Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dù vẫn chưa biết thân phận bí hiểm của Trần Nhược nhưng Trần Nhược lại được mời đến,đúng là không đơn giản .
Luẩn quẩn cũng tới tối, Trần Nhược đã sai người mang cho Điệp Mị một bộ y phục, nó quả nhiên rất lộng lẫy. Nhưng rồi một nô tỳ cỡ 15 hay 16 tuổi đã vô tình làm dơ bô y phục.
Trần Nhược biết được nên vô cũng tức giận, “Mang nô tỳ đánh cho ta 500 hèo”,nô tỳ đó khóc lóc van xin không ngừng.
Điệp Mị thấy nô tì này vô cùng đáng thương,nhớ lại lúc trước bằng tuổi của nha đầu này quậy phá không kém.
Thời đại phong kiến là một nơi giống như đáy sâu địa ngục, chỉ phạm một lỗi nhỏ mà bị phạt nặng đến mức có thể chết bất cứ lúc nào. Điệp Mị thấy dù sao cũng chỉ là dơ bộ đồ, mà nô tì này còn nhỏ tuổi 500 hèo thì chết chắc nên mở lời cứu giúp: “Trần Nhược ta có thể nói một câu công bằng được không?”
Trần Nhược nói “Được”, Điệp Mị kêu nô tỳ kia lui trước, Trần Nhược cũng không nói gì, sau đó quay sang đối mặt với Trần Nhược rồi nói “Ta thấy huynh hung bạo quá, ta gặp bao nhiêu người hung tợn, lạnh lùng nhưng có lẽ tới bây giờ huynh là người hung tơn và đáng sợ nhất.”
“Vậy thì sao? Cô không thích sao hay cô sợ?” Trần Nhược bây giờ lại thấy Điệp Mị thật sự không có gì đặc biệt nữa rồi, cô cũng giống bao người khác, kinh sợ khi biết bản chất thật của mình.
Điệp Mị cười “Trần Nhược huynh nghĩ ta sợ huynh sao, không thích huynh ư. Huynh chỉ là khiến ta ngẫm nghĩ lại một số thứ, mà thôi ta sẽ vào chuyện chính. Cô gái kia cũng chỉ là một nha đầu 15, 16 thôi, tất nhiên sẽ vụng về phạm lỗi, khi xưa ta cũng thế thôi. 500 hèo thì cô ta chết chắc rồi,dù sao cũng chỉ là cái váy, hư rồi thì sửa lại thôi.”
Trần Nhược nghe cô nói rồi thấy cô tới gần bộ y phục rồi cầm cái kéo, cắt một đường, sau đó loai hoai cái gì đó. Thấy lại Trần Nhược hỏi “ Cô làm gì vậy?”,Điệp Mị nói “Huynh ra ngoài cho ta thay đồ đi, sắp trễ rồi.”
Trần Nhược chẳng động đậy gì, Điệp Mị thấy kì nên hỏi “Huynh sao không ra ngoài, hay là huynh có sở thích ngắm người khác thay đồ.”
Trần Nhược đáp “Đây là phòng ta, sao ta phải ra.” Phòng cô cách đó khá xa, cô thì lại lười đi, hai người ai cũng ngoan cố.
Điệp Mị tức giận nói “Được thôi ta vẫn sẽ thay đồ ở đây, huynh thích làm gì thì làm”, cô thầm rủa trong miệng nào là biến thái dâm tặc, đê tiện… đủ loại ngôn từ.
Phòng thì chỉ có hai người, Điệp Mị thì thay đồ còn Trần Nhược thì uống trà, Trần Nhược vô tình thấy Điệp Mị đang thay đồ, tấm màn mỏng thấp thoáng lộ lộ cơ thể của Điệp Mị.
Trần Nhược nóng bừng cả người, khuôn mặt của Điệp Mị quay lại, bờ vai đầy gợi cảm của cô làm Trần Nhược gượng gùng quay mặt.
Thay xong cô bước ra ngoài, một bộ y phục khiến ngàn người muốn có, một người phụ nữ làm cho triệu người đàn ông chết sững.Trần Nhược có cảm giác muốn chiếm đoạt cô , Trần Nhược chưa có cảm giác này với nữ nhân bao giờ, hắn chỉ có cảm giác như thế với một đất nước hay một đế chế hùng mạnh.
Giờ đây thì Trần Nhược mới thấm được câu tình yêu làm người ta thay đổi.
Trần Nhược kìm nén cảm xúc, quay mặt không nhìn cô, Điệp Mị cũng không để tâm,Trần Nhược và Điệp Mị lên xe ngựa và bắt đầu đi.
Khi tới nơi cô lấy khăn che mặt lại rồi bước xuống xe ngựa, cung điện rộng lớn, chẳng có gì thay đổi kể từ khi cô rời khỏi đây. Trần Nhược vào Đại Điện, Điệp Mị cũng đi theo.
Phong Liên ngồi trên cao, Trần Nhược tới chỗ Phong Liên nhưng lại không quỳ xuống, cứ đứng hiên ngang mà bái kiến Phong Liên. Hai người ai cũng khí thế đầy mình, như hai con rồng đối chọi nhau.
Bái kiến xong thì Trần Nhược về chỗ của mình, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, một đoàn ca kỉ bước ra ca múa, rồi từ trên trần có một sợi dây rơi xuống cùng với một cô gái đẹp như tiên.