Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng bị hắn chiếm tiện nghi bao nhiêu lần vậy mà giận hắn cũng không nỡ giận. Ngược lại còn có vẻ nàng rất thích được ở trong lòng hắn thế này, hắn nói không để nàng rời xa hắn liệu có thật?
-Ngươi chỉ giỏi nói, ta không tin.
-Nàng không tin ta...vậy nàng tin Cơ Viên Phàm?
-Đương nhiên không, tại sao ta phải tin hắn chứ!!!_Nàng bất mãn chu môi mà cãi lại. Yến Thiên Sở hài lòng cười nhạt, trở người ngồi xuống giường:
-Vậy nàng nên học cách tin lời ta!_Hắn kiên định nói.
Hắn không chút ngần ngại mà trút bỏ y phục bên ngoài mà thay:
-Cái tên này, có nữ nhân ở đây, sao ngươi lại tùy tiện như vậy.
-Hở, nàng là nương tử của có gì lại không được?
-Ai...ai..ai là nương tử của ngươi!
-Nàng.
Hắn mỉm cười tựa như ánh nắng dịu dàng làm trái tim Ân Ly rung động. Nàng cũng hạ tấm chăn xuống nhìn lại bản thân, y phục vẫn còn nguyên vẹn. Bọn nô tỳ cũng mang nước rửa mặt vào cho hai người. Hắn thay y phục màu đen tuyền, chỉ thêu dát vàng, từng hoa văn tinh tế, tà áo phiêu dật trong gió. Thật khiến cho nữ nhân phải ham mê cái nét tuấn dật này. Ân Ly đứng sau tấm bình phong thay bộ áo màu hồng nhạt tựa cánh sen, tà áo xẻ dài ra hai bên cột lại bằng sợi ụa mỏng. Nàng ngồi xuống bàn xõa tung mái tóc ra, thật dịu dàng chải từng lọn, búi lên một ích, kim thoa bằng ngọc thạch, bằng trân châu nàng cũng không màng, đơn thuần một chiếc thoa bằng bạch ngọc nhưng lại toát lên vẻ thanh tao. Cả hai cùng bước ra khỏi phòng trong ánh mắt "thiện lương" của Yến Thiên Ung:
-Hoàng huynh, tối qua...hai người.....
Ánh mắt này phải nói là gian hơn cáo ấy chứ, hắn điềm nhiên kéo nàng sát vào bên mình:
-Gặp hoàng tẩu còn không chào hỏi!__Hắn tức giận quát. Tiếu Ân Ly điềm nhiên nàng thật đã thích nghi lắm rồi. Yến Thiên Ung hai mắt sáng sòng sọc, miệng há hốc:
-"Hoàng tẩu"? Ca, huynh là sao đây?
Nàng ưu nhã chồm người lên véo tai của tên ngu ngốc kia:
-Còn không chào ta, thật là đệ phu quá thất lễ, ta không hài lòng về đệ chút nào, cần phải giáo huấn!!!_Nàng chu môi mà mắng, đối với tên này có thù không trả nàng không tên Tiếu Ân Ly.
-Hoàng tẩu đệ biết sai rồi, đệ biết sai rồi, tẩu tha cho đệ đi!
Thiên Ung mếu mào khóc lóc, mới sáng ra đã bị đả kích vài tập.
-Ân nhi, kệ hắn ta, chúng ta cùng đi dùng thiện.
Hắn ôn nhu gỡ tay nàng ra, dịu dàng kéo tay nàng đi. Yến Thiên Ung đứng mà đơ ra, đại a hắn trọng sắc kinh huynh đệ, vì dùng thiện với mỹ nhân mà bỏ mặt hắn bị nàng nhéo đến đỏ tai. Hoàng huynh hắn thật quá đáng, không có hắn, nàng ta sao thành nương tử của huynh_Yến Thiên Sở tự thầm ca thán với lòng. Mặc kệ họ, hắn cũng về dùng thiện với Yên Yên của hắn.
-Ân nhi, nàng dùng thử bánh quế hoa này xem có ngon không?
-Ươm rất ngon.
-Còn cả trà nữa, là trà Thanh Tâm từ núi Ngũ Đài hái xuống, nàng dùng thử xem.
-Hảo hảo, cái gì cũng từ từ, ta chưa nuốt xong miếng bánh nữa.
Hai người vui vẻ cùng dùng bữa sáng, thật ra nàng thật thích hắn, thích ngay từ lần đầu tiên gặp nhau. Bây giờ được ở cạnh hắn như vậy thật cũng là hạnh phúc. Nhưng nàng sợ đây chỉ là giấc mộng phù dung, nếu có ngày phải tỉnh lại nhất định nàng sẽ rất đau.
-Ân nhi nàng nói xem , nàng muốn danh hiệu gì, muốn làm Hoa phi, quý phi hay làm Hoàng hậu.
Nàng muốn hộc ngay ngụm trà mới nuốt xuống đó:
-Bình tĩnh.
-Không được, nhất định phải làm ngay, ta sợ nàng sẽ rời xa ta.
-Không thể nào._Nàng cương quyết khẳng định._Ta sẽ ở bên cạnh người.
Hắn cũng không tiện nói gì thêm bèn im lặng mà dùng bữa. Thật sự hạnh phúc có thật ta có thể ở bên cạnh?