Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có thể đây là cơ hội tốt, Khương Hồng Cầm và những người khác đều giơ hai tay tán thành, bởi vì thời gian thi đấu có chút gấp. Thẩm Cảnh vừa kết thúc kì thi cấp 2 lên cấp 3, chưa kịp về thành phố A, Khúc Thượng Anh đã tự ý gọi Khương Hồng Cầm đến, bọn họ ngồi máy bay ở thành phố B đi luôn.
Khương Hồng Cầm xin nghỉ nửa tháng, sắp xếp xong mọi thứ, tụ tập cùng nhóm Thẩm Cảnh lập tức bay ra nước ngoài.
Lần đầu tiên hai người ra nước ngoài, tạm thời không nói đến Khương Hồng Cầm, đối với Thẩm Cảnh mà nói, đây là chuyện hết sức mới lạ. Công trình kiến trúc ở nước ngoài khiến cậu nhìn không hết, đồ ăn cũng ăn không hết. Đương nhiên, chuyện ngắm cảnh là việc sau này. Hiện tại đang khẩn trương trình tự thi đấu.
Thí sinh tham gia thi đấu của Trung Hoa tương đối ít, lần này Thẩm Cảnh gặp lại Lộ Tuyết Dương.
Lộ Tuyết Dương mười bốn tuổi, đã bước vào tuổi dậy thì. Chiều cao tăng nhanh, vừa thấy Thẩm Cảnh liền chủ động chào hỏi, cậu ta nói: “Đã lâu không gặp.” (Ngữ: Có mùi JQ vậy /_\)
Thẩm Cảnh ngẩng đầu nhìn Lộ Tuyết Dương, cậu cảm thấy chiều cao của bản thân đúng là chuyện sỉ nhục nhất trong đời mình. Dù sắp mười hai tuổi, lại chẳng cao được bao nhiêu. Trái lại, hai năm qua, Lộ Tuyết Dương cao hơn trước rất nhiều.
“Ừ, đã lâu không gặp.” Thẩm Cảnh gật đầu nói.
Lộ Tuyết Dương tự nhiên bắt chuyện: “Cậu biết lần này có những nhân tài nào tham gia thi đấu không?”
Thẩm Cảnh trả lời: “Biết một chút. Nhưng quen biết không nhiều.”
Lộ Tuyết Dương chủ động cùng Thẩm Cảnh phân tích tình hình quân địch. Tuy khi xưa hai người từng là đối thủ cạnh tranh, nhưng trên võ đài quốc tế, mặc kệ ai đoạt giải đều là chuyện vẻ vang. Cậu ta nói: “Kafina của nước Nga, cậu từng nghe chưa?”
Thẩm Cảnh sửng sốt, làm sao có thể chưa nghe? Người này được xem là thiên tài, rất nổi tiếng. Ba tuổi học đàn, chín tuổi mở buổi hòa nhạc riêng của mình. Bản thân còn có thể sáng tác, cái này không biết đã knock out biết bao chuyên gia piano.
Thẩm Cảnh nhíu mày, nói: “Cô ta sẽ đến?”
Lộ Tuyết Dương gật đầu: “Nghe nói lần tranh tài này, cô ta sẽ đàn Khúc Mục do chính cô ta sáng tác. Điểm này vô cùng bất lợi cho chúng ta. Cô ta có thể đưa tác phẩm mình sáng tác vào cuộc so tài này, chứng tỏ cô ta rất tự tin, giám khảo cũng thừa nhận cô ta. Tôi nghĩ hạng nhất lần này không cần lo rồi.”
Thẩm Cảnh biết thực lực bọn họ kém Kafina: “Trừ cô ta, còn có ai nữa?”
Lộ Tuyết Dương nói tiêp: “Ừ, còn hai người. Edda của nước Anh và Casio của nước Mĩ. Đều là người có tiếng trong nước bọn họ. Tuổi tác xấp xỉ chúng ta, về mặt kỹ thuật… Ừm, nói thật cũng được khen là xuất sắc, nhưng thua xa Kafina. Tôi nghĩ, mục tiêu của chúng ta là thắng bọn họ là giỏi rồi.”
Thẩm Cảnh trả lời: "Cố gắng lên."
Lộ Tuyết Dương mím môi, nói: “Thật ra, tôi cũng không có nhiều lòng tin. Những thí sinh khác cũng không thể coi thường, có thể giành được phần thưởng không tốt gì bằng.”
Thẩm Cảnh vỗ vỗ cánh tay Lộ Tuyết Dương, đừng hỏi vì sao cậu không vỗ vai Lộ Tuyết Dương, chiều cao hai người chênh lệch quá nhiều! Cậu nhón chân lên cũng chưa sờ tới cằm người ta, không ngu tự rước lấy nhục.
“Được. Cảm ơn. Chúng ta cùng cố gắng. Mặc kệ ai giành được giải thưởng đều là chuyện vẻ vang.”
Lộ Tuyết Dương nói xong, liền bị thầy giáo gọi đi.
Nói thật, nói chuyện với Lộ Tuyết Dương xong, cậu vẫn bình tĩnh. Hoàn toàn không cảm thấy khẩn trương. Lúc cậu chuẩn bị đi, cậu thấy một cô gái tóc vàng mắt xanh. Dáng người cao ráo, gương mặt rất xinh đẹp như búp bê. Nhất là bên cạnh cô ta có rất nhiều người vây quanh.
Khương Hồng Cầm đứng bên cạnh Thẩm Cảnh cảm thán: “Cố bé này thật đẹp, là diễn viên à?”
Thẩm Cảnh cảm thấy người này có chút quen mắt, đang suy nghĩ, đột nhiên bé gái người Đức đang báo danh điên cuồng chạy tới, vừa chạy vừa gọi: “Kafina! Kafina! Kafina !"
Lúc này, cậu mới nhớ, cô gái này chính là quái tài Kafina, khó trách vừa xuất hiện liền náo nhiệt như vậy.”
Cậu trả lời: “Không phải diễn viên đâu ạ. Cũng là người dự thi, cô ta rất nổi tiếng trên quốc tế.”
Khương Hồng Cầm khen ngợi: “Là thế à? Hèn gì có nhiều người vây quanh như vậy… Cô gái này chắc mười lăm, mười sáu tuổi nhỉ? Đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Thẩm Cảnh trả lời: “Mẹ, cô ta cùng tuổi với con.”
Khương Hồng Cầm giật mình: “Mười hai tuổi hả?” Cô không nói gì nữa, nhìn Thẩm Cảnh lại nhìn Kafina lắc đầu: “Con nít ở nước ngoài phát dục tốt thật.”
Thẩm Cảnh cảm thấy cuộc sống này không có cách nào khác. Cậu tùy tiện nhìn bạn bè cùng lứa đều cao hơn cậu. Đừng nói tới Kafina, không biết hiện tại Tống Hiểu Cao cao bao nhiêu rồi.
Kafina đứng giữa đám đông, nở nụ cười lẽ phép. Ánh mắt vô tình nhìn thấy Thẩm Cảnh, cô ta ngẩng người, con ngươi màu lam chớp chớp. Cô ta nhớ Khương Thượng Anh từng hướng dẫn mình nói cô ấy đang dẫn dắt một người cùng lứa với cô ta. Khúc Thượng Anh khen ngợi cậu ấy rất nhiều. Việc này khiến Kafina không nhịn được có hứng thú với Thẩm Cảnh.
Nói thật, Khúc Thượng Anh được xem là thầy dạy piano của Kaimen, cho nên Kafina rất tôn kính cô ấy.
Cô ta vừa thấy Thẩm Cảnh, đang nghĩ có nên tới chào hỏi hay không.
Thẩm Cảnh đã rời đi.
Kafina có chút thất vọng, nhưng lúc tranh tài còn có thời gian, đến lúc đó rồi nói cũng không muộn.
Thế nhưng, trên thực tế chặn đường thi đấu là chia tổ, Kafina không có cơ hội gặp Thẩm Cảnh, trái lại đụng mặt Lộ Tuyết Dương.
Gặp phải Kafina, Lộ Tuyết Dương cảm thấy mình thật xui xẻo. Ấy vậy mà được phân đến tổ Kafina. Nhưng còn may, top 3 của nhóm lại có thể bước vào vòng bán kết.
Kafina không lo lắng đạt giải nhất, Lộ Tuyết Dương thứ hai, thứ ba là người dự thi nước Mĩ.”
Bên tổ của Thẩm Cảnh cũng không thể coi thường. Trong ba người Lộ Tuyết Dương nhắc tới, ngoại trừ Kafina, hai người còn lại đều cùng tổ Thẩm Cảnh. Nếu không cẩn thận, Thậm Cảnh ngay cả vòng bán kết cũng không thể vào được.
Khương Hồng Cầm và Khúc Thượng Anh đổ mồ hôi thay Thẩm Cảnh.
Vậy mà, sau khi Thẩm Cảnh lên sân khấu, cậu giống như đang diễn tấu trong nước, căn bản không hề khẩn trương. Trước khi xếp hạng cho cậu, giám khảo đánh giá cậu rất cao. Phía sau, có vài thí sinh không biết tên vì quá khẩn trương mà đàn sai âm hoặc tiết tấu.
Sau cùng, người có thể tranh đấu với Thẩm Cảnh, hai người kia không hẹn mà cùng mắc lỗi trên kỹ thuật.
Cứ như vậy, Thẩm Cảnh thành công tiến vào tổ thi đấu giành giải quán quân.
Khúc Thượng Anh sờ đầu Thẩm Cảnh, không ngừng khen cậu làm cho cô được vẻ vang. Cô đương nhiên vui mừng, chia làm hai tổ, quán quân một là quái tài từng là học trò của mình, một là học sinh hiện tại của mình. Người làm thầy như cô không vui mừng mới là lạ đó!
Khương Hồng Cầm rộng rãi, mặc kệ Thẩm Cảnh muốn ăn cái gì mặc sức. Gọi điện thoại báo tin cho ông Thẩm và bà Trần, còn không có trở lại! Ông Thẩm, bà Trần liền đem tin này kể cho cả khu đều biết. Sau đó loan truyền, không qua bao lâu gần như cả thành phố đều biết.
Báo chí nước ngoài cũng truyền tin này, đầu tiên là khen ngợi Kafina. Tiếp đó, tỏ vẻ mong đợi vào hắc mã (*) Thẩm Cảnh.
(*) Không lường được thực lực với người cạnh tranh.
Thẩm Cảnh không ngờ mình chưa về nước, danh tiếng đã truyền xa.
Đến vòng đấu bán kết, có sáu thí sinh: Kafina, Thẩm Cảnh, Lộ Tuyết Dương, Edda, Casio còn có một thanh niên người da đen. Người người đều xuất sắc.
Lộ Tuyết Dương cảm thấy mình tham gia không ít cuộc tranh tài, sẽ không giống hai năm trước khẩn trương như vậy. Không ngờ lúc cậu ta cùng những người khác khom người chào khán giả trên sân khấu. Cậu ta dường như nghe được tiếng tim mình đập như trống đánh.
Thẩm Cảnh nhìn đội hình giám khảo dưới sân khấu, ngược lại cảm thấy tinh thần mình càng ngày càng hăng hái.
Thi đấu bán kết thật ra là loại bỏ hai người, bốn người còn lại tham gia vòng đấu chung kết, nhưng tính ra chỉ có hai người bị gạch tên. Trừ Kafina, trong lòng người khác cũng không có gì.
Diễn theo trình tự diễn tấu, căn cứ vào tổng điểm từ thấp đến cao. Nói cách khác, Thẩm Cảnh diễn tấu thứ hai theo đếm ngược. Cậu ung dung ngồi bên cạnh, thư giãn đầu óc.
Còn Lộ Tuyết Dương đã sớm đứng ngồi không yên.