Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến tổng công ty làm việc gần được nửa năm, không thể không nói Khương Hồng Cầm tài giỏi, rất nhanh được thăng chức lần hai, tiền lương gấp đôi lúc đầu mới đến công ty làm.
Phần lớn công nhân viên trong khâu nhỏ tuổi hơn Khương Hồng Cầm, mọi người đều biết cô có một đứa con và từng kết hôn, cho nên ai cũng gọi cô là chị Khương. Tính cách Khương Hồng Cầm rất tốt, trong khâu có rất nhiều người yêu thích cô, cô vốn có thói quen chăm sóc người khác, một số sinh viên mới tốt nghiệp có gì không hiểu, cô sẽ chủ động đến chỉ một chút… lâu dài, cô trở thành chị gái tri kỉ ở trong khâu.
Lúc ăn cơm trưa, Khương Hồng Cầm thường đem đồ thừa hôm qua ăn không hết làm cơm ăn. Mấy công nhân viên nữ trong công ty xúm lại, đơn giản chính là tám chuyện.
Này, một cô gái hay nói nhiều, đột nhiên hỏi: “Chị Khương, chị có biết Trương Nhan ở khâu tiêu thụ hay không?”
Khương Hồng Cầm gật đầu, cô biết Trương Nhan là bạn gái của Thương Hợp Thuấn, nghe nói hai người họ quen nhau ở nước ngoài, hiện tại rất tốt, trên cơ bản Khương Hồng Cầm luôn nhìn thấy Thương Hợp Thuấn đến công ty đón Trương Nhan, có đôi khi còn cho người đưa thức ăn ngon cho Trương Nhan, tóm lại Thương Hợp Thuấn có thể xưng là bạn trai hai mươi bốn hiếu.
Thỉnh thoảng gặp Khương Hồng Cầm, Thương Hợp Thuấn còn lễ phép chào hỏi.
Hiện giờ, Trương Nhan là quản lí khâu tiêu thụ, hai người bọn họ là đôi trai tài gái sắc trời sinh.
“Mọi người đều biết bạn trai của Trương Nhan là Thương Hợp Thuấn đúng không?”
Mấy người phụ nữ gật đầu.
“Tôi nói thật cho mọi người biết, tôi không thích Trương Nhan.” Một nữ nhân viên khác nói xen vào. (#Ngữ: Mị cũng chả thích con mẹ đó, edit tập trước thấy ghét rồi)
“Ài, tôi thấy toàn bộ công ty đều thích cô ta, có ghê gớm không chứ?”
Khương Hồng Cầm nhíu mày, hỏi: “Không phải Trương Nhanh rất tốt sao? Bộ dạng xinh đẹp, năng lực làm việc không tệ mà.”
“Ha ha, chị Khương, chị mới tới không lâu nên không biết đó thôi. Trương Nhan là nhờ ba của cô ta đi cửa sau mới được tuyển thẳng vào, ngay mặt mũi cũng không cần xem, trực tiếp được nhận làm nhân viên chính thức, thành tích hồi mới vào cực kì tệ nha, hơn nữa con người cô ta vô cùng kiêu ngạo, tôi có người bạn làm trong khâu tiêu thụ, nói Trương Nhan trong bộ tiêu thụ dùng mặt để làm việc, Chu Kinh Lí năm đó cũng chính là chủ quản Chu hiện tại, rất ưa thích.” Nghe cô gái này nói, Khương Hồng Cầm không ngốc đến mức không nghe ra hàm ý trong đó.
Cô ăn cơm, cười nói: “Có thể là khá nuông chièu thôi.”
Cô gái két két hai tiếng, nói: “Lấy bản tính đại tiểu thư của cô ta, có người chịu được mới là lạ…Phụt, tôi quên mất, cô ta còn có anh bạn trai thiên tài nữa mà, thật không hiểu nỗi, bạn trai cô ta mắt bị mù hay sao, tự dưng lại coi trọng loại phụ nữ như thế. Đầu năm nay, đàn ông đều chỉ biết xem mặt thôi à?”
Khương Hồng Cầm cười cười, không nói gì.
“Ai biết được, củ cải, rau xanh đều được yêu.”
“Nhưng, tôi muốn nói không phải là chuyện này, tôi nhịn lâu lắm rồi, tại đây đều là người kín miệng, tôi mới nói, tôi không phải chỉ thấy Trương Nhan và chủ quản Chu ở bên ngoài một lần đâu.”
Khương Hồng Cầm bới xong bát cơm, cười nói: “Không chừng họ nói chuyện làm ăn.”
“Ài da! Chị Khương, có ai bàn công chuyện trong quán bar lúc mười một giờ đêm à?”
Khương Hồng Cầm không nói gì.
“Vậy ý cô là, Trương Nhan và chủ quản Chu có một chân?” (*)
(*) Quan hệ mờ ám.
“Hừ, nhỏ giọng chút đi, tôi cảm thấy chủ quản Chu rất chăm sóc Trương Nhan. Mặc dù chủ quản Chu sắp bốn mươi, nhưng người ta bảo dưỡng tốt, sửa sang trang phục một chút liền trẻ vài tuổi, năm xưa, không phải chủ quản Chu cũng là khẩu vị của cô sao?”
“Biến biến biến, tôi thích khẩu vị này, nhưng tôi không thích loại có vợ con.”
“Cô xem, lần đầu tôi bắt gặp chủ quản Chu và Trương Nhan, thành tích của cô ta liền càng ngày càng tốt, lần thứ hai tôi bắt gặp bọn họ, không bao lâu, cô ta liền thăng lên làm quản lí.”
“Trời ạ! Trong đầu Trương Nhan có bao nhiêu bệnh hử? Cư nhiên cắm sừng anh bạn trai tốt như vậy?”
“Ha ha, cô không biết, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông ở ngoài cổng kia, tôi liền cảm thấy tóc anh ta biến thành màu xanh hết rồi, thiên tài giàu có đẹp trai thì sao? Tôi thấy gương mặt đó, tám phần mười không phải thứ tốt đẹp gì rồi.”
Khương Hồng Cầm đứng lên, cười cười, nói: “Tôi đi rửa bát, các cô trò chuyện vui vẻ.” Liền rời đi.
Mấy cô gái cũng không suy nghĩ gì, tiếp tục trò chuyện.
Cũng không biết có phải tác dụng tâm lí hay không, buổi chiều khi Khương Hồng Cầm thấy Thương Hợp Thuấn chờ Trương Nhan ở ngoài cổng, lòng cảm thấy có chút kì lạ, lúc thấy Trương Nhan, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Liền vội vàng rời đi, Thương Hợp Thuấn kêu hai tiếng, thấy Khương Hồng Cầm không có quay đầu… Chần chờ vài giây, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Trương Nhan.
Trương Nhan đen mặt, ngồi vào xe, không ngừng oán giận nói: “Một đám phụ nữ không tư chất ở trong công ty nói xấu sau lưng em, thật là ghê tởm, anh cũng vậy, năm đó không nhờ người giúp em kéo thành tích, anh không giúp, hiện tại hay rồi, bọn họ suốt ngày đem chuyện trước đây em không lập thành tích tốt ra để chế nhạo.”
Ánh mắt Thương Hợp Thuấn tối sầm, nói: “Từ lúc bắt đầu, anh đã cảm thấy em không thích hợp với ngành này, anh có thể giúp em như thế nào? Bề ngoài nhìn có vẻ tốt đẹp, trên thực tế chẳng có gì, cái này có gì tốt?”
Trương Nhan quay đầu, nhướng mày, cả giận: “Cái gì gọi là không thích hợp? Trước kia, em cùng anh đi học, thành tích của em cũng không kém anh bao nhiêu, năng lực của em cũng được nhiều người khẳng định, lúc đầu có lẽ không được, nhưng anh nhìn hiện tại đi, không phải em rất tốt đó sao? Hiện tại, em là quản lí rồi, anh đừng có nói mấy lời… khiến người ta mất hứng.”
Thương Hợp Thuấn không trả lời cô ta, thông thường hắn hay lựa chọn im lặng.
Anh không hiểu, tại sao một người lại có thể thay đổi nhanh như vậy, sau khi Trương Nhan đi vào xã hội, tính cách liền thay đổi, càng ngày càng không ổn định, anh thừa nhận, bản thân mình mệt muốn chết rồi, nhưng chưa từng nghĩ muốn buông tay.
Anh dời trọng tâm câu chuyện: “Tối nay sinh nhật ba anh, anh hi vọng em có thể đến cùng.”
Trương Nhan dứt khoát trả lời: “Ngày hôm nay có việc, không đi được.”
Thương Hợp Thuấn siết chặc tay lái, nói: “Chuyện gì?”
Trương Nhan nói: “Có việc! Chuyện của em nhiều như vậy, em phải báo cáo hết với anh sao? Thương Hợp Thuấn, anh ngừng được voi đòi tiên đi.” Cô ta càng nói càng tức, sao đó lớn tiếng kêu: “Anh dừng xe, tự em về.”
Thương Hợp Thuấn há mồm muốn nói gì đó.
Trương Nhan lại nổi giận, nhấn mạnh: “Mau một chút!” (#Ngữ: hẹn đi với trai chứ giề)
Nhìn bóng lưng Trương Nhan rời đi, Thương Hợp Thuấn dùng tay đập vào vô lăng.
Anh, là thiên tài trong miệng mọi người. Gặp Trương Nhan, anh lại cam tâm tình nguyện làm một tên ngu si, anh nghĩ rằng mình thỏa hiệp có thể khiến Trương Nhan quay đầu lại. Kết quả, chỉ là ý nghĩ của riêng mình.
…
Khương Hồng Cầm không ngờ thiên hạ lại có chuyện xui xẻo mà trùng hợp như thế. Buổi tối, lúc cô dẫn Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa đi dạo phố, lúc ba người ở ngã tư, đột nhiên một chiếc Audi vượt đèn đỏ, đâm thẳng về phía ba người bọn họ, Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa đi ở phía trước, Khương Hồng Cầm chẳng suy nghĩ nhiều, kéo hai đứa trẻ qua, bản thân bị đuôi xe hất vào bên đường.
Tống Hiểu Hoa trợn tròn mắt, nước mắt lộp độp rớt ra, chạy đến bên người Khương Hồng Cầm, khóc lớn.
Mọi người chung quanh chưa kịp hồi hồn, thân thể Thẩm Cảnh run lên, quay đầu kêu to: “120! 120! Gọi điện thoại cho 120!!!”
Tiếng gọi này thành công khiến mọi người hoàn hồn, vội vã cầm liền thoại bấm số.
Trên chiếc xe Audi, thật lâu không có người xuống xe. Tám phần mười là sợ choáng váng, cho đến khi xe cứu thương tới, hai người mới sợ hãi bước xuống xe. Khương Hồng Cầm được đưa lên băng-ca xe cứu thương, cũng may, bác sĩ chẩn đoán bị thương nhẹ. Dường như bị gãy xương bàn chân, cụ thể như thế nào thì đến bệnh viện mới biết được. Khương Hồng Cầm vẫn dỗ dành hai đứa nhỏ, nhưng sắc mặt không quá tốt.
Chu Vũ và Trương Nhan xuống xe, sợ tới mức nói không nên lời. Cảnh sát suy đoán, hai người bọn họ uống không ít rượu.
Trước khi Thẩm Cảnh lên xe, quay đầu liếc nhìn hai người bọn họ, đáy mắt hắn lướt qua một tia tàn bạo, đối diện với Trương Nhan, Trương Nhan không nhịn được rùng mình.
Ánh mắt đứa bé này nhìn cô ta, giống như dùng dao lăng trì cô ta.
Thật đáng sợ!