Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tham kiến Hoàng Thượng.
Thiên Long Cung, hơn hai mươi cung nữ và thái giám thấy Lăng Ngạo Quân về tới thì vội quỳ xuống hành lễ.
Lăng Ngạo Quân về đến Thiên Long Cung vừa qua giờ dùng Ngọ thiện, khuôn mặt mang theo chút mệt mỏi, nhìn qua có vẻ không vui. Hắn xua tay:
- Bình thân! Hoàng Hậu đâu, nàng ấy ăn gì chưa?
Một cung nữ thanh tú, có gương mặt bầu bĩnh tiến lên phía trước một bước cung kính cúi đầu:
- Dạ, bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đang nghỉ ngơi. Người vừa về đến Thiên Long Cung đã nói không cần mang Ngọ thiện lên, rồi đi ngủ luôn ạ.
- Không dùng bữa?
Lăng Ngạo Quân nghe xong nhíu mày, y bỏ qua mấy người này, nhanh chân bước vào trong tẩm cung.
Trong tẩm cung Thiên Long, các cửa sổ đều được đóng chặt, dù là ban ngày nhưng thời tiết mát mẻ, trời nhiều mây đã làm không khí có chút u ám. Mọi thứ đều im lặng, nếu người có nội công thâm hậu cũng chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều khe khẽ để nhận thức được có một người đang ở trong tẩm cung.
Lăng Ngạo Quân đến bên long sàng, hắn nhìn thân hình nhỏ nhắn mềm mại đang chui trong chăn ngủ ngon lành thì cảm thấy bất đắc dĩ. Lăng Ngạo Quân ngồi xuống bên long sàng, chăm chú nhìn gương mặt trắng mịn nhỏ nhắn của Mạc Tĩnh. Nhìn đến mê mẩn! Không biết qua bao lâu sau, y cúi xuống nhẹ nhàng đặt môi lên trán Mạc Tĩnh.
- Tĩnh Nhi, dậy ăn cơm, không cần giả vờ ngủ nữa.
Mạc Tĩnh nghe xong liền mở mắt, nhìn ngay thấy cổ họng của Lăng Ngạo Quân. Nàng bĩu môi, trợn mắt hung tợn nhìn lại, nhưng ngay sau đó, đồng tử đảo một vòng. Nàng chớp mắt, đôi mắt ngay lập tức trở nên long lanh, vòng hai tay ôm cổ Lăng Ngạo Quân, úp mặt vào hõm vai hắn bắt đầu nức nở.
Lăng Ngạo Quân bị hành động của Mạc Tĩnh làm giật mình, y vội vàng vòng tay ôm lấy người nàng, ôm nàng ngồi dậy.
- Tĩnh Nhi?
Lăng Ngạo Quân đưa tay vuốt lưng Mạc Tĩnh, giọng nói mang theo sự lo lắng.
- Nàng đau ở đâu, khó chịu chỗ nào?
Mạc Tĩnh nghe xong không những không trả lời mà khóc càng kinh. Nàng há miệng cắn một ngụm vào vai Lăng Ngạo Quân, cắn thật mạnh như trút giận.
Lăng Ngạo Quân bị thì cắn trợn mắt, nhưng vẫn không kêu tiếng nào, để mặc nàng hành hạ, tay to vẫn đều đều vuốt lưng nàng. Mạc Tĩnh thấy Lăng Ngạo Quân không phản ứng, sau một lát cũng chán. Nàng buông vai hắn ra, chống hai tay vào ngực hắn ngồi hẳn dậy, đôi mắt đen tèm nhem nhìn Lăng Ngạo Quân không hề có thiện ý.
- Tĩnh Nhi…
Mạc Tĩnh không đợi Lăng Ngạo Quân nói xong đã chen vào:
- Ta muốn về nhà.
Nàng nhìn hắn, nghiêm túc nói ra bốn chữ làm Lăng Ngạo Quân cứng đờ tại chỗ.
- Nàng đang nói gì vậy? Nếu đói bụng rồi thì…
- Ta muốn về nhà, ngươi nghe rõ chưa? Ta muốn về nhà, về nhà!
Mạc Tĩnh thấy Lăng Ngạo Quân đánh trống lảng chợt lớn tiếng, nàng nhắc lại mong muốn của mình, kiên quyết không để Lăng Ngạo Quân lấy lý do này nọ trốn tránh.
- Tĩnh Nhi!- Lăng Ngạo Quân đưa tay bắt lấy tay nàng, hắn vội gọi, giọng nói nhẹ nhàng như muốn an ủi sự kích động của nàng.
Mạc Tĩnh nhăn mày, nàng bĩu môi vòng tay mình ra sau tránh Lăng Ngạo Quân rồi quay mặt đi không nhìn hắn nữa. Giọng nói có chút khàn đặc:
- Ta không muốn ở cùng một người không tin tưởng ta. Ta không cần người miệng nói yêu thương nhưng lại không nghe ta nói, luôn coi lời nói của ta là trò trẻ con.
- Tĩnh Nhi…
Lăng Ngạo Quân thấy Mạc Tĩnh như vậy thì hốt hoảng, đáy mắt hiện lên tia đau lòng cùng lo lắng. Hắn nhoài người ôm lấy nàng, không cho nàng né tránh.
- Ta sai rồi được không? Nàng đừng như thế, ta sẽ sửa, ta không dám nữa.
Mạc Tĩnh chống tay vào ngực y đẩy y ra, đôi mắt đẹp chớp động, nước mắt theo đó tuôn rơi, trông vô cùng uất ức.
- Ta không cần, cho ta về với cha và các ca ca, ngươi bắt nạt ta.
Lăng Ngạo Quân nhìn Mạc Tĩnh khóc tâm đau muốn chết. Hắn dùng môi ngậm lấy giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, ánh mắt không che dấu sự hối hận.
- Tĩnh Nhi, ta biết ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta lần này được không? Nàng muốn gì cũng được nhưng đừng về Mạc Phủ được không? Nàng hứa ở bên ta rồi, không có nàng ta biết làm sao đây?
- Ta mặc kệ, ta không cần người chỉ biết nói ngon ngọt như ngươi.
Mạc Tĩnh lắc đầu không nghe, hai bàn tay nhỏ nắm lại đấm thùm thụp vào ngực Lăng Ngạo Quân. Nói là đấm thùm thụp thật ra không khác gãi ngứa Lăng Ngạo Quân là mấy.
Mạc Tĩnh cảm thấy uất ức, cả tháng nay không hiểu sao mình lại trở nên yếu đuối vậy. Chuyện gì cũng thế, Lăng Ngạo Quân dụ dỗ một chút là có thể nghe theo, bất giác muốn dựa dẫm vào hắn nhiều hơn.
Bây giờ nghĩ lại nàng cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy, rõ ràng bản thân không cần ai phải ở bên cạnh nâng niu giúp đỡ cũng có thể bình yên sống tốt. Nhưng từ khi đến đây, có cha, ca ca, lại cả hắn luôn ở bên làm cho nàng dần dần ỷ lại không tự giác nữa. Đến cả thức dậy buổi sáng cũng cần hắn từ đại điện trở về sau khi lên triều gọi dậy, rồi thay quần áo, búi tóc cho.
Nhưng bây giờ nàng chợt nhận ra việc mình làm nguy hiểm đến mức nào, nàng đang vô tình dấn thân vào cái gì đó, mà nàng không dám chắc nó là gì, và cũng sợ hãi chạy không thoát nổi. Nàng nghĩ phải thoát ra trước khi thật sự sa vào.
- Tĩnh Nhi, nàng bình tĩnh lại đã.
Lăng Ngạo Quân nhận thấy sự phản kháng của Mạc Tĩnh thì càng ôm chặt, đáy mắt xẹt qua tia bối rối cùng sự lo lắng không yên. Hắn đành thỏa hiệp:
- Ta đưa nàng về Mạc Phủ chơi được không?
Mạc Tĩnh dừng lại động tác, đôi mắt long lanh nhìn Lăng Ngạo Quân, như nhìn tên lừa gạt người. Nàng bĩu môi:
- Lại tính gạt ta phải không? Ta không tin, ngươi bận như vậy, đợi ngươi đưa về thì phải bao lâu, ta tự về.
- Ta không gạt nàng, ngày mai lên triều xong ta về dẫn nàng đi được không?
Lăng Ngạo Quân giơ tay lau nước mắt cho nàng, nhìn nàng đáng thương như vậy, ai có thể lừa nàng nữa, nàng lại khóc thì hắn cũng đau lòng.
- Nhưng nàng hứa rồi phải không? Nàng sẽ ở bên ta, lần này về chơi thôi được không? Thời gian tiếp theo ta sẽ cố gắng đưa nàng về nhiều hơn.
- Không muốn, ta muốn ở Mạc Phủ, ngươi đang đánh trống lảng. Rõ ràng không tin ta, ta không cần ở cạnh người không tin ta.
Mạc Tĩnh nghe được về Mạc Phủ suýt nữa đã quên lý do đòi về, khi chợt nhớ ra nàng thật muốn gõ đầu mình. Đấy, chỉ mấy lời của hắn thiếu chút nữa nàng bị dụ rồi.
- Tĩnh Nhi!
Lăng Ngạo Quân nhìn nàng mà bất đắc dĩ:
- Không phải ta không tin nàng, ta không tin nương tử thì còn tin ai chứ. Ta biết nàng uất ức, nhưng nhìn Mai Nhược Tuyết kia ta thấy rất phiền. Ta chỉ muốn xong nhanh rồi đuổi nàng ta ra ngoài thôi, dù sao có ta ở đây cũng không ai làm gì được nàng.
- Ngươi viện cớ!- Mạc Tĩnh trợn mắt nhìn lại.
- Ta nói thật mà, Tĩnh Nhi, Mai Nhược Tuyết là cháu ruột của Mẫu Phi ta. Trước khi mất mẫu phi để lại lời nhắn muốn ta trông coi nàng ta. Nàng hiểu cho ta được không?
Lăng Ngạo Quân vuốt má Mạc Tĩnh, giọng nói mang theo sự uất ức cùng bất đắc dĩ.
- Nhưng không thể vì thế mà nhân nhượng nàng ta làm càn như vậy, ta không cần biết nàng ta là ai, ta muốn nàng ta chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm.
- Ta biết, sau lần này ta sẽ cho nàng ta đi hòa thân, đi thật xa, sẽ không để nàng chướng mắt, được không?
Lăng Ngạo Quân kéo Mạc Tĩnh để nàng tựa đầu vào ngực mình rồi nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Mạc Tĩnh chợt phát sáng, nàng cong môi cười khi nghe Lăng Ngạo Quân nói xong.
- Được, ta không muốn nhìn bản mặt kênh kiệu của nàng ta, tốt nhất đi xa thật xa đi.
Mạc Tĩnh thỏa hiệp, dù sao nàng biết Mai Phi đối với Lăng Ngạo Quân có ý nghĩa thế nào. Nàng cũng không muốn xóa nốt điều tốt đẹp duy nhất hắn làm vì mẫu phi. Như vậy tốt nhất!
- Nhưng chàng hứa rồi, cho ta về Mạc gia chơi, không được nuốt lời.
Mạc Tĩnh đẩy Lăng Ngạo Quân ra, trợn mắt hung tợn cảnh cáo. Nhưng rõ ràng đã đổi cách xưng hô, nghe sao vẫn thấy ngọt ngào như nương tử làm nũng, thế này Lăng Ngạo Quân làm sao mà chạy thoát được. Đây mới là mục đích chính của lần cãi vã này nha, phải lấy được lãi nếu không nàng mất nhiều nước mắt oan uổng rồi.
Lăng Ngạo Quân thấy Mạc Tĩnh không náo loạn nữa thì thở ra một hơi. Y nhéo mũi nàng rồi cười sủng nịnh:
- Ta không nuốt lời, mai sẽ đưa nàng đi.
- A ha! Ta phải chuẩn bị.
Mạc Tĩnh kêu lên một tiếng vui vẻ rồi ngồi dậy, đẩy Lăng Ngạo Quân ra chạy xuống giường. Đôi mắt đẹp lấp lánh tràn ngập ý cười.
- Nàng đi giày đã...