Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả khán phòng kinh ngạc, Điệp Mị thì từ đầu chỉ ngồi yên ăn, với mấy việc khác thì nàng chẳng hề bận tâm. Đảo mắt xung quanh thì chẳng thấy Minh Phụng, cô biết đây là ngày tưởng nhớ tới cô nhưng có vẻ như người mà mình mong chờ lại không đến. Có một chút khó chịu khi người mà cô cho là bạn tốt không xuất hiện.
Nhưng dù sao cha của cái thân xác này quan tâm mình, ông cũng là một người tốt, nhưng tuổi ông đã cao, chắc cũng về hưu sớm bỏ mặc chuyện triều chính.
Khi màn vũ đạo của cô gái kia kết thúc thì cả khán phòng ầm ỹ, ai cũng vỗ tay khen hay, chỉ duy nhất ba người không màn tới, đấy là Điệp Mị,Trần Nhược và Phong Liên.
Biểu hiện của họ là lạnh lùng, không có một chút gì là giao động trước người đẹp. Cô gái kia dù ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thì vô cùng buồn bực vì không được sự để ý của hai người quan trọng và quyền lực nhất ở đây.
(Tất nhiên rùi, con tim họ đã trao cho Điệp Mị, đã trao hết rùi)
Phong Liên từ đầu buổi đã để ý cô gái đi chung với Trần Nhược, nghe đâu nữ nhân bên hắn đều không có kết cục tốt, nhưng sao bây giờ lại có cô gái đi bên cạnh hắn tới hoàng cung.
Phong Liên không biết cô gái đó có tài cán gì mà làm hắn dẫn theo cô tới đây và thậm trí là cho ngồi chung, liền chủ động làm khó cô ta một chút : “Hôm nay là ngày mà ta và tất cả mọi người tưởng nhớ đến vị hoàng hậu tài đức vẹn toàn-Điệp Mị- đã ra đi mãi.”
Phong Liên đứng lên cầm ly rượu và cạn sạch,ngồi xuống Phong Liên lại nói “Không khí có vẻ ngột ngạt, tại sao bây giờ chúng ta lại không đối thơ hoặc đánh một khúc đàn hay để làm dịu đi không khí trong này.”
Các quan thần trong triều tán thành kêu “Được”, vì dù sao hoàng hậu đã không còn từ ba năm trước, ai cũng muốn con gái mình đứng lên vị trí đó, đợi có cơ hội này để dùng những tuyệt kỉ “thả tim” cho Phong Liên.
Bắt đầu là những quý phi, rồi đến các phi tần thấp bé, và rồi đến những cô gái khuê các, Phong Liên xem nãy giờ mà không thấy Điệp Mị lên biểu diễn cái gì.
Phong Liên tìm cớ nói chuyện “Cung Liên Bang chủ, mạn phép ta có thể hỏi về vị cô nương đi cùng ngài được không ?”
Trần Nhược thì thầm với Điệp Mị: “Mị Chi cô không phiền khi ta nói chứ”. Điệp Mị lắc đầu, rồi quay qua nhìn Phong Liên.
Trần Nhược đứng lên và trả lời “Bệ hạ, đây là một người bạn trên đường,cô ấy đi cùng là chủ ý của ta,bệ hạ không phiền chứ !!!”
Tất cả mọi người hết sức ngạc nhiên, cô gái bí ẩn này quả nhiên lợi hại, trong một thời gian ngắn mà đã khiến cho mọi người để tâm, kể cả hai người đáng sợ và thờ ơ nhất đêm nay.
Điệp Mị cũng cảm giác được sự chú ý tập trung về phía mình, cảm giác này làm cô khó chịu. Phong Liên thấy cô gái đi chung với Cung Liên Bang chủ này quả đặc biệt.
Phong Liên lập tức phải kiểm tra cô ta : “Vị cô nương kia, cô có thể biểu diễn một màn để mọi người xem được không ?”
Điệp Mị cũng không từ chối, cô đứng lên và nói “Cũng được, nhưng người muốn tôi biểu diễn gì đây”
Phong Liên nói “Sở đoản của cô”
Điệp Mị nói tiếp “Cái nào ta cũng giỏi, nên không biết phải biểu diễn gì”
Mấy cô gái đứng gần đó nghe mà cười cợt, bêu xấu Điệp Mị :Ả ta nghĩ mình là ai, cái gì cũng giỏi sao, nực cười, ả ta làm sao mà giỏi được như chúng ta. (Một từ thôi NỔ)
Phong Liên cười nói “Cô thật sự cái gì cũng giỏi không ?”
Điệp Mị “ Tại sao ta phải lừa người”
“ Hỗn láo” Lý thượng thư đứng lên nói, những người ở gần đó đều bất ngờ, rồi bàn tán xì xào. Điệp Mị chẳng muốn dính đến nhà họ Lý nhưng sao họ cứ thích gây chuyện.
Điệp Mị cứ bình thản quay sang Lý Thượng Thư rồi nói “ Hỗn láo? Ta làm gì sai sao?”
Lý Thượng Thư cười, cô giả nai sao, ta sẽ vạch mặt cô : “Cô không biết cô đã làm gì sao?”
Điệp Mị nói với sự khó hiểu “Không biết mới hỏi”
“Cô nói chuyện ngang hàng với tất cả mọi người như vậy sao? Thật không có tôn ti trật tự.” Lý Thượng Thư nói.