còn chưa trưởng thành, còn có chút non nớt. Là con nhỏ nhất của nhà Tam lão gia.

“Tốt, vậy ngươi ở lại đi.” Dung Cảnh đồng ý.

“Ca ca, ta cũng muốn ở lại. Đến lúc đó cùng trở về chung với huynh.” Dung Linh Lan biết rõ Dạ Thiên Khuynh chưa có đi, nàng tự nhiên cũng sẽ không đi. Hiện tại Thanh Uyển công chúa đã sớm bị Hoàng Thượng đưa trở về hoàng cung, Tần Ngọc Ngưng đã bị phủ Thừa Tướng phái người đưa trở về. Lãnh Sơ Li vào ngày hôm đó cũng cùng nhau lên đường trở về Hiếu phủ thân vương, nàng thì dùng lý do lo lắng ca ca mất tích mà ở lại, bất quá xác thực nàng cũng lo lắng cho Dung Cảnh, hôm nay ngoại trừ Vân Thiển Nguyệt không tính, thì chỉ có một nữ tử là nàng, nàng tự nhiên phải nắm chặt cơ hội cùng Dạ Thiên Khuynh ở chung. Huống hồ nghe nói Nam Lương thái tử còn say chưa tỉnh, lòng của nàng lắc lư bất định, tự nhiên không muốn đi.

“Tốt, vậy ngươi cũng ở lại a! Những người còn lại đều trở về đi!” Dung Cảnh đồng ý, rồi lại ngăn chặn người khác có cơ hội mở miệng.

“Thế tử ca ca thật tốt!” Tiểu nam hài vui mừng mà hô lên, lập tức lướt qua ẩn Vệ hướng trong sân chạy tới.

“Tích nhi!” Tam phu nhân lập tức ra tay kéo Dung Tích, “Không được ở tại chỗ này, cùng mẹ xuống núi hồi phủ.”

“Mẹ, thế tử ca ca đều đã đồng ý. Con mới không cần hồi phủ.”Dung Tích thoát khỏi Tam phu nhân, oạch một tiếng bỏ chạy vào trong sân. Tam phu nhân bước đuổi theo, bị ẩn Vệ chắn ở ngoài cửa, thanh âm lạnh lẽo vang lên, “Tam phu nhân dừng bước!”

Tam phu nhân chỉ có thể tức giận, nhìn theo tiểu thân ảnh Dung Tích theo tùy tùng Huyền ca chạy vào trong phòng Dung Cảnh. Tam lão gia tới đối với nàng nói khẽ: “Ở bên người Cảnh nhi, Tích nhi không có việc gì đâu, để cho hắn ở tại chỗ này mấy ngày a! Khó được hắn và thế tử ca ca hắn thân cận, cũng tốt để bồi dưỡng cảm tình huynh đệ.”

Tam phu nhân nghe vậy lập tức không giận nữa. Hôm nay Dung Cảnh còn sống trở về, Vinh vương phủ hắn đấy. Nếu như Tích nhi cùng hắn ở chung thật tốt, tự nhiên là không thiệt thòi, nàng lập tức tươi cười rạng rỡ, đắc ý lườm Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân, cười nói: “Đúng vậy a, ngược lại là ta hồ đồ rồi. Tích nhi chúng ta từ khi sinh ra về sau chưa thấy qua thế tử ca ca, mười năm này không biết ở bên ngoài sân nhỏ đi dạo không biết bao nhiêu vòng, mặt đất bên ngoài sân nhỏ của thế tử đều bị hắn giẫm bằng cũng chưa từng thấy qua người. Hôm nay thật vất vả chờ đến thế tử xuất phủ, hắn tự nhiên vui mừng, vậy thì để hắn ở chỗ này mấy ngày a! Cũng để bồi dưỡng cảm tình huynh đệ cho tốt .” sắc mặt của Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân lập tức trầm xuống, ngay ngắn liếc nhìn về phía con của mình , tựa hồ tức giận bọn hắn không biết tranh giành.

“Ta cũng vào xem ca ca!” Dung Linh Lan không nghĩ tới Dung Cảnh thực sự đáp ứng, vui vẻ mà đi vào trong. Dung Linh Lan là con gái Nhị phu nhân, Nhị phu nhân lập tức nở nụ cười. Nhi tử không trông cậy được, nàng còn có đứa con gái đúng không? Con gái không chỉ cùng Thanh Uyển công chúa thân thiết, còn cùng tiểu quận chúa Vinh vương phủ qua lại, hôm nay quan hệ huynh muội với thế tử xem ra không tệ. Nàng không có ngăn cản, còn cười dặn dò: “Ca ca con đã cho con ở lại, vậy con phải cố gắng ở tại chỗ này chiếu cố hắn, ngàn vạn lần chớ chọc hắn tức giận. Cũng không được ẩu tả.”

Nàng cả hai chữ thế tử đều giảm đi, nói thẳng là ca ca của Dung Linh lan, phảng phất như Dung Cảnh là người nhà nàng.

“Mẹ, người yên tâm đi! Con đã biết.” Dung Linh Lan đáp ứng thống khoái. Nhị phu nhân vui mừng gật đầu. Dung Linh Lan lướt qua ẩn Vệ tiến vào sân nhỏ. Nhị lão gia sắc mặt cũng hơi trì hoãn, chỉ có sắc mặt của Tứ lão gia cùng Tứ phu nhân có chút chìm, nhưng là không có biện pháp. Mọi người tiếp tục ở tại chỗ này gây nhau cũng không có ý nghĩa, một đoàn người hướng cổng của Linh đài tự đi đến.

Huyền ca đem Dung Cảnh ôm trở về phòng, đưa hắn bỏ trên giường nằm xong, Dung Tích cùng Dung Linh Lan cũng trước sau từ từ đi vào.

Dung Cảnh nhìn hai người, đối với Huyền ca nói: “Đem Dung Tích an trí ở một gian trong sân nhỏ a! Nhị tiểu thư vẫn là chỗ viện cũ.” Dứt lời, lại đối với Dung Tích cùng Dung Linh Lan nói: “Ta hôm nay rất mệt a, các ngươi đi trước đi! Lát nữa hãy tới!”

“Vậy thì tốt, ca ca nghỉ ngơi! Ta lát nữa tới!” Dung Linh Lan thức thời. Biết thế tử ca ca này có địa vị cao cao tại thượng ở Thiên Thánh, mà còn có địa vị cao cao tại thượng ở Vinh vương phủ. Đối với gia gia thì sắc mặt không chút thay đổi, càng không nói đến người khác? Nàng có thể được hắn cho phép ở lại, cảm giác vừa mừng vừa lo. Thi lễ một cái, rồi quay người sảng khoái mà ra ngoài.

“Đợi thế tử ca ca nghỉ ngơi tốt ,ta đi vào nữa.” Dung Tích kỳ thật không muốn đi, nhưng thấy Dung Cảnh sắc mặt rất không tốt, cũng nhu thuận gật đầu, quay người lui ra ngoài. Nhưng hắn vẫn rất hưng phấn. Huyền ca đi theo Dung Tích đi ra ngoài, đối với người trong nội viện phân phó một câu, có người lập tức mang theo Dung Tích đi chỗ ở của hắn.

Huyền ca lại quay người đi trở về, đem cửa phòng đóng lại, đi đến trước mặt Dung Cảnh lo lắng mà hạ giọng hỏi: “Thế tử, sao võ công của ngài lại mất hết rồi thế? Đây chính là việc lớn! Ngài làm sao có thể không có có võ công? Ngài công lực mất hết như vậy là vì cứu Thiển Nguyệt tiểu thư?”

“Ngươi chỉ là cảm thấy ta võ công mất hết, nhưng không có phát hiện khác?” Dung Cảnh hỏi lại. Huyền ca sững sờ, vội vàng ra tay đi bắt mạch Dung Cảnh, những năm này bởi vì Dung Cảnh bệnh nặng, hắn cũng luyện một thân y thuật. Lúc đầu sắc mặt không tốt nghi hoặc đến cuối cùng kinh dị mà mở to hai mắt, há to mồm, không dám tin mà nhìn xem Dung Cảnh, “Thế tử ngài… Ngài… Như thế nào lại…”

“Ngươi lúc này cảm thấy ta là không có một thân võ công mà đổi về một thân thể tốt, thì không tốt sao? Có phải ta vẫn nên như cũ có một thân võ công tốt lại sống không được vài năm không?” Dung Cảnh khiêu mi.

“Tự nhiên là có một thân thể tốt!” Huyền ca không dám tin rồi biến thành kinh hỉ, thẳng tắp mà nhìn xem Dung Cảnh, thân thể kịch liệt mà rung rung, hiển nhiên rất là kích động, “Thế tử, ngài là làm sao làm được? Tại sao có thể có biện pháp khu trừ hàn độc cùng bệnh tật? Thuộc hạ thật sự không thể tin được, Linh Ẩn đại sư hai lần ra tay giúp đỡ ngài mà cũng không có cách nào, ngài cũng mất mười năm nghĩ tất cả biện pháp đều không có làm được. Đây quả thực lại khiến thuộc hạ không thể tin được…”

“Ta cũng không thể tin được!” Dung Cảnh bỗng nhiên cười cười, dáng tươi cười ôn hòa, “Thế nhưng nó lại chân chân thật thật, đem chuyện không có khả năng xảy ra đó lại xảy ra.”

“Thế tử, ngài nhanh nói cho thuộc hạ. Là ngài cùng Thiển Nguyệt tiểu thư gặp cao nhân sao? Được kỳ ngộ đúng không?” Huyền ca đi theo Dung Cảnh từ nhỏ lớn lên, bình thường rất là trầm ổn, hiện tại lần thứ nhất kích động như thế. Cũng khó trách hắn kích động, những năm này hắn không có rời khỏi Dung Cảnh, nhìn tận mắt Dung Cảnh bị dày vò như thế nào. Vốn cho rằng hết hi vọng rồi, hôm nay lại có thể triệt để trừ tận gốc căn bệnh, làm sao có thể không kinh hỉ rung động?

“Được kỳ ngộ là thật sự, còn gặp cao nhân thì…” Dung Cảnh cười lắc đầu, thở dài một tiếng, “Nàng có thể là cao nhân gì a! So với ta còn cố chấp hơn, ta tự nhận trong thiên hạ này không có người nào có kiên nhẫn cùng kiên nghị như ta, một lần nhịn đến mười năm, một lần kiên trì cũng là mười năm, nhưng nàng lại so với ta còn có kiên nhẫn, còn kiên nghị hơn. Nếu như không có sự kiên trì của nàng, chỉ sợ ngươi hiện tại đã không thấy được ta, dù có nhìn thấy ta, thì ta vẫn còn như trước đây.”

Huyền ca sững sờ, không rõ mà nhìn xem Dung Cảnh.

“Là nữ nhân lúc này đang ở tại Đông Sương viện ăn uống thả cửa !” Dung Cảnh cười giải thích nghi hoặc cho Huyền ca .

“À?” Huyền ca triệt để bị ngây ngốc rồi, con mắt lúc này mở càng lớn, nhìn xem Dung Cảnh, “Thế tử, ngài nói giúp ngài giải hàn độc cùng bệnh trên người là Thiển Nguyệt tiểu thư?”

“Hiện tại ở Đông Sương viện ngoại trừ nàng ăn uống thả cửa còn có thể là ai?” Dung Cảnh nói.

“Nàng… Nàng… Làm sao có thể?” Huyền ca không tin. Đúng a! lúc này mùi đồ ăn ở Đông Sương viện cách tường bay qua, ngoại trừ Thiển Nguyệt tiểu thư đang ăn uống thả cửa còn có thể là ai?

“Lúc ấy nàng nói phải trợ giúp ta, ta cũng hiểu được không có khả năng. Liền tự mình bỏ cuộc, nhưng nàng hết lần này tới lần khác nói không có gì là không có khả năng đâu. Đúng rồi, nàng còn nói nàng không tin trời ý, nàng sùng bái nhất là, ‘kẻ có chí ắt nên chuyện, đập nồi dìm thuyền, hiểm yếu ải Tần đều quy Sở; người khổ tâm trời không phụ, nằm gai nếm mật, ba ngàn quân Việt trực nuốt Ngô’. Ta tuy không biết có điển cố gì trong đó, nhưng nói nghe như vậy liền làm cho người ta ý chí thêm kiên định. Ngươi có biết ngay lúc đó ta đã rung động thế nào không? Đập nồi dìm thuyền tự nhiên cũng phải thử một chút. Không nghĩ tới nàng thật sự làm được.” Dung Cảnh chậm rãi nói. Tựa hồ nhớ tới tình hình lúc ấy, hắn mấy lần muốn vứt bỏ mà nàng thì kiên nghị kiên trì, chỉ sợ một khắc này, hắn cả đời này cũng sẽ không quên.

“Thiển Nguyệt tiểu thư là như thế nào làm được?” Huyền ca vẫn không thể tin được như cũ .

“Lúc ấy nàng trúng thôi tình dẫn bị rơi xuống mật đạo, ta vì đến ngăn cản không kịp, chỉ có thể nhảy vào mật đạo theo. Về sau chúng ta rơi vào một Phật đường bị phong kín dưới mặt đất Đạt Ma đường . Ta dụng công giúp nàng dung hợp hai đạo chân khí trong cơ thể nàng, trợ giúp nàng khu trừ chất độc của thôi tình dẫn …” Dung Cảnh chậm rãi mở miệng.

“Thế tử, ngài cũng biết ngài làm như vậy là rất nguy hiểm hay sao? Công lực của ngài chỉ dùng để chế ngự hàn khí trong cơ thể đấy. Làm sao có thể dễ dàng vận dụng? Mà còn là dốc hết công lực đi tương trợ?” Huyền ca không đồng ý mà nhìn xem Dung Cảnh, lầm bầm nói: “Thuộc hạ đã biết rõ vừa gặp phải Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài sẽ rất hào phóng”

Dung Cảnh cười cười, cũng không để ý tới Huyền ca oán trách tiếp tục nói: “Ta không nghĩ tới nàng lại có ý chí kiên định như thế, ta trợ giúp phá giải thôi tình dẫn, đang muốn rút tay ra, thì nàng lại phát hiện trong cơ thể ta có hàn độc cùng bệnh tật. Cho nên quyết định giúp ta đả thông phong ấn, giải trừ hàn độc cùng chữa bệnh tật.”

“Linh Ẩn đại sư công lực cao như vậy cũng không thể làm được, Thiển Nguyệt tiểu thư cũng quá không biết tự lượng sức mình rồi, nếu là ta tại…” Huyền ca lại nói một nửa lập tức nhớ tới Dung Cảnh hiện tại bệnh gì cũng tốt rồi, lập tức á khẩu.

“Lúc ấy ta cũng nghĩ như ngươi. Một phần hi vọng đều không có. Nhưng nàng kiên định, ta nghĩ đến một cái thân thể tàn phá mà thôi, để tùy nàng a. Nội công của nàng cùng nội công của ta đồng tông một nguồn gốc, ta nghĩ đến có lẽ có cơ hội cũng không biết chừng. Cho nên lúc nàng cương quyết ta đã đồng ý. Không nghĩ tới nàng thật sự giải được phong ấn của Linh Ẩn đại sư, dùng chân khí của nàng hòa tan hàn độc trong cơ thể ta, chân khí của ta được chân khí của nàng ở bên ngoài phụ trợ…” Dung Cảnh đơn giản tự thuật.

“Sau đó thì sao?” Huyền ca nghe được nín hơi ngưng thần tập trung tư tưởng suy nghĩ, thở mạnh cũng không dám.

“Nàng một khi phá giải phong ấn của Linh Ẩn đại sư đã biết rõ chính mình nghĩ đơn giản, nhưng cũng không có lui bước, mà là kiên định mà dùng chân khí làm tan rã chỗ băng hàn trong tâm mạch của ta. Cuối cùng còn thừa lại một phần mười lúc đó chân khí của nàng trong cơ thể sắp khô kiệt, mà chân khí trong cơ thể ta cũng còn thừa không có bao nhiêu…” Dung Cảnh nói đến đây dừng một chút, nghe Huyền ca hô hấp cũng bị mất, hắn cười cười, tiếp tục nói: “Ta lại bảo nàng rời khỏi, ta chết, nàng có thể sống. Nhưng mà nàng không đồng ý, lúc ta cho rằng chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ , thế nhưng nàng lại dụng ý niệm thúc dục bổn nguyên nội lực của Phượng Hoàng chân kinh che dấu trong cơ thể , cho nên, chúng ta mới được cứu. Không chỉ khu trừ hàn độc trong cơ thể ta, cũng vuốt lên vết thương của một chưởng hỏa diễm chưởng, chữa trị tâm mạch của ta. Chỉ là hiện tại nội lực chúng ta đều bị tiêu hao hết.”

“Ngài là nói nội lực của Thiển Nguyệt tiểu thư cũng đã mất hết” Huyền ca thấp giọng hỏi.

“Ừ!” Dung Cảnh gật gật đầu. Huyền ca quay người liền đi ra ngoài, “Thuộc hạ phải sang Đông Sương viện quỳ tạ đại ân của Thiển Nguyệt tiểu thư.”

“Trở về.” Dung Cảnh kêu Huyền ca, cười cười nói: “Ngươi muốn Tạ ơn nàng có rất nhiều cơ hội, hiện tại không cần rồi. Việc này không thể phô trương. Nàng không nói , ta cũng sẽ không nói, ngươi tốt nhất cũng chớ nói ra ngoài.”

Huyền ca dừng bước, nhất thời kích động đã quên chuyện như vậy đúng là không thể nói ra ngoài. Có ít người còn ngóng trông thế tử chết đây này! Hôm nay chuyện thế tử khỏe lại tạm thời càng ít người biết rõ càng tốt. Nhất là lúc này thế tử võ công mất hết, về sau hắn càng phải một tấc cũng không rời khỏi bên người thế tử , nên quay trở về hỏi: “Thế tử, thư võ công của ngài cùng Thiển Nguyệt tiểu còn có thể khôi phục sao? Lúc nào có thể khôi phục? Sẽ không cứ như vậy mà bị phế đi a?”

“Chắc có lẽ không phế đi, nhưng mà trong thời gian ngắn chỉ sợ khôi phục không được.” Dung Cảnh không để ý lắm.

“Vậy thuộc hạ an tâm.”Huyền ca thở dài một hơi, mặt mày khó dấu sắc mặt vui mừng, “Thế tử nhất định cũng đói bụng đúng không? Thuộc hạ đã phân phó người làm dược thiện, sẽ đem đến cho thế tử.”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu. Huyền Ca nhanh chóng đi ra, không bao lâu sau đã đem dược thiện vào phòng, đặt tràn đầy cả bàn.

Dung Cảnh chợt nhớ tới một chuyện, đối với Huyền ca thấp giọng nói: “Ngươi đi tìm Tiền Diễm, nói cho hắn biết, vô luận hắn phát hiện cái gì hoặc là phỏng đoán xảy ra điều gì, tốt nhất đều mau chóng quên đi, cả đời cũng không nhớ lại. Ta sẽ bảo vệ hắn và tiền môn không sơ hở tý nào. Nếu là nói gì đó không nên nói, để lộ bất kỳ tin tức gì, hắn và tiền môn sẽ theo thế giới này biến mất. Trọn đời không còn nữa.”

Huyền ca khẽ giật mình, nhìn xem Dung Cảnh, “Thế tử?”

“Ngươi đi nói cho hắn biết, cũng đừng để cho người phát hiện ngươi đi tìm hắn. Hắn hiện tại có lẽ ở trong sân của Dạ Thiên Khuynh.” Dung Cảnh dứt lời, vẫn giải thích nói: “Nữ nhân bên Đông Sương viện kia động cơ quan ẩn dấu mười hai pho Kim Phật . Có chút dấu vết giữ lại, dấu diếm được bọn người Dạ Thiên Khuynh, nhưng dấu diếm không nổi Tiền Diễm.”

“Vâng, thuộc hạ đi liền!” Huyền ca bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu. Quay người đi ra ngoài. Ra khỏi Bắc Sơn biệt viện một khoảng cách rất xa mới nhớ tới thế tử nói là Thiển Nguyệt tiểu thư động cơ quan?

Dung Cảnh khi Huyền ca đi rồi liền đứng dậy xuống giường, bước chân hư nhuyễn hướng trước bàn đi đến. Ngồi ở trước bàn mới phát hiện hương khí dược thiện cả phòng của hắn rõ ràng ép không được mùi thơm đồ ăn từ Đông Sương viện truyền đến . Nghĩ đến nữ nhân kia lúc này sợ là đang ăn như hổ đói, thì không khỏi buồn cười.

Lúc này trong chủ phòng Đông Sương viện, Vân Thiển Nguyệt quả nhiên là ăn như hổ đói. Đâu chỉ là ăn như hổ đói? Tướng ăn của nàng lại để cho người ta không đành lòng xem. Vân Vương gia vẫn một mực bên cạnh nói chậm một chút chậm một chút, nhưng mà Vân Thiển Nguyệt phảng phất như không nghe thấy, mà Vân Mộ Hàn thì bưng nước ngồi ở bên người nàng, lúc nàng nghẹn thì đưa nước lên, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ ba người thì là cúi thấp đầu rơi lệ, nghĩ đến tiểu thư ba ngày đêm phải chịu tội, trước kia cho dù ăn cơm không có hình tượng cũng sẽ không giống hôm nay như vậy.

Ăn lửng dạ, Vân Thiển Nguyệt rất tự giác mà để đũa xuống, vì để cho dạ dày đói bụng ba ngày của nàng có thể chịu được, nàng vẫn nên kiềm chế một chút a! Nếu như ăn bể bụng thì không đáng rồi.

“Không ăn hết?” Vân Mộ Hàn hỏi.

“Không ăn hết!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, tiếp nhận nước trong tay Vân Mộ Hàn uống một mạch.

“Không ăn sẽ không ăn. Con bị đói bụng ba ngày ăn nhiều thì thân thể sẽ chịu không nổi.” Vân Vương gia nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẻ mặt nhàn nhạt, đối với hắn ôn hoà, cũng biết chính mình đã làm thương tâm đứa con gái này , hắn là đầu óc chứa mỡ heo mê muội, rõ ràng bởi vì nàng quần là áo lượt không nghe dạy dỗ nên chẳng quan tâm. Trên mặt hắn hiện ra vẻ hối hận xấu hổ, tự trách nói: “Đều là phụ vương không có chiếu cố tốt con.”

“Cũng không liên quan đến người, lần này là có người hại ta.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, người Vân Vương gia xin lỗi không phải nàng, mà là chủ nhân chính thức thân thể này- Vân Thiển Nguyệt, cho nên, nàng sẽ không đối với hắn sinh ra tình thương của cha, cũng sẽ không đối với hắn mặt lạnh. Lại để cho hắn áy náy lấy đi thôi! Hi vọng chủ nhân chân chính của thân thể này ở dưới cửu tuyền nghe được câu này mà được an ủi chút ít. Dứt lời, không đợi Vân Vương gia nói chuyện, nàng hướng phía ngoài gọi một tiếng, “Mạc Ly có đó không?”

“Có!” Mạc Ly tại bên ngoài lên tiếng.

“Ngươi nếu là thiếp thân thị vệ của ta, ngày ấy ta gặp chuyện không may ngươi đi nơi nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Hồi bẩm tiểu thư, thuộc hạ một mực ẩn thân âm thầm bảo hộ tiểu thư, lúc tiểu thư rơi xuống cái cơ quan kia ta vốn muốn đi ra ngoài cứu giúp, thì bắt gặp Cảnh thế tử đi cứu tiểu thư, cho nên thuộc hạ không có xuất hiện. Cho là có Cảnh thế tử, tiểu thư chắc chắn vô sự, lại chưa từng nghĩ đến tiểu thư bị giam ba ngày, thuộc hạ sẽ tự đi lĩnh phạt, để cho lão Vương gia rút đi thuộc hạ. Trách phạt thuộc hạ tội hộ chủ bất lực .” Mạc Ly quỳ rạp xuống đất.

“Ừ, vấn đề này cũng không trách ngươi, dù sao ai cũng không ngờ tới. Không cần đi lĩnh phạt nữa. Ngươi về sau tỉnh ngủ chút ít mà đi theo ta đi!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến vấn đề này cũng không trách Mạc Ly, chỉ cần hắn không hai lòng là được. Hôm nay nàng nhất định phải tra rõ ai hại nàng, đầu tiên bài trừ người bên trong, sẽ từ người bên ngoài mà ra tay .

“Đa tạ tiểu thư!” Mạc Ly đứng người lên.

“Đem sân nhỏ của ta bảo vệ tốt rồi, từ giờ trở đi, không có ta phân phó , mặc kệ người phương nào cũng không được tiến đến.” Vân Thiển Nguyệt lại đối với Mạc Ly phân phó nói.

“Vâng!” Mạc Ly lên tiếng.

“Thiển Nguyệt, rốt cuộc là chuyện gì? Ai muốn hại con?” Vân Vương gia nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, đứa con gái này vừa mới ăn như hổ đói không có nửa điểm hình tượng nữ tử, khiến hắn thở dài còn cảm thấy hổ thẹn chính mình đã quên lãng mà không có dạy bảo nàng, nữ tử bình thường mặc dù đói cũng sẽ cố kỵ. Hiện tại nhìn thấy nàng mặt mày ngưng trọng trấn định, lại đối xử mọi người khoan dung tha thứ cùng người vừa mới ăn uống thả cửa tưởng như hai người, hắn cảm thấy có lẽ hắn đã quá xem thường đứa con gái này, có lẽ nàng cũng không phải thật sự tệ như bề ngoài. Tựa như cả chuyện đều do Phượng Trắc Phi gây nên.

“Rốt cuộc là ai hại ta thì phải cố gắng điều tra thêm rồi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ, chậm rãi mở miệng: “Ta một mực tin tưởng ba người các ngươi. Ba người các ngươi nói, ta như thế nào trúng thôi tình dẫn?”

“Cái gì? Con trúng thôi tình dẫn sao?” Vân Vương gia đằng cái đứng lên.

“Ừ, ngày đó con trúng Thôi Tình Dẫn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ.

“Tiểu thư, như thế nào Thôi Tình Dẫn?” Thải Liên cẩn thận từng li từng tí hỏi Vân Thiển Nguyệt, nghe tên gọi cũng không phải là vật gì tốt.

“Thôi Tình Dẫn là một loại xuân dược. Có thể khiến người động dục , không có nam nhân đem làm giải dược sẽ chết.” Vân Thiển Nguyệt giải thích cho ba người.

“Ah…” Ba người đều kinh hãi nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, thần sắc đồng dạng. Thải Liên run rẩy mà nhìn Vân Thiển Nguyệt trấn định mặt, “Tiểu… Tiểu thư..Vậy ngài… Nô tỳ làm sao có thể hạ loại đồ vật này hại ngài…”

“Nô tỳ cũng sẽ không! Tiểu thư tốt như vậy, Thính Tuyết bảo vệ tiểu thư còn không kịp đây này!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Thính Tuyết trắng bạch nói.

“Nô tỳ cũng vậy!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Thính Vũ cũng trắng bạch mà nói.

“Ừ! Ta tin tưởng các ngươi!” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu. Nàng tự nhận là quen biết bao người, có lẽ không đến mức nhìn lầm người. Hôm nay biểu hiện của ba người không giống là giả. Xem ra không phải là vấn đề của nàng . Trong bóng tối một mực có Mạc Ly tương hộ, nếu là người ngoài muốn muốn tới hạ dược nàng mà không bị Mạc Ly phát hiện rất khó. Trong phòng ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ sẽ không hại nàng. Như vậy cũng chỉ có Vân Mộ Hàn cùng cái hộp bánh ngọt của Thanh Uyển công chúa rồi.

“Thiển Nguyệt, con… con có phải hay không đã…” thân thể của Vân Vương gia cơ hồ đứng không vững, toàn thân run rẩy, cũng nghiêm mặt trắng bệch kinh hãi nhìn xem Vân Thiển Nguyệt. Câu nói kế tiếp hắn không nói ra miệng, thì ý tứ không cần nói cũng biết. Thôi Tình Dẫn ngoại trừ Âm Dương giao hợp không cách nào giải hắn biết rõ, hôm nay Vân Thiển Nguyệt hảo hảo còn sống trở về, vậy có phải nói rõ nàng đã không còn thân trong sạch hay không ?

Vân Thiển Nguyệt không phản ứng Vân Vương gia, chuyển hướng Vân Mộ Hàn, gặp sắc mặt Vân Mộ Hàn cũng là trắng bệch, nàng nghiêm túc nói: “Ca ca, nghe nói Thôi Tình Dẫn dược độc cần nửa canh giờ trước khi dẫn phạt phục dụng thì mới gặp được bất luận phấn hoa gì cũng đều trúng độc. Ta ngày ấy sau khi ở trong phòng Dung Cảnh trở về uống một ly trà đặt ở trên mặt bàn cùng ăn hết nửa hộp bánh ngọt được. Về sau cùng với ba người Thải Liên đi cầu phúc. Khoảng cách ta độc phát đúng là chừng nửa canh giờ. Ta muốn hỏi , có liên quan đến ngươi hay không ? Bởi vì ngày ấy ngươi đã ở phòng ta, đừng trách ta hoài nghi ngươi.”

“Không phải ta!” Vân Mộ Hàn lắc đầu.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đối với hắn tiếp tục nói: “Ta biết rõ ngày ấy ngươi cũng trúng Thôi Tình Dẫn. Ta muốn biết ngươi đến cùng vì sao lại trúng cái loại dược này ? Ta nghĩ trong ba ngày này ngươi có lẽ đã tra xét.”

“Cái gì? Hàn Nhi… Cũng trúng Thôi Tình Dẫn?” Vân Vương gia lại quay đầu kinh hãi cũng nhìn xem Vân Mộ Hàn.

Ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ đều trợn to con mắt sưng đỏ cũng mang vẻ mặt kinh hãi nhìn xem Vân Mộ Hàn.

Vân Mộ Hàn không nhìn Vương gia, sắc mặt cực kỳ lúng túng. Chậm rãi mở miệng: “Ta còn chưa kịp tra. Ta ngày ấy… Ngày ấy từ công chúa chỗ đi trở về biết được ngươi cùng Cảnh thế tử rớt xuống cơ quan ám đạo, liền phái người toàn lực điều tra, nhưng mà ngay cả Linh Ẩn đại sư cũng phá giải không được cái chỗ cơ quan kia. Ta phải phái ngựa đi năm trăm dặm đến Tiền môn đi mời Tiền Diễm. Hôm nay mãi cho đến ngươi đi ra, đều không có thời gian tra rõ việc này. Chỉ cần ngươi vô sự là tốt rồi.”

Vân Thiển Nguyệt sắc mặt khẽ biến thành trì hoãn, đối với Vân Mộ Hàn cười lạnh một phát, “Nguyên lai Tiền Diễm là ca ca mời đến đấy.”

“Ừ!” Vân Mộ Hàn gật gật đầu.

“Ngươi không có tra không có sao, vậy chúng ta cùng đi tra! Nhìn xem rốt cuộc là ở dưới tình thế ta không biết nào mà trúng phải Thôi Tình Dẫn. Ta ở chỗ Dung Cảnh là không thể nào trúng cái loại dẫn này, vậy cũng chỉ có sau khi trở về uống một chén nước trà trên mặt bàn cùng hộp bánh ngọt Thanh Uyển công chúa đưa cho ta là có vấn đề thôi.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ư!” Vân Mộ Hàn gật gật đầu, tựa hồ cúi đầu cẩn thận hồi tưởng tình hình ngày ấy, sắc mặt lúc sáng lúc tối.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu đối với Thải Liên nói: “Ngươi nói cho ta nghe một chút tình hình ngày ấy ta té xuống rớt xuống đi, bánh ngọt Thanh Uyển công chúa đưa đến, ta ăn còn lại nửa hộp, vẫn còn chứ?”

Thải Liên lắc đầu, “Nửa hộp bánh ngọt kia hình như mất.”

“Mất đi đâu rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại.

“Nô tỳ cũng không biết.” Thải Liên lần nữa lắc đầu, mặt trắng nói: “Ngày ấy tiểu thư từ trên cây cầu phúc xuống nô tỳ đã cảm thấy tiểu thư không đúng, cho rằng tiểu thư thật sự chịu không được hương liệu vị trên cây, không nghĩ đến dưới mặt đất đột nhiên liền mở ra một đường vết rách, nô tỳ sợ hãi đã bắt lấy tiểu thư cùng tiểu thư rớt xuống, nhưng về sau nô tỳ bị thái tử điện hạ kéo ra, đánh văng lên mặt đất, rồi lại chứng kiến một cái bóng đen muốn xuống dưới, nhưng một cái bóng trắng rớt xuống trước một bước, không bao lâu thái tử điện hạ cùng Thanh Uyển công chúa đều bị đánh văng lên, sau đó khe hở dưới mặt đất vừa mở ra bỗng nhiên đóng lại. Thái tử điện hạ tức giận mà sai người lập tức xem xét, nhưng lại không người có thể mở ra, về sau Linh Ẩn đại sư cùng thế tử đến, Linh Ẩn đại sư cũng mở không ra, thế tử đi mời thế gia thiên hạ đệ nhất cơ quan ám khí Tiền môn chủ, thái tử điện hạ thì phái người đem Linh đài tự phong tỏa, nô tỳ cùng Thính Tuyết, Thính Vũ ba người vẫn ở đó chỗ trông coi tiểu thư, chưa có trở về sân nhỏ , hi vọng Cảnh thế tử đem tiểu thư cứu ra, cho đến buổi sáng hôm nay thế tử mang theo Tiền môn chủ trở về, thân phận bọn nô tỳ thấp kém, không thể đi theo vào cứu tiểu thư, chỉ có thể trở về chờ, sau khi trở về không lâu Vương gia cùng Đại tổng quản đã tới rồi, sau khi trở về nô tỳ cũng vì lo lắng tiểu thư, đâu chú ý cái hộp bánh ngọt kia? Hôm nay nếu không phải tiểu thư hỏi, nô tỳ còn không có nhớ đến. Tiểu thư vừa nói như vậy, nô tỳ tựa hồ nhớ lại lúc trở về đã không có gặp cái hộp bánh ngọt kia.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, nhìn về phía Thính Tuyết, Thính Vũ, “Các ngươi có từng chú ý tới cái hộp bánh ngọt kia?”

“Hai người nô tỳ từ trước đến nay cùng Liên tỷ tỷ ở chung một chỗ, trở về đã nghĩ ngợi lấy phù hộ tiểu thư bình an đi ra, ở đâu còn có thể nhớ tới bánh ngọt, bất quá nô tỳ thật sự khát nước vô cùng, vào nhà uống một bình trà lạnh, lúc uống trà trên mặt bàn ngoại trừ ấm trà thì không có cái hộp bánh ngọt kia.” Thính Tuyết lập tức nói.

“Vâng, nô tỳ thấy Thính Tuyết tỷ tỷ uống trà, nô tỳ cũng rất khát, cũng uống trà Tuyết tỷ tỷ uống còn lại, nước trà là ba ngày trước pha trà cho thế tử uống, tiểu thư uống ước chừng cũng là trà kia. Khi đó trên mặt bàn hoàn toàn không có hộp bánh ngọt đó.” Thính Vũ cũng lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, hỏi: “Các ngươi uống trước sau cho tới bây giờ đã qua thời gian bao lâu, có ngửi thấy phấn hoa gì không?”

“Buổi sáng lúc trở lại, hôm nay đều hơn nửa ngày.” Nghe tuyết lập tức nói: “Tất nhiên là có ngửi thấy hương hoa, tiểu thư không có ngửi thấy được sao? trong viện này có hoa sơn trà, còn có vài hoa lan.”

“Vậy vấn đề không phải là ở nước trà. Mà ở trên hộp bánh ngọt.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu khẳng định , đối với Thải Liên hỏi thăm, “Viện này ngoài người bên còn có người nào đó đi vào không?”

“Nô tỳ không biết!” ba người Thải Liên ngay ngắn lắc đầu.

“Mạc Ly, trong ba ngày qua viện này có người nào đó đã tới?” Vân Thiển Nguyệt hướng ra phía ngoài hỏi .

“Hồi bẩm tiểu thư, thuộc hạ biết rõ tiểu thư rơi vào cơ quan, đều mang người đi xem xét, không có để người canh giữ ở trong sân. chỗ sân nhỏ của Cảnh thế tử cũng không có người canh giữ. Tất cả mọi người đều luống cuống.” Mạc Ly nói.

“Xem ra là có người mượn cơ hội này đem nửa hộp bánh ngọt kia lấy đi nha.” Vân Thiển Nguyệt đối với Vân Mộ Hàn nói: “Ca ca, xem ra ta chỉ có tìm Thanh Uyển công chúa để hỏi rõ. Huynh suy nghĩ cẩn thận là huynh ở đâu mà trúng Thôi Tình Dẫn ?”

Vân Mộ Hàn ngẩng đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Ta là từ Thanh Uyển công chúa chỗ ăn hết bữa tối xong là tới tìm ngươi, ở chỗ này chờ ngươi nửa canh giờ, về sau lại đi chỗ Thanh Uyển công chúa thì phát tác.”

“A, xem ra công chúa thật đúng là lợi hại!” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng.

“Nàng cũng trúng Thôi Tình Dẫn. Nữ tử trúng loại vật này cực kỳ thương thân đấy, nếu như chữa không tốt suốt đời sẽ không thể mang thai. Nàng… Nàng có lẽ cũng là người bị hại.” Vân Mộ Hàn nói.

“Chẳng lẽ có thể bảo đảm nàng không phải vì để cho huynh lấy nàng mà làm ra cử động điên cuồng như vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi.

“Cái này có lẽ cũng là nguyên nhân, nhưng nàng có lý do gì hại ngươi? Nàng hại ngươi đối với nàng không có chỗ tốt.” Vân Mộ Hàn nói.

“Vậy thì phải hỏi rõ kẻ sau lưng Thanh Uyển công chúa là ai. Hôm nay Thanh Uyển công chúa đâu?” Vân Thiển Nguyệt xác định việc Thanh Uyển công chúa khó tránh việc có liên quan , nên nhất định truy cứu đến cùng. Nàng không tin không có liên quan đến Dạ Thiên Khuynh.

“Buổi tối ngày xảy ra chuyện đó, Hoàng Thượng nhận được tin tức liền đem công chúa đưa trở về. Đồng thời trở về còn có Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng cùng tiểu quận chúa Hiếu Thân vương phủ . Thanh Uyển công chúa tuy ăn Thiên Sơn tuyết liên hoàn Cảnh thế tử cho , nhưng cũng là bị Thôi Tình Dẫn bị hại thân, nghe nói hiện tại còn hôn mê bất tỉnh.” Vân Mộ Hàn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói: “Việc này không đơn giản, gấp không được, chúng ta chậm rãi tra. Nhất định không cho cái người hãm hại sau lưng bình yên vô sự là được.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, “Tốt!”

Hai người dứt lời, trong phòng lâm vào trầm tĩnh.

Vân Vương gia từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt cùng Vân Mộ Hàn, mặt không có chút máu, “Thiển Nguyệt, Mộ Hàn, hai người các ngươi làm thế nào giải độc Thôi Tình Dẫn? Chớ không phải là… Cảnh thế tử cùng công chúa giúp các ngươi?”

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, không đáp lời.

Vân Mộ Hàn nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, mấp máy môi, đạm mạc mà nói: “Ta cùng công chúa đều trúng Thôi Tình Dẫn, là lúc ta đi vào trong sân Cảnh thế tử, có khả năng cảnh thế tử đã phát hiện ta không đúng, nên theo đuôi ta đi chỗ công chúa, cho chúng ta dùng Thiên Sơn tuyết liên hoàn chống cự độc tình này, cho nên, ta cùng công chúa không có phát sinh cái gì.”

Vân Vương gia lập tức vui vẻ, “Thiển Nguyệt thì sao? Con cũng phục dụng Thiên Sơn tuyết liên hoàn của Cảnh thế tử hả?”

Vân Thiển Nguyệt vừa định nói không phải, nhưng ngẫm lại Dung Cảnh và nàng nhiều lần trắc trở hao phí võ công giải Thôi Tình Dẫn, nên chuyện nàng khu trừ hàn độc và bệnh tật trong cơ thể hắn dẫn không nên lộ ra ngoài mới tốt. Gật gật đầu, “Ừ!”

“Thật sự là ông trời phù hộ! Các con đều không có chuyện là tốt rồi!” Vân Vương gia kích động mà nhìn xem Vân Thiển Nguyệt vui vẻ nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa.

” Vậy thân thể còn còn chỗ nào không thoải mái không? Ca ca con hiểu y thuật, lại để cho ca ca con tranh thủ thời gian bắt mạch cho!” Vân Vương gia kích động xong nhớ tới Vân Mộ Hàn nói sẽ thương thân, có khả năng không thể mang thai…, thì vội vàng thu sắc mặt vui mừng nói.

“Không có!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nàng vừa nói Vân Mộ Hàn đã đem tay đặt ở bên trên cổ tay nàng. Nàng liếc xem Vân Mộ Hàn, không có nói tiếp, cũng không có chống đẩy. Dù sao chuyện võ công của nàng mất hết sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn biết.

Tay Vân Mộ Hàn vừa đặt trên cổ tay Vân Thiển Nguyệt, thì sắc mặt hơi biến đổi.

Quảng cáo
Trước /155 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ái Khanh, Ngươi Cút Cho Trẫm!

Copyright © 2022 - MTruyện.net