Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
c“A? Lúc về sao lại không báo ta một tiếng!” Trầm Tố Nhi kinh ngạc kêu lên, mang theo vẻ sợ hãi. Sơ Tuyết lại về mất rồi? Vậy, vậy, vậy. . . Sau này còn có thể gặp lại sao? Tiêu Linh Lung nhìn điệu bộ của Trầm Tố Nhi mà buồn cười “Có đôi lúc ta còn hoài nghi ngươi thích Sơ Tuyết.”
“Ta vốn thích Sơ Tuyết mà!” Trừng mắt nhìn.
Nghe vậy, Tiêu Linh Lung đầu tiên là ngây ra, kết quả khi nhìn lại ánh mắt của nàng thì liền tức giận! Thích thú cái gì? Thích mà còn bình tĩnh như vậy sao? “Vâng vâng vâng vâng, thích! Hắn nói là có việc phải quay về một chuyến, sẽ quay lại sau. Nói ngươi đừng chạy loạn, phải đợi hắn quay lại.”
“Thì ra là như vậy . . .” Không tồi.
**********************************
Trong tuyết có một bóng dáng cao lớn đang hướng về phía phủ tướng quân thì ngừng lại.
Trong ngõ hẻm vắng tanh lành lạnh mà vẫn có một người đang đứng đó. Một người mà trang phục so với hắn thì giống nhau như đúc. Trong đó có một người khẳng định là Tư Mã Lạc.
Hai người đứng chung một chỗ, thật sự không phân biệt nổi, ai là ai. Cho dù là trang phục, chiều cao, bề ngoài thì bất cứ phương diện nào đều không hề thấy có khác biệt. Thậm chí ngay cả tư thế cũng giống nhau như đúc.
Lúc này, Tư Mã Lạc vốn đã sớm đứng ở trong ngõ hẻm lên tiếng ”Làm sao lại có hứng thú đóng giả ta vậy?”
“Không phải ngươi cũng đóng giả ta để vào cung sao?” Huề nhau.
Tư Mã Lạc bảo: “Thì ra cái gì ngươi cũng biết.”
Khi tháo mặt nạ xuống thì thấy rõ mặt mũi tuấn tú đúng là Mộ Dung Cảnh.
Đột nhiên, Tư Mã Lạc nhìn Mộ Dung Cảnh đã tháo mặt nạ, trong mắt thấy rõ thâm ý bèn hỏi: “Liệu có muốn nhìn ta một chút không? Đã một thời gian không thấy, nói không chừng chúng ta lớn lên lại có một chút khác đi.” Không cần suy đoán, ngụ ý là hai người lớn lên sẽ giống nhau. Loại yếu tố tiêu khiển này là chủ yếu, cách đây mấy tháng hai người đã gặp nhau tại Hoài Thành.
Mộ Dung Cảnh lạnh nhạt bảo: “Không cần. Muốn nhìn . . . Không bằng đi soi gương.”
Tư Mã Lạc vừa nghe, có chút đùa cợt bảo: “Ha ha! Ta đã qua phòng ngủ của ngươi, ở đó không có một cái gương nào. Đường đường là Bắc Uyển đế vương mà ngay cả một cái gương cũng không có? Có muốn ta phái người đưa một cái đến không?”
“. . .” Mộ Dung Cảnh không muốn cùng hắn đấu võ mồm.
Hai người là sinh đôi, lớn lên giống nhau là điều có thể lý giải. Nhưng mà, Mộ Dung Cảnh cũng không hiểu thế quái nào mà lại giống nhau như vậy, trừ phong cách thì còn có thể hơi hơi phân biệt được, còn thì rất nhiều lúc ngay cả ánh mắt, dáng vẻ cũng nhìn không ra chỗ khác biệt. Cho nên hắn không soi gương chính bởi vì không muốn nhớ lại một người đệ đệ sinh đôi này, nhớ lại những tiếc nuối cùng đau đớn đã tích lũy từ khi còn bé.
Hắn xoay người muốn rời đi.
“Ngươi đi ra từ phòng của Tố Nhi?” Tư Mã Lạc lên tiếng ngăn lại, chất vấn “Làm gì vậy?”
“Từ biệt thôi. Nhưng mà trang phục này lại rất có tác dụng, lúc ra vào không bị ngăn cản.” Mộ Dung Cảnh cũng dừng bước lại, cười cười. Chung quanh phủ tướng quân Tư Mã Lạc vẫn còn bố trí các cơ sở ngầm. Khi thấy trang phục của hắn thì làm sao mà dám cản?
“Tố Nhi không nhận ra ngươi?” Hắn cau mày.
“Ta không muốn nàng nhận ra thì nàng có thể nhận ra được sao?” Mộ Dung Cảnh nói rất tự tin. Cải trang thành bộ dáng Tư Mã Lạc, cho dù giọng nói, ánh mắt, động tác, tính tình, đối với hắn không cần tốn nhiều sức, rất đơn giản liền có thể làm được. Huống chi lúc đang nói hắn còn có thể tung hỏa mù, nói vài câu khiến nàng liên tưởng đến Tư Mã Lạc thì có gì khó khăn?
Ngay từ đầu làm như vậy, chủ yếu là muốn thử xem đáy lòng của Trầm Tố Nhi. Đích xác, hắn từng thử dò xét. Trầm Tố Nhi đã nói là nàng mất trí nhớ nên không nhớ rõ chuyện trước kia. Mà tối hôm qua Tư Mã Lạc nói như thế tại biệt viện một mực làm hắn canh cánh trong lòng. Để biết rõ thật giả, giải tỏa nghi hoặc trong lòng đồng thời để hắn quyết định cho nàng tự do, thả nàng bay đi nhưng với điều kiện tiên quyết là nàng không lừa gạt hắn! Không có một mực coi hắn là tên ngốc. Mộ Dung Cảnh mới quyết định sắm vai Tư Mã Lạc thử dò xét một phen. .
Kết quả làm hắn rất vừa lòng… Trong mắt nàng nhìn không thấy sự luyến ái với Tư Mã Lạc mà có chỉ phòng bị. Ngẫm lại thì nếu so với lúc ở chung một chỗ cùng hắn thì còn không bằng!
Ha ha ha! Điều này làm cho tâm tình của hắn tốt lên. Vốn tính toán không muốn để cho nàng biết đến, nhưng lại thay đổi chủ ý nên cứ mơ hồ tiết lộ thân phận của mình. Bởi vì không muốn nàng cho rằng chính mình rất thân thiết với Tư Mã Lạc, điều đó khiến hắn có cảm giác rất buồn bực. Thông minh như nàng, hắn biết mặc dù không nói ra nhưng cũng có thể biết.
Tư Mã Lạc châm chọc: “Ta hiện tại giết ngươi rồi ngồi trên đế vị thì cũng sẽ không có bất luận kẻ nào hoài nghi, cả Bắc Uyển quốc chính là của ta.” Nói một câu đó cũng chỉ là nhắc nhở sẽ có loại khả năng đó nhưng cũng chỉ là một điều giả dụ mà thôi.
“Nói thì dễ dàng, làm lại rất khó. Ngươi không phải ta, trước sau cũng sẽ không là ta.” Mộ Dung Cảnh thản nhiên nói “Cũng như ta, hôm nay giả trang được ngươi . . . Nhưng ta không phải ngươi, nên cho dù làm như thế nào thì cũng không có cách nào coi chính mình là ngươi.” Đặc biệt lúc hôn nàng thì, hắn hy vọng nàng sẽ biết người hôn nàng là hắn, mà không phải Tư Mã Lạc.
Tư Mã Lạc cũng không biết tình hình gặp gỡ hôm nay giữa Mộ Dung Cảnh cùng Trầm Tố Nhi, cũng không biết rốt cuộc là hắn dùng thân phận của mình để gặp nàng hay lấy thân phận Mộ Dung Cảnh của hắn. “Tố Nhi biết là ngươi gặp nàng sao?”
“Không biết. Bởi vì nàng ngủ, ta chỉ là đứng bên giường liếc nhìn nàng một cái.” Mộ Dung Cảnh lại không muốn nói tình hình thực tế cho hắn, có một số việc có lẽ chỉ nên giữ trong lòng.
“Thực sự chỉ là liếc mắt nhìn?”
“Ngươi muốn phát sinh chuyện gì? Bằng thân phận của ngươi?” Mộ Dung Cảnh hỏi ngược lại.
Tư Mã Lạc có chút tức cười, nói như vậy cũng không phải không có đạo lý. Lấy thân phận của mình đi vào thì hắn còn có thể làm cái gì? Phút chốc, hắn cười hỏi: “Nếu như ta trước mặt Tố Nhi gỡ bỏ mặt nạ, ngươi thử nói xem nàng sẽ có phản ứng gì?”
“Cứ tò mò đi. . .”
“Không phải giật mình sao?”
Mộ Dung Cảnh hơi hơi nhếch mép, trêu chọc: “Muốn biết phản ứng gì thì ngươi cứ thử một lần chẳng phải sẽ biết? Nhắc nhở một câu, Tố Nhi rất chán ghét ta, đừng đem sự chán ghét đối với ta chuyển qua trên người của ngươi mới phải.”
“Đó là bởi vì nàng thích ta.” Tư Mã Lạc nói có vẻ rất đương nhiên.
“Ha ha ha! Cùng một khuôn mặt thì ngươi sẽ là ngoại lệ sao?” Muốn nói thẳng lắm chứ, nhưng hắn thật sự không định đả kích một đệ đệ kiêu ngạo này. Vừa rồi đã thử một lần, Mộ Dung Cảnh đã xác nhận Tố Nhi không thích Tư Mã Lạc. Trong mắt nàng không có tình cảm, cũng không có say đắm. Có đôi lúc lại cảm giác là nàng nhìn Sơ Tuyết còn hòa thuận hơn một chút.
“Ngươi! ” Tư Mã Lạc đột nhiên sinh ra một loại bất an. Mộ Dung Cảnh nói vậy không có sai, dù thời gian ở chung không nhiều lắm nhưng rõ ràng hắn cảm giác được hiện tại Tố Nhi không giống so với trước kia. Hoàn toàn không phải tính tình của nàng, giống như là một người khác “Tố Nhi chỉ là đang giận dỗi ta.”
“Sai rồi, nàng là một người sẽ không tùy tiện tức giận. Hoặc là nói. . . Lười tức giận đi.” Đây là phản ứng mà hắn hiểu rõ.
Mộ Dung Cảnh thực sự không muốn nhiều lời “Ta còn có việc phải xử lý, ngươi tự tiện đi.”
Trên gương mặt thanh tú lộ ra vẻ mỏi mệt. Hôm nay là ngày hắn gặp nàng . . .Lần gặp tiếp theo lại không hẹn được.
Mộ Dung Cảnh rời đi. Tư Mã Lạc nhìn hình bóng giống hệt mình, ánh mắt hơi hơi dao động.
Lúc này, có một tên thị vệ áo đen xuất hiện quỳ xuống bẩm báo: “Chủ tử, chuyện đã làm thỏa đáng. Có thể lên đường bất cứ lúc nào.”
“Ừ, Mộ Dung Cảnh đã bỏ cấm lệnh ra khỏi thành. Chuẩn bị đi, nhanh chóng lên đường quay về Nam Man, một khắc cũng không thể trì hoãn. Các ngươi đi trước một bước, sau một canh giờ thì Bổn vương sẽ đuổi theo các ngươi.” Tư Mã Lạc hạ lệnh. Quốc gia đại sự làm trọng, vì tương lai thì tư tình với nữ nhân tạm thời bỏ qua một bên.
“Tuân mệnh.” Thị vệ áo đen nhanh chóng rời đi.
Tư Mã Lạc liếc nhìn qua bên kia tường. Ở đây chỉ có một người hắn muốn gặp, trước khi trở về thì hắn còn muốn xác định một việc.
**********************************
Mộ Dung Cảnh hồi cung. Vừa mới trở về thì Trần Tổng quản liền bẩm báo Tam vương gia đã chờ khá lâu tại Ngự Thư Phòng. Hắn có hơi bất ngờ, Sơ Tuyết làm sao lại hồi cung?
Vừa bước vào Ngự Thư Phòng thì nhìn thấy một bóng người đang đứng nghiêm trước bức họa, như đang thưởng thức mà lại không giống. Vẻ mặt kia giống như đang suy nghĩ sâu xa, lại giống như đang mơ màng.
“Sơ Tuyết.” Mộ Dung Cảnh thở nhẹ một tiếng rồi cũng bước vào, đi tới bên cạnh hắn.
Sơ Tuyết nghe vậy thì quay đầu lại, thấy là Mộ Dung Cảnh bèn cười nhạt “Hoàng huynh đã về.”
“Ừ, Trần Tổng quản nói đệ tìm ta, có chuyện gì?” Sơ Tuyết chủ động trở về thì trái lại làm cho Mộ Dung Cảnh không lường trước được.
Sơ Tuyết nghĩ tới ý đồ đến đây của mình thì con ngươi chợt lóe, vốn định nói muốn hỏi một việc nhưng khi thực sự đối mặt thì lại không biết nên mở miệng như thế nào. “Hoàng huynh, đệ…đệ kỳ thật phải… muốn biết chuyện về Tư Mã Lạc.” Hắn không biết Tư Mã Lạc cùng Hoàng huynh của mình có quan hệ gì, nhưng mà Tư Mã Lạc lại có liên hệ gì đó tới Tố Nhi. Cho dù đó chỉ là một loại liên hệ thì cũng không phải điều khiến hắn vui vẻ . Vẫn còn có một loại nguyên nhân là Tư Mã Lạc đã cho hắn một thứ cảm giác quen thuộc, quen thuộc đến khó hiểu. Xác định chính mình đã nghe tới tên của Tư Mã Lạc, nhưng lại cũng không nhận ra hắn, cũng chưa từng gặp qua người này. Như thế thì chuyện hôm nay nên giải thích như thế nào?
Vấn đề ở trên vẫn không phải chủ yếu, quan trọng là…
Mộ Dung Cảnh hơi cúi mặt, tránh né ánh mắt Sơ Tuyết, đi thẳng đến cái ghế trước bàn rồi ngồi xuống. Tùy ý cầm một tờ tấu chương màu vàng trên án thư lật qua lật lại “Tại sao muốn hỏi như thế?”
“Tối hôm qua. . . đệ nghe được hai người đối thoại.” Mở miệng như thế nào đây?
Mộ Dung Cảnh biết Sơ Tuyết suy nghĩ tỉ mỉ, rất có thể đã nhìn ra điều gì nên bình tĩnh đáp: “Tư Mã Lạc là Thái Tử Nam Man quốc, là một người rất trọng yếu mà Bắc Uyển quốc đắc tội không nổi.” Câu chuyện liên quan tới vấn đề này thì hắn thực sự không muốn nhiều lời. Đó là chuyện của mẫu hậu, hắn cũng không muốn Sơ Tuyết biết quá nhiều, như thế đối với hắn cũng không có gì tốt.
“Hoàng huynh, đang giấu diếm gì vậy? Huynh biết rõ không phải đệ hỏi những điều này. Thái Tử thì sao? Đệ cảm thấy hoàng huynh sẽ không bởi vì một người chính là Thái Tử mà liền chịu yếu thế như vậy . . . Khuất phục, cớ sao mặc ý để hắn cuồng vọng! Chỉ còn thiếu nước huyết tẩy phủ tướng quân?” Sơ Tuyết cực kỳ không hiểu, hoàng huynh nhất định là có chuyện, có việc gạt hắn! Hắn cảm thấy thất vọng vì không thể hiểu nôi cảm xúc của Hoàng huynh.
“Tất cả không phải tốt đẹp sao? Đệ lo lắng cái gì.”
“Tốt đẹp? Hoàng huynh mà lại nói ra lời như thế? Chẳng lẽ phải chờ tới lúc thực sự phát sinh thì huynh mới có thể ra mặt giải quyết sao?” Sự thất vọng trong mắt Sơ Tuyết đang không ngừng mở rộng. Hắn cũng không muốn chỉ trích hoàng huynh, nhưng là trong lúc vô tình hắn lại rất tức giận. Hoàng huynh như thế nào lại có thể yếu thế trước mặt người khác? Một người mạnh mẽ, cao cao tại thượng như vậy thì làm sao lại yếu thế đối với một người chỉ là Thái Tử nước láng giềng? Cho dù là đế vương của bọn họ đến thì hắn cũng không cảm thấy hoàng huynh sẽ chịu thấp hơn một cái đầu.
“Làm sao lại có thể thực sự xảy ra? Sơ Tuyết, có rất nhiều chuyện đệ không hiểu. Đừng hỏi nữa, chúng ta nói sang chuyện khác đi.”
“Hoàng huynh! Huynh đang trốn tránh? Thái độ này của huynh làm cho đệ rất thất vọng, biết không?” Hắn một mực sùng bái hoàng huynh của mình, công bằng chính trực lại nghiêm minh, việc này sao có thể không rõ ràng như thế ? Vô tình, Sơ Tuyết tiết lộ sự bất mãn và thất vọng ẩn chứa trong lòng.
“Thất vọng?” Mộ Dung Cảnh ngẩn người, Sơ Tuyết nói như thế làm tổn thương người khác rất nhiều, không thể không thừa nhận, hắn thực sự bị tổn thương. Hắn không nghĩ tới Sơ Tuyết lại nghĩ về mình như vậy? Nhưng lại không muốn giải thích, chuyện của Tư Mã Lạc mà bới móc ra sẽ chỉ làm vết sẹo lớn hơn nữa. Mỗi câu chuyện hãy để thời gian xóa nhòa…
Tuy nhiên, lúc này Mộ Dung Cảnh cần lấy cớ, một cái cớ hợp lý để làm cho Sơ Tuyết biết khó mà lui!
Vì vậy…
Mộ Dung Cảnh nheo mắt mang theo vài phần uy nghiêm, nghiêm nghị lên tiếng: “Sơ Tuyết, đệ đang trách cứ Trẫm sao? Trước khi trách cứ Trẫm, đệ đã nghĩ đến đại cục chưa. Nam Man là nước lân cận lớn nhất, Bắc Uyển chỉ là một quốc gia nhỏ, đắc tội được sao? Đệ cũng biết . . . ban đầu, khi Trẫm chưa chấp chính thì Bắc Uyển hàng năm còn phải tiến cống cho Nam man. Chỉ để hủy bỏ tiến cống này mà Trẫm phải phí nhiều công sức! Đệ cảm giác là Bắc Uyển đi tới hôm nay dễ dàng sao?” Đúng là bởi vì chuyện này mà hắn tự mình đi Nam Man một chuyến, cũng vì nguyên nhân như vậy mà gặp đế vương Nam Man, cũng bởi vì điều đó mà mang lại cho mình không ít phiền toái.
Sơ Tuyết con ngươi chợt lóe, môi mấp máy mà không nói.
Mộ Dung Cảnh khẽ hừ một tiếng, dường như mang theo thất vọng, âm thầm cay đắng cười một tiếng rồi trách cứ “Chỉ là một Thái Tử? Sơ Tuyết nói sao mà nhẹ thế. Đệ hiểu được bao nhiêu? Có điều một vị Thái Tử tương lai lại chính là vua của một nước, đắc tội hắn đối với Bắc Uyển thì có điều gì tốt? Trẫm vui sướng với cái mạnh nhất thời, được sảng khoái nhất thời, nhưng tương lai thì ai sẽ chịu tội? Là dân chúng trăm họ Bắc Uyển! Chẳng lẽ đệ mong muốn xuất hiện loại cục diện này?” Tờ tấu chương trong tay nặng nề ném trên bàn, ánh mắt mang theo mấy phần sắc bén và uy nghiêm.
Sơ Tuyết kinh ngạc. Trong khoảng thời gian ngắn không biết phải trả lời như thế nào. Mộ Dung Cảnh nói toàn những câu có lý, hắn căn bản không có lý do phản bác nổi.
“Sơ Tuyết, chăm sóc hoàng tẩu thật tốt, cùng với nàng đi ra bên ngoài thì cũng học được từ nàng rất nhiều việc.” Về một phương diện nào đó thì nàng là một nữ nhân rất giỏi thích nghi. Mộ Dung Cảnh cũng tin tưởng là nàng có thể chỉ bảo cho Sơ Tuyết rất nhiều thứ.
“Hoàng huynh, đệ … ” thật xin lỗi cũng rất áy náy.
Mộ Dung Cảnh thở dài một tiếng, cắt đứt lời của Sơ Tuyết “Không nên nói nữa, hai người muốn đi ra ngoài thì đi thôi, đến lúc nào muốn trở về thì trở về. Cửa Hoàng cung vẫn còn, trẫm cũng vẫn còn . . .” Chờ, chờ các ngươi trở về. Mặc dù không thể hẹn.
Sơ Tuyết thầm áy náy nhưng lại bị Mộ Dung Cảnh cắt đứt. Có điều chuyện của Tư Mã Lạc thì hắn vẫn còn chưa hỏi ra nguyên cớ. Nhưng xem ra, trước mắt Hoàng huynh cũng không muốn nói nhiều “Hoàng huynh, đệ . . . huynh phải bảo trọng, chú ý thân thể. Ngoài ra, thật xin lỗi. Vừa rồi nói những lời này, thực sự rất xin lỗi.”
“Biết sai có thể thay đổi là tốt rồi. Không có việc gì thì xuống đi. Lúc đi ra ngoài thì chăm sóc cho mình thật tốt. Còn nữa, phải nhớ đến thái y viện chuẩn bị đủ thuốc . . . Thuận tiện mang theo thuốc trị thương gì gì đó, đề phòng bất cứ tình huống nào.” Tuấn dung của Mộ Dung Cảnh cũng dần dần hòa hoãn để lộ ra một vẻ ấm áp.
“Ừ, đệ đã biết.” Hắn cười nhẹ nhàng cũng làm cho Sơ Tuyết an tâm không ít. Thật không muốn đến lúc rời đi thì còn khiến cho hoàng huynh tức giận, ầm ĩ không được tự nhiên. Như vậy thì hắn có rời đi cũng sẽ không an tâm.
Sơ Tuyết đi rồi. Mộ Dung Cảnh âm thầm thở dài một hơi, nếu như Sơ Tuyết cứ khăng khăng hỏi tiếp thì hắn cũng không biết trả lời như thế nào. Có thể nói dối nhưng mà hắn không muốn khi Sơ Tuyết biết chân tướng thì oán giận chuyện ngày hôm nay, nói hắn lừa gạt chính mình.
Kết quả hiện tại là tốt nhất.
**********************************
Lúc này, tại phủ tướng quân.
Trong sảnh đường, có hai người đứng giữa sảnh cách nhau một bước.
Tư Mã Lạc để cho tiện nói chuyện, đặc biệt mời tất cả mọi người tránh mặt.
Trong thời gian một nén hương, hắn chỉ nhìn Trầm Tố Nhi mà không nói gì.
Lúc mới đầu Trầm Tố Nhi không cảm thấy có điều gì, dù sao cuộc sống tại hoàng cung đã lâu cũng dễ làm cho người khác thích nghi. Nhưng dần dần nàng thấy hơi sởn gai ốc, tóc gáy dựng ngược! Mặc dù ánh mắt của hắn có lẽ rất ôn hòa, chỉ thăm dò.
Nàng rất muốn khôi phục cá tính của mình, nhưng… nhưng… Có lẽ nên yên lặng theo dõi kỳ biến đi.
Chỉ là . . . Chỉ là. . . Cứ đứng như vậy thì mệt. Rốt cục, khi nàng vừa định bước thì…
“Tố Nhi, ngọc bội ta đưa cho nàng đâu?” Tư Mã Lạc nhu hòa, mềm mỏng hỏi.
Trầm Tố Nhi ngẩn ra, trong phượng mục hiện lên vẻ mờ mịt. Ngọc bội? Ngọc bội nào? Nàng chưa bao giờ biết trên người mình có ngọc bội mà! Lúc này, trên người nàng ngoại trừ lệnh bài cùng tiền đã lấy trộm của Sơ Tuyết thì không có gì cả. Nếu như hắn hỏi thì cũng không lấy ra nổi. Hơn nữa, lúc nàng tỉnh lại sau khi xuyên không thì cũng không phát giác trên người có ngọc bội nào cả? Kỳ quái, nếu như chủ nhân ban đầu có yêu Tư Mã Lạc, hắn đưa nàng ta ngọc bội thì sao lại không mang theo? Vật đính ước à!
“Làm sao vậy? Làm sao không trả lời?” Tư Mã Lạc quan tâm đưa tay ra vuốt ve trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thật nhẹ nhàng.
“Ta. . . Ta. . . Không. . .”
Trầm Tố Nhi cũng không nói gì nữa, còn trong lòng sinh ra cảnh giác. Có thể hắn đang hoài nghi gì đó không? Đang thử thăm dò? Lúc sáng sớm là Mộ Dung Cảnh . . . Ách, nam nhân đeo mặt nạ kia hẳn là Mộ Dung Cảnh. MMD, nhìn thấy mặt nạ thì chỉ nghĩ đến là hắn nên thiếu chút nữa bị Mộ Dung Cảnh lừa. Nếu không phải hắn nói một câu cuối cùng thì thật khó tưởng tượng đến hắn.
Mộ Dung Cảnh từng đã hỏi: Rốt cuộc nàng là ai? Liệu có thể đây cũng là điều Tư Mã Lạc hoài nghi?
Tim đập thình thịch…
Có thể có thể. Nếu như hắn hoài nghi thì ứng phó thế nào? Việc ngọc bội kia rốt cuộc là thật hay giả?
“Làm sao vậy?” Hắn lại nhẹ nhàng hỏi.
Không cần phủ nhận, là Tố Nhi! Là bản thân nàng! Có điều là . . .
Trầm Tố Nhi cúi đầu, mang theo một vẻ khiếp sợ thì thào “Ta không nhớ rõ có ngọc bội nào . . .” Đừng xem nhẹ câu trả lời này, sau khi suy nghĩ kỹ rồi nói ra thì tiến lui đều thoả đáng. Nếu như Tư Mã Lạc thực sự đã đưa ngọc bội, nàng nói không nhớ rõ thì có thể dùng chiêu mất trí nhớ này để đối phó. Nếu như không đưa mà chỉ là thử dò xét thì nàng cũng có thể vượt qua kiểm tra an toàn! MMD, ứng phó Tư Mã Lạc lẫn Mộ Dung Cảnh đều là một việc cực kỳ hao phí đầu óc.
Phút chốc, trong mắt Tư Mã Lạc nổi lên sự vui vẻ. Hai tay dang ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng mình, ôm thật nhẹ nhàng giống như châu báu vậy, rất quý trọng rất quý trọng… Cho dù thấy thế nào thì đều là nàng! Rất đúng, việc không nhớ rõ là rất bình thường, người nhớ kỹ mới là không bình thường. Bởi vì hắn căn bản chưa từng tặng.
Trầm Tố Nhi cảm giác được tảng đá trong lòng mình rơi xuống! Đã gạt được, đã vượt qua kiểm tra!
“Tố Nhi, không nhớ rõ cũng không sao cả. Ta cho nàng thêm một miếng nữa, lần này tuyệt đối không thể vứt bỏ. Biết không?”
“Vâng . .”
“Ta phải rời đi. Chờ tình thế ổn định đã thì ta nhất định sẽ tới đón nàng . . . .” Lời nói ấm áp như gió xuân thoảng qua bên tai Tố Nhi.
Biểu hiện của nữ nhân nào đó không đúng lắm, phải lưu luyến không rời mới đúng chứ! Nhưng mà nàng nghe xong thì thật cao hứng! Không đúng, là hưng phấn! Mộ Dung Cảnh mặc kệ nàng, Tư Mã Lạc muốn đi khỏi? Lập tức thay đổi ý định, hi vọng! Ông trời ơi ông trời, liệu có phải ông đã lại mở mắt hay không đây?
“Tố Nhi thật sự cao hứng?”
“Ách . . . Có một chút. . . Ngươi ôm ta, ta đương nhiên vui mừng. . .” Nàng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Ha ha. . .” Lời này hắn thích nghe bèn thả lỏng nàng ra, hai tay đặt lên vai nàng nhìn thắm thiết vào mắt nàng mà hỏi: “Tố Nhi vẫn còn thích ta sao?”
“A. . .” Giả vờ thẹn thùng cúi đầu, né tránh mà không đáp. Khi nhìn dưới chân mình thì trong lòng lại oán thầm: thích cái gì? Ngươi lớn lên là tròn là dẹt thì ta cũng đâu có biết.
“Mộ Dung Cảnh nói ngươi chán ghét hắn. . . Cũng chán ghét ta?” Nhưng giọng điệu lại không tốt lắm.
“Không đúng. . .” MMD, Mộ Dung Cảnh lại dám hãm hại ta? Ở sau lưng? A a! . . . Hắn sao lại lỗ mãng như vậy?
“Ở trong cung, nhìn hắn thì thật không ngờ là ta sao?” Tư Mã Lạc ngẫm nghĩ, Mộ Dung Cảnh nói cũng không có sai. Hai người lớn lên giống nhau như đúc, nàng chán ghét Mộ Dung Cảnh chẳng lẽ chính bởi vì thấy mặt của hắn sao? Hoặc là, về bản chất là nàng đang chán ghét hắn?
“Ôi? . . .” Nghi hoặc. Trực giác cho Trầm Tố Nhi biết có chỗ nào đó không thích hợp.
Phút chốc, khóe môi Tư Mã Lạc nhếch lên, vui vẻ đến kỳ lạ. Giọng nói cũng biến đổi “Hoàng Hậu, nàng dám chán ghét Trẫm sao?” Hoàn toàn là giọng của Mộ Dung Cảnh!
“A!” Trầm Tố Nhi kinh hãi! Tư Mã Lạc ở trước mắt lại là Mộ Dung Cảnh đóng giả? Nàng lui vài bước mà trong đầu có hơi rối loạn, xảy ra chuyện gì đây?
“Có phải thật không ngờ là Trẫm chứ?” Tư Mã Lạc cười yếu ớt mà gỡ mặt nạ cầm trong tay.
Yết hầu Trầm Tố Nhi như nghẹn lại, người trước mắt thật sự là Mộ Dung Cảnh? Giọng nói và dáng điệu, cả nụ cười nữa, nhưng có cái gì không giống. Mặc dù trực giác thì bảo có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà người trước mắt và Mộ Dung Cảnh thực sự giống nhau!
Tỉnh táo đi, tỉnh táo! Đừng loạn! Đừng loạn! Lúc này, đầu của nàng hoàn toàn hỗn loạn. Hai người thì nàng đều không thể đắc tội.
Ngay từ đầu, cảm giác thật sự là Tư Mã Lạc. Nhưng khi giọng nói của hắn biến đổi thì lại là Mộ Dung Cảnh? Nếu như vậy, nàng có lẽ cảm giác được hắn là Tư Mã Lạc, cảm giác như hắn đang thử thăm dò mình. Nhưng khi thêm dung mạo của hắn nữa thì, nàng do dự . . . so với Mộ Dung Cảnh thì giống nhau như đúc.
Như vậy, hắn rốt cuộc là Tư Mã Lạc hay là Mộ Dung Cảnh? Mặc dù là song sinh thì cũng không có khả năng giống như vậy chứ!
Buổi sáng hắn đã đùa bỡn nàng đến hồ đồ một lần rồi!
Hai người biến đi đổi lại, toát mồ hôi! Nghiệt ngã làm sao?
Trong lòng ai đó đang khóc thét! Ngàn vạn lần đừng nói cho ta, Tư Mã Lạc cùng Mộ Dung Cảnh lớn lên giống hệt nhau? OMG, điều này rất giống hài kịch! Thiên hạ có người giống nhau như vậy sao? Nếu như vậy thì lão bà tương lai làm sao phân biệt đây, liệu có thể ngay cả XXOO cũng bị sai người không? Thật đáng thương… (nữ nhân nào đó càng nghĩ càng lạc đề!)
Phút chốc, Trầm Tố Nhi nhắm hai mắt lại, bởi vì rất kinh ngạc! Không muốn để cho người trước mắt thấy. Cẩn thận ngẫm lại, mặc dù có bảy thành nắm chắc người trước mắt là ai, nhưng mà không có mười phần nắm chắc chắn thì cũng không thể tùy ý gọi được. Nhỡ gọi ra rồi thì dù vị kia là ai cũng có thể diệt nàng! Ô ô ô…
Sau một khắc, nàng nhào vào trong lòng người trước mắt… Lần này đây so với lúc ở trên thuyền thì không giống, lần đó Mộ Dung Cảnh không có ẩn giấu. Mà lần này, hai người rõ ràng đều ở ra sức che giấu, đều là cao thủ diễn trò, so với nàng còn lợi hại hơn! Quan trọng là hình như hai người rất quen thuộc đối phương?
Nàng chỉ là một người bình thường thôi, không muốn tham gia trò chơi cùng hai người nam nhân cao cao tại thượng bọn họ.
Ôm thế này thì trong lòng dần dần sáng tỏ . . .”Tư Mã. . .” Nhẹ nhàng gọi lên, nàng do dự hỏi một câu “Làm sao vậy?” Trong lòng sợ đến lạnh toát! Tư Mã Lạc cải trang sao? Nàng rất muốn thò tay đến trên mặt hắn kiểm tra, không đúng! Bàn tay nhỏ bé đã vươn ra ngoài, vuốt ve trên gương mặt hắn để tìm kiếm một dấu vết không hài hòa nào đó. NND! Lại nhìn không ra sơ hở, liệu có phải thuật cải trang thời cổ đại thật sự lợi hại như vậy không? Đạt đến trình độ tột đỉnh rồi !
Trong khi nữ nhân nào đó đang thăm dò thì lại không để ý đến một đôi mắt thầm kín đang đưa tình kia. Tư Mã Lạc lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội trong suốt long lanh, trên mặt có điêu khắc hình thù kỳ quái. Trầm Tố Nhi cũng không kịp xem kỹ liền để hắn đeo vào cổ của nàng. Hắn chăm chú dặn dò: “Miếng phượng… ngọc bội này nhất định không thể để mất, biết không?”
“Nó rất quan trọng?”
“Phải” không chút nghĩ ngợi hắn liền xác nhận, có thể thấy được vật này thật sự rất quan trọng.
“Nếu như là thứ quan trọng thì có lẽ đừng tặng, ngươi cứ giữ là tốt rồi. Bởi vì ta sợ sẽ không cẩn thận lại làm mất.” Ra vẻ đây là chuyện thường xuyên, ở hiện đại nàng bị mất đồ là chuyện thường xuyên như cơm bữa. Để món đồ gì đó ở trong nhà, có lúc nàng cũng không nhớ rõ để ở nơi nào.
Tư Mã Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng, dùng giọng vô cùng nuông chiều mà nói: “Cứ đeo trên cổ, chỉ cần nàng cứ mang theo người, không bỏ ra thì nó cũng sẽ không bị mất. Khi tắm cũng không cởi ra, nghe rõ chưa?” Phượng ấn Thái Tử phi này làm sao mà có thể làm mất được? Đương nhiên rất quan trọng.
“A, thực sự… ” Phiền phức quá! Trong lòng ngần ngại nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Sợi dây này sẽ không đứt bởi vì là làm từ Thiên Tằm Ti, cho nên nàng dám để mất thì sẽ dùng mạng nhỏ mà đổi lại.” Tư Mã Lạc trịnh trọng nhắc nhở. Nhưng, cũng không nói cho nàng về tầm quan trọng của Phượng ấn này.
Quẫn! ~~ cực kỳ quẫn rồi! Nứ nhân nào đó nếu như đã đánh mất thì khẳng định sẽ lấy cớ là sợi dây bị đứt! Lần này, không có… đường lui rồi.
**********************************
Tư Mã Lạc lại đợi một lát, lập tức âm thầm để lại vài người bảo vệ Trầm Tố Nhi rồi một mình nhanh chóng giục ngựa ra khỏi kinh thành.
Mây đen bao phủ tan đi, rốt cục trời quang mây tạnh!
Trầm Tố Nhi nằm gục ở trên bàn trà. “Ông trời, cũng đừng có ức hiếp ta như vậy chứ . . .” Giống nhau như đúc? Là huynh đệ sao? Để hôm nào sẽ hỏi Sơ Tuyết vậy.
Vừa nghĩ tới Sơ Tuyết thì ánh mắt không khỏi chớp chớp. Đi Hoàng cung đã một lúc rồi, làm sao vẫn còn chưa trở lại? Nếu như không trở lại thì làm sao bây giờ? Nàng có muốn đi một mình không? Sơ Tuyết hình như nói muốn nàng chờ. Vậy phải đợi bao lâu? Làm sao lại không cho một mốc thời gian rõ ràng, nếu như hắn vào cung lại bị Mộ Dung Cảnh không cho phép hắn trở lại thì làm sao bây giờ? Nàng nhớ Sơ Tuyết từng nói, hắn cũng là len lén chuồn khỏi cung. Xem ra trước mắt Mộ Dung Cảnh đã không tìm nàng nữa, Tư Mã Lạc lại trở về nước, sắp tới chính là khoảng thời gian tươi sáng của mình rồi! Chỉ là thiếu đi một người bạn, bạn đồng hành. Nhưng mà, hiện tại không có thì trên đường cũng có thể tìm.
“Hi hi hi…” Có người cười ngây ngô.Mụ nội nhà nó! Không có ai đuổi theo ở sau lưng thì mọi sự liền đại cát. Nếu như sợ hãi sơn tặc thì cùng lắm lại kiếm mấy người bảo vệ rồi lên đường.
“Tiểu Tố Nhi, đang cười cái gì?” Sơ Tuyết vừa vặn mệt mỏi bước vào, nhìn thấy nàng đang cười khúc khích một mình thì đặc biệt tò mò.
Trầm Tố Nhi nhìn Sơ Tuyết mà mắt liền sáng lên, vội vàng ngồi đàng hoàng. Ngượng ngập cười cười để che dấu
Lúc này, nhìn thấy Sơ Tuyết mang theo một bao quần áo. Nàng tò mò hỏi: “Tiểu Tam, mang theo gì đó?”
“Không có gì. Từ trong cung đi ra thì cũng cầm theo một ít đồ có khả năng dùng trên đường.” Nghĩ đến sau này có thể cùng tiếu ngạo giang hồ với nàng mà trong lòng có sự hưng phấn không thốt lên lời. Đặc biệt là Hoàng huynh cũng đồng ý, cũng không có gì phải lo âu. “Được rồi, nàng còn không nói, mới vừa rồi đang cười cái gì?”
“Vui mừng!” Trầm Tố Nhi lập tức nhảy đến trước mặt Sơ Tuyết mà cười hì hì. Tâm tình vui sướng thì không cần nàng nói, người khác liếc mắt cũng có thể nhận ra.
“Có chuyện gì làm cho nàng hài lòng như vậy?”
“Hoàng huynh của ngươi mặc kệ ta, hì hì! Tư Mã Lạc đi rồi, hai cái đại phiền toái đã được giải quyết. Ngươi thử nói có thể không cao hứng được sao?”
“Tư Mã Lạc đã đi?” Vẻ mặt Sơ Tuyết cứng lại. Còn có việc muốn hỏi hắn, nếu người đã rời Kinh thì coi như xong.
Nhắc tới Tư Mã Lạc, nữ nhân nào đó có vẻ là lạ. Bởi vì lại nghĩ đến Tư Mã Lạc cùng Mộ Dung Cảnh lớn lên giống nhau như đúc. Nếu như hai người là người anh em, cùng nhau sống ở Bắc Uyển, hoặc là Nam Man thì không có gì, anh em song sinh có lúc lớn lên giống nhau thì không kỳ quái. Ở hiện đại cũng đã gặp nhiều. Nhưng … bọn họ một người là Bắc Uyển đế vương, một người là Thái Tử Nam Man đều có thân phận đặc thù! Nếu là anh em liền rất kỳ quái!
Trầm Tố Nhi thử hỏi: “Tiểu Tam, ngươi có từng nhìn thấy chân dung của Tư Mã Lạc?” Lòng hiếu kỳ hại chết mèo nên nàng chỉ thử hỏi qua, sẽ không tra kỹ.
“Chưa từng thấy.”
“Vậy … . trước kia ngươi biết hắn sao?” Nếu là anh em thì khẳng định biết!
“Không nhận ra, nếu không biết hắn trông thế nào thì sao còn có thể biết hắn?”
Trầm Tố Nhi vừa nghĩ, cũng đúng, vậy thì không hỏi nữa. Có một số việc có lẽ không biết thì tốt hơn. “A, chúng ta không nói tới bọn họ nữa. Ngẫm lại… He he he…, tiểu Tam, ngươi thật sự muốn theo ta rời đi sao?” Có thể rất lâu nàng cũng không trở lại Kinh thành, có điều là Sơ Tuyết không cần nhiều lời cũng biết là không đi được lâu. Bởi vì dù nói như thế nào thì hắn cũng đường đường là Vương gia, không có khả năng trường kỳ đi lang thang cùng nàng.
“Nàng đi đâu thì ta liền đi đó. Hoàng huynh còn nói… ” Sơ Tuyết phút chốc cười một tiếng, lại nói tiếp “Hoàng huynh bảo đệ đi với tẩu thì nên học tập nhiều hơn.”
“Phốc!” Có người khiếp sợ, vội vàng núp đi. Mộ Dung Cảnh mà nói ra lời như thế? Mặt trời có phải đang mọc ở phía Tây không?
Hai người thương lượng một hồi, tính toán chuẩn bị một vài thứ để ngày mai lên đường rời Kinh thành.
About these ads Share this:TwitterFacebook
Like this: Related
Hoàng thượng phát điên Chương 42
In "Hoàng thượng phát điên: lấy hoàng hậu ko tranh sủng"
Hoàng thượng phát điên Chương 91
In "Hoàng thượng phát điên: lấy hoàng hậu ko tranh sủng"
Hoàng thượng phát điên Chương 37
In "Hoàng thượng phát điên: lấy hoàng hậu ko tranh sủng"
Previous Thông báo Next Mẹ vs vợ
23 phản hồi (+add yours?) Nhu Hương
Tháng 5 19, 2012 @ 00:41:03
tem cái đã
Trả lời
me0chibi
Tháng 5 19, 2012 @ 00:53:41
Chỉ thế là giỏi thôi
Trả lời
người qua đường giáp
Tháng 5 19, 2012 @ 01:37:36
thích truyện này thật
lâu lắm rùi mới thích một anh hoàng thượng thế này
Trả lời
duyenduyen
Tháng 5 19, 2012 @ 07:28:04
thank ban nhieu nha
Trả lời
quylun
Tháng 5 19, 2012 @ 10:13:13
thanks!
Trả lời
aki12
Tháng 5 19, 2012 @ 10:14:39
Chap trước thiếu mất đoạn cuối
Tiếu lả lướt nhẹ nhàng nhíu lại mi, vừa rồi thanh âm nghe đứng lên không đúng kính!
Ngọc chưởng đẩy đẩy cửa, cũng từ bên trong phản khóa.
Thật sự là ngạnh đẩy ra mới có thể đi vào.
” Uy!…… Có phải hay không không thoải mái?” Đẳng một chút, cố không thượng nhiều như vậy, ám vận công lực, thân chưởng đẩy, môn phanh đích một chút làm cho nàng cấp mạnh mẽ đẩy ra. Vội vàng bước đi vào, mại đến giường tiền, chỉ thấy được–
Có một cái lại nữ nhân chính oa ở bị tử lí, ngăn trở hơn phân nửa đích hai má, lộ ra hai con mắt to ở cốt lục lục đích chuyển, hai má có chút ửng đỏ, như nước trong veo đích, chợt lóe chợt lóe đặc biệt xinh đẹp.
Chính là đáng tiếc, tiếu lả lướt không tâm tình hân thưởng.
Nàng trong mắt không có cái gì thống khổ, cũng không có cái gì không đúng kính đích.
Trong phòng chỉ có một người? Chẳng lẽ vừa rồi đích trực giác sai lầm?
” Vừa rồi ta hảm ngươi, như thế nào không ra tiếng a? Ta còn tưởng rằng ngươi sinh bệnh đâu.” Tiếu lả lướt cảnh giác đích thẩm thị một chút phòng ở, cũng không có cái gì kỳ quái, chính là cửa sổ như thế nào khai? Lộ ra nhè nhẹ hàn ý tiến vào, bên ngoài chính bay tế tuyết.
Vì thế, nàng mại quá khứ, đem cửa sổ quan lên.
” Mau đứng lên đi, nếu thật sự mệt ăn trước đồ vật này nọ tái ngủ đi.” Quan thiết ở trong lời nói thấu đi ra.
Trầm tố nhân không có lý do gì cự tuyệt người khác đích quan tâm.
Rất nhanh đi lên.
Lúc này, nô tì nhóm cũng chuẩn bị rửa mặt đích đồ vật này nọ.
Phục vụ thực chu đáo.
Trầm tố nhân nghi hoặc, có phải hay không có điểm rất quang minh chính đại?
” Cái kia…… Tiếu……”
” Bảo ta lả lướt. Ta đều hảm ngươi tố nhân.”
” Hảo, lả lướt a, ta ở trong này…… Các ngươi không sợ sao không?” Của nàng ý tứ thực rõ ràng, các ngươi không sợ Hoàng Thượng đích nhân tìm tới môn sao không?
” Hoàng Thượng đã muốn triệt điệu nhân. Kinh thành khôi phục bình tĩnh. Nghe ta ca ca nói, Hoàng Thượng nếu không có tái phái người tìm ngài, coi như là cam chịu ngươi ra cung.” Nàng cũng thấy đắc man kỳ quái đích, mộ dung cảnh suy nghĩ cái gì?
Trầm tố nhân mê mang đích trát nhãn, nói không đi lên lúc này đích tâm tình.
” Đúng rồi, sơ tuyết hồi cung.”
” A? Trở về như thế nào không cùng ta đánh một tiếng tiếp đón!” Trầm tố nhân kinh ngạc đích bính lên, kêu sợ hãi, sơ tuyết trở về? Kia, kia, kia…… Về sau còn có thể tái kiến sao không?