Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giọng nói mạnh mẽ vang lên, âm thanh khàn khàn mang theo sự tức giận khó kìn nén. Mạc Tĩnh vội vàng quay đầu sang trái, trên con đường tối, cách vị trí của nàng và Lăng Ngạo Khiêm đến hơn ba chục trượng, một bóng người đang chạy nhanh tới.
Trong màn đêm bóng người không ngừng chớp động, hắn di chuyển với tốc độ nhanh đến mức Mạc Tĩnh còn nghĩ hắn đang trượt trên mặt đất không có lực ma sát vậy. Nhìn nam nhân cao lớn ngày càng đến gần, dù không thể nhìn rõ gương mặt hắn nhưng Mạc Tĩnh có thể tưởng tượng ra hắn đang tức giận cùng khẩn trương đến mức nào.
Nói về bản thân Mạc Tĩnh, nàng từ trước đến nay không phải người mị tình. Nàng sẽ không bao giờ chỉ vì vài lời nói ngon ngọt, vài cử chỉ săn sóc mà đã giơ cờ xin hàng rồi giao ra cả trái tim mình.
Đối với nàng, vui cười, làm nũng, thân thiết với một người cũng không có nghĩa là nàng yêu hắn. Giới hạn giữa yêu và thích trong tâm nàng rất mong manh, nhưng lại vô cùng kiên cố. Mạc Tĩnh có thể thân thiện, vui cười với nhiều người thậm chí cả người nàng ghét. Vì vậy, thái độ của nàng thường làm người ngoài nhìn vào nghĩ rằng nàng rất dễ dàng trong tình yêu, nhưng thực ra mọi việc hoàn toàn trái ngược. Nàng vô cùng kĩ lưỡng trong chuyện tình cảm, nói thích một người rất dễ, nhưng nói yêu thì... nàng không có khái niệm về điều này. Có thể người khác nhìn vào sẽ nói nàng như vậy là đồ giả tạo, ích kỷ, đa nghi nhưng nàng có thể hỏi lại họ rằng: " Các ngươi đang thật tâm đối với ta sao?". Nàng đây chỉ là đang tự bảo vệ bản thân, vì nàng sợ đau, sợ bị tổn thương. Trước kia nàng đã nghe một câu nói như thế này: Làm nữ nhân không nên trao hết tình cảm của mình cho nam nhân, có yêu cũng yêu bảy phần thôi để lại ba phần cho bản thân. Thay vì "yêu bảy phần", nàng có thể toàn tâm toàn ý " thích", nghe qua thì tỷ lệ rủi ro còn thấp hơn "yêu bảy phần" nhiều.
Mạc Tĩnh chưa từng thật sự yêu một ai và cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ có ngày lôi khái niệm tình yêu ra mà suy nghĩ. Nhưng hiện tai nàng không thể phủ nhận mình đang nghĩ về nó một cách nghiêm túc. Tất cả vì nam nhân kia, nàng thích hắn, thậm chí rất thích điều này nàng đã sớm chấp nhận. Nhưng yêu thì sao? Nàng yêu hắn không?
Có câu nói đế vương vô tình, mà hắn lại là một Hoàng Đế. Nàng đã tin hắn đang đối với nàng là thật lòng không hề có mưu toan, lợi dụng sao? Đó là câu hỏi mà suốt thời gian qua nàng vẫn tìm kiếm câu trả lời.
- Mạc Tĩnh!
Tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạc Tĩnh.
Nàng quay lại ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lo lắng cùng phức tạp của Lăng Ngạo Khiêm. Hắn nhìn Hoàng Huynh đang ngày càng gần, lại nhìn nữ nhân đang ngồi đơ người bên cạnh. Đôi đồng tử co rút lại, hắn cắn răng:
- Nếu nàng thật sự muốn đi, ta có thể bất chấp tất cả giúp nàng.
Mạc Tĩnh nghe xong chỉ thấy trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo. Nàng nhìn Lăng Ngạo Khiêm, ánh mắt xẹt qua tia sáng như chợt nhận ra: " Hắn đây là...?".
- Đệ dám!
Mạc Tĩnh còn chưa kịp đáp lời đã nghe tiếng gầm rít qua kẽ răng của ai đó. Nàng đánh cái rùng mình, quay lại nhìn nam nhân đã đến cách nàng có ba trượng. Nhìn thấy hắn, Mạc Tĩnh không khỏi lắp bắp kinh hãi, nhịn không được tán thưởng khinh công của Lăng Ngạo Quân.
Nàng vội vàng chống tay xuống mặt đất muốn đứng dậy nhìn hắn.
Lăng Ngạo Khiêm thấy ca ca quát lên thì đôi mắt hiện lên tia lúng túng cùng trốn tránh. Nhưng ngay khi nhìn thấy Mạc Tĩnh đứng lên nhìn Lăng Ngạo Quân thì tâm hắn lại kiên định, vì hắn nhìn thấy trong đôi mắt lấp lánh kia có thêm sự vui mừng. Nếu cứ như vậy, hắn căn bản một chút cơ hội cũng không có.
- Ca ca, nàng muốn đi, huynh không thể cưỡng ép nàng.
Vừa nói hắn vừa tiến lên chắn trước mặt Mạc Tĩnh, dùng thân hình cao lớn che đi tầm mắt của nàng.
Chỉ vài lần hô hấp Lăng Ngạo Quân đã đến cách Lăng Ngạo Khiêm ba thước. Hắn dừng lại nhìn Hoàng Đệ của mình. Lăng Ngạo Khiêm lúc này cũng không hề trốn tránh, lần đầu tiên kể từ lúc có nhận thức, hắn dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Ngạo Quân, không có sợ hãi hay sùng bái, mà là đối đầu, với tư cách là một nam nhân.
Lồng ngực Lăng Ngạo Quân nhấp nhô lên xuống nhanh chóng, không biết đang điều chỉnh hô hấp do chạy vội đến hay là đang tức giận. Hắn nhìn qua vai Lăng Ngạo Khiêm nhưng chẳng thấy được bóng dáng người hắn đang tìm, nàng đã bị đệ đệ của mình che khuất. Nàng đây là đang công khai trèo tường, muốn làm hắn tức chết sao?
- Tĩnh Nhi, lại đây!
Lăng Ngạo trầm giọng, câu nói mang theo hiệu lệnh, thể hiện uy quyền của một người đứng trên vạn người.
Mạc Tĩnh còn chưa kịp bất ngờ vì hành động của Lăng Ngạo Khiêm thì đã nghe thấy tiếng Lăng Ngạo Quân. Mạc Tĩnh trợn mắt, ngay sau đó nàng đánh cái rùng mình. " Lăng Ngạo Quân dùng giọng điệu ra lệnh với nàng?" Đây là lần đầu tiên hắn đối với nàng như vậy, điều này chứng tỏ hắn sắp không kìm chế nổi nữa. Mà người luôn có thói quen kìm nén, khống chế cảm xúc như Lăng Ngạo Quân một khi bùng nổ không biết sẽ làm ra sự việc kinh khủng đến mức nào. Với tình cảnh bây giờ, hắn và Lăng Ngạo Khiêm... nếu như...
Mạc Tĩnh nghĩ đến đây thì khẩn trương, nàng lo lắng đan hai bàn tay lạnh buốt vào nhau, cắn môi, chân khẽ di chuyển bước nửa bước sang bên cạnh tránh bóng lưng của Lăng Ngạo Khiêm để nhìn sang bên kia. Nhưng khi vừa nhìn thấy hắn, đôi đồng tử đen nháy chợt run lên.
Lăng Ngạo Quân đứng đó, thân hình cao ngất dưới ánh trăng cao ngạo mà đơn độc, đôi tay to lớn siết chặt, đôi mắt hắn chăm chăm nhìn về phía nàng. Trong đôi mắt hắn nàng nhìn ra rất nhiều cảm xúc dao động, có tức giận, có lo lắng, có đau đớn, có sợ hãi... Từ bao giờ Lăng Ngạo Quân lại thể hiện nhiều cảm xúc như vậy? Nếu lúc trước nàng còn cho rằng Lăng Ngạo Quân đang ra lệnh với nàng thì ngay bây giờ, khi nhìn thấy hắn, thấy đôi mắt hắn đang run lên vì lo lắng, nàng đã nhận ra hắn đây là đang cầu xin nàng.
Mạc Tĩnh cảm thấy gò má mình ướt đẫm, nước mắt vừa mới lau khô lại trào ra. " Lăng Ngạo Quân, ta chỉ là một nữ tử bình thường, vì cớ gì ngươi lại đối với ta tốt như vậy, ngươi có biết ta đang sợ không? Ta sợ không thể khống chế tình cảm được nữa, ta sợ ta sẽ yêu ngươi mất, nên ta mới chạy trốn... Nếu bây giờ ta không đi, thì sau này ta sẽ không bao giờ đi nữa, đến lúc đó dù có xảy ra chuyện gì cũng bám lấy ngươi...mà ta lại không thể mang thai, ngươi nói xem ta có thể mãi mãi bên ngươi sao? Ngươi là Đế Vương, là vua của trăm họ, Hoàng thất không có người nối dõi điều đó có nghĩa ra sao ngươi còn hiểu rõ hơn ta. Nhưng tại sao ngươi biết rõ mà vẫn kiên trì như vậy? Ngươi như vậy ta quay lưng làm sao được?”
Lăng Ngạo Quân nhìn những giọt nước mắt lã chã rơi xuống trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng thì lặng người. Nàng khóc vì hắn? Tâm nàng chuyển rồi? Nghĩ đến đây đôi bàn tay cương cứng đang siết chặt chợt buông lỏng, hắn bước lên một bước, vươn hai tay lên, ngay sau đó hắn nghe thấy giọng nói run run từ yết hầu mình phát ra:
- Lại đây Tĩnh Nhi, sẽ không sao, ta sẽ bảo vệ nàng.