Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chứng nhân hết sức chăm chú, mồi một lần công kích đều tận lực tránh đánh cùng một chỗ khiến cho Tất Phương chú ý.
Thực lực của Tất Phương cứ như vậy giảm xuống.
Từ Thiên Trùng Sơ Cảnh xuống đến Thiên Trùng Cảnh, tiếp đó là mười tám thiên long lực, mười sáu, mười hai...
Trong quá trình ấy, mọi người cùng tự hạ thấp uy lực công kích xuống, chậm rãi hao mòn năng lượng trong cơ thể Tất Phương.
Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại. Chứng nhân trải qua sáu canh giờ liên tục. Chân trời lúc này đã đen kịt, nguồn sáng duy nhất, chính là hỏa diễm trên người Tất Phương.
Hơn mười người, chỉ vi tinh huyết của Tất Phương mà mất đủ thời gian một ngày. Quy mô như vậy. Thực sự đáng gọi là hao tâm tốn sức.
“Rít.”
Lực lượng Tất Phương bất tri bất giác giảm xuống chỉ còn mười thiên long lực. Nó rốt cục cảm nhận được sự sợ hãi. Liền mạnh mẽ vũ động hai cánh, hóa thành một đoàn hòa quang, lao vun vút vào nơi sâu nhất.
“Chạy đi đâu”
Tốn nhiều tinh lực. Thời gian như vậy, Thập Tam hoàng tử đâu thể để nó chạy thoát. Đại thủ trảo tới. Kim long bay ra, chỉ nháy mắt, hóa thành đại chưởng che trời, lặp tức chụp đến Tất Phương.
“Ầm Ầm Ầm!”
Đột nhiên, thiên địa rung động, một cỗ khí tức đáng sợ từ nơi sâu thẳm truyền đến. Loại cảm giác này, tựa hồ có thiên quán vạn ma lao đến vậy.
“Ngao”
Một tiếng rít thê lương vang lên, trùng phá thiên không. Trong đêm tối, một ánh lửa cực nhanh bắn đến. Trong ánh lửa hiện lên hai mũi nhọn lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Thiên Cẩu”
Hàn Diễm công tủ kinh hô, nhận ra thứ ở trong ánh lửa. Thiên cẩu khí tức lệch tròỊ khiến người ta cảm thấy như sóng nghiêng trời gió lệch đất đang bùng lên. Thực lực mười tám, mười chín thiên long lực, căn bản không phải Thiên cẩu bình thường có thể đạt đến.
Thần sắc mọi người biến đối. Đây hiển nhiên là thần thú do một gã đệ tử tông phái thượng cổ nào đó biển thành.
“Ngao”
Tiếng tru thứ nhất vừa vang lên. Liền sau đó là tiếng thứ hai vang vọng từ sâu trong đêm tối.
“Hống.”
Một tiếng gầm mạnh mẽ khác từ sâu trong nơi tối tăm truyền ra. Thanh âm này. Phương Vân nhận ra, đó là tiếng hú của Cùng Kỳ.
Lần lượt từng đạo khí tức hung lệ tiếp cặn Thiên Trùng Cảnh từ sâu trong tối tăm vụt ra.
Sắc mặt chứng nhân lặp tức thay đối cực mạnh.
“Trấn Điện Hầu bên trái, hai thị vệ bên phải, lặp tức hộ tống mọi người quay lại!”
Thanh âm Thập Tam hoàng tử từ phía trước truyền đến. Thân thể nhoáng lên lại hướng về phía Tất Phương bỏ chạy đuổi theo. Một đám người, tốn một ngày sao có thể có chuyện sắp thành lại bại.
“Hống.”
Trong tiếng rít gào rung trời vô số chân khí biến thành đao. Thương, kiếm, kích từ trong bóng túi vụt đến. Nhờ vào ánh lửa trên người Thiên cẩu. Từng đạo lợi khí hiện ra.
Hung thú do võ giả biến thành, đáng sợ hơn bất kỳ một hung thú hay thần thú nào khác.
Ầm ầm ầm.
Vô số những tiếng tru. Rít. Gào tiếp đó là vô số những bóng đen như thiểm điện lao đến. Với thực lực mười tám, mười chín thiên long lực. Khi những hung thú, thần thú này lao đi, tốc độ của thực nhanh đến kinh hoàng.
Chỉ nháy mắt. Tại nơi cách chứng nhân chừng ba ngàn trượng, một cỗ khí tức mạnh mẽ, cuồng bạo, hung lệ từ hư không xông tới.
Cỗ khí tức đáng sợ này đập lên người, tựa như chạm phải sóng lớn. Ai cũng không ngờ rằng, những hung thú này lại tới nhanh như vậy. Hơn nữa còn rất nhiều!
Cho dù là Phương Vân cũng không dám một lúc đối mặt với công kích của nhiều hung thú đến như vậy.
Đến lúc này, người duy nhất còn giữ được vẻ bình tĩnh cùng chỉ có Trần Điện Hầu.
“Đi cả đi”
Vẻ mặt hờ hững, Trấn Điện Hầu nhẹ nhàng phắt tay, một cỗ rung động vô hình lặp tức bồng bềnh lan tỏa. Chứng nhân đang đứng trong không trung, liền cảm thấy mình như bị một hung thú tiền sử, há cái mồm rộng, ngoạm một nhát, liền đó nuốt xuống bụng.
Vô số quang ảnh tựa như thức ăn bay vèo vèo qua trước mắt.
Chờ khi mọi người phục hồi tinh thẩn, thì thình linh đã về tới nơi xuất phát!
“Trấn Điện Hầu này. Rõ ràng là một cường giả Thiên Trùng Cảnh!”
Phương Vân đứng thẳng người, âm thầm chấn kinh.
Trấn Điện Hầu không ra tay thì thôi, một khi ra tay lặp tức hiển lộ ra lực lượng và cảnh giới áp đảo, chỉ nháy mắt đã có thể đưa mọi người đi một đoạn xa như vậy, không đơn giản chỉ là lực lượng cường đại.
Điều này nói rõ rằng, ông ta nắm giữ quy tắc không gian, mà chỉ có cường giả Thiên Trùng Cành, mới thao túng được quy tắc trong thiên địa. Võ giả bình thường cho dù lực lượng đạt đến Thiên Trùng Cảnh nhưng cảnh giới chưa tới. Sẽ không có khả năng ấy,
“Thảo nào ông ta luôn không có chút biểu hiện, không muốn nói chuyện với người khác. Tu vi Thiên Trùng Cảnh đủ để ông ta được phong vũ hầu của Đại Chu. Là cường giả cấp bậc cỡ như Vũ Dũng Hầu, Liệt Vũ Hầu. Nơi này mặc dù có không ít vương hầu, nhưng trong mắt ông ta. Thật sự không khác nào con kiến hôi. Ngay cả hứng thú nói chuyện cùng không có! “
Tuy Phương Vân sớm đoán được rằng Trấn Điện Hầu là võ giả Thiên Tượng Cảnh đinh, thậm chí là Thiên Trùng Cảnh nhưng khi chân chính chứng thực, vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên có một cường giả Thiên Trùng Cảnh xuất hiện ngay cạnh hắn như thế. Khi còn ở cạnh biển đen. Vị Trấn Điện Hầu này thậm chí còn ở cùng với hắn hơn mười ngày!
“Trấn Điện Hầu Là Trấn Điện Hầu xuất thủ! Không ngờ hắn lại có tu vi Thiên Trùng Cảnh!”
Trong đoàn người, một tiếng thét kinh hài truyền ra. Ngoại trừ Huyết Y Hầu, Dịch Thiên Hầu đã sớm chuẩn bị tâm lý, còn rất nhiều người khác đều không ngờ tu vi Trấn Điện Hầu lại cao như thế.
Dù sao tước vị của hắn cũng chỉ là vương hầu bình thường. Không một ai nghĩ rằng vị Trấn Điện Hầu không danh không tiếng ấy lại có tu vi như vậy!
Thập Tam hoàng tử cũng chưa trở về, Trấn Điện Hầu vẫn chưa xuất hiện. Tại nơi sâu trong không gian, từng đợt âm thanh tru gào vang lên.
Sắc mặt chứng nhân vẫn còn hơi tái nhợt. Sự tình phát sinh quá mức đột nhiên, tình huống quá mức nguy ngập. Nếu như không phải Trấn Điện Hầu xuất thủ. Sợ rằng rất nhiều người đã chết.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao Thiên cẩu lại ở một chỗ với Cùng Kỳ?”
Doãn Vi Lương bình tĩnh nói.
Một đám thần thú mười tám, mười chín thiên long lực cùng nhau xông đến, chỉ trong nháy mắt có thể biến đám người Phương Vân thành phấn mạt. Cường giả hai. Ba thiên long lực ở trước mặt đám hung thú thần thú ấy chẳng khác nào con kiến hôi.
Phương Vân hơi đăm chiêu, tiếp đó đi về phía hai gã thị vệ.
“Hai vị đại nhân, phiền các vị bảo vệ cho mọi người một chút, ta đi ra ngoài quan sát tình hình!”
Phương Vân chắp tay, cung kính nói.
Hai gã thị vệ đều là cường giả Thiên Tượng Cảnh mười bốn thiên long lực. So với Phương Vân mạnh hơn chút ít. Có điều họ chưa từng luyện hóa tinh huyết thần thú, nếu chân chính luận về thực lực. Thực sự không bằng Phương Vân đang sở hữu tinh huyết Giác Thụy.
Hai người nhìn nhau, cũng cảm thấy chưa thực yên tâm về Thập Tam hoàng tử.
“Tiểu hầu gia ngươi đi đi. Nơi này đã có chúng ta rồi!”
Do dự một lát, hai người cuối cùng cũng mở miệng.
“A, đa tạ hai vị.” Phương Vân gật đầu. Lại đi về phía Tôn Thế Khôn nói: '‘Biểu đệ, ngươi ở đây, không được lộn xộn, chờ ta về.”
Tôn Thế Khôn gặt đầu. Thằn tình cùng có phần bất an. Tu vi của hắn cũng chỉ là Địa Biến Cảnh đỉnh, một thiên long lực. Vừa rồi khi phải đối mặt với thần thú do đệ tử tông phái thượng cổ biến thành, hắn chẳng khác gì bụi trong gió, không hề có lực chống đỡ.
Tâm tình hắn lúc này đã không còn giống như lúc ban đầu khi mới tới. Khi ấy, vừa tới đập vào mắt hắn đều là linh thảo dị dược. Nhưng hiện tại nơi này lại là nguy cơ tầng tầng, hơn nữa thần thú ở nơi này càng vô cùng quỷ dị!
“Lẽ nào việc này có liên quan đến “cấm địa”?”
Phương Vân âm thầm suy nghĩ. Tiếp đó lắc đầu. Xóa đi ý nghĩ ấy. Thân thể nhoáng lên. Bay đi.
Phương Vân toàn lực thi triển Sơn Nhạc Na Di Pháp, tốc độ như điện chớp. Khi đơn độc hành động so với trong một đám người, tốc độ đương nhiên nhanh hơn không ít.
Sau chừng nửa canh giờ. Phương Vân đã tới nơi phân cách hai nơi.
“Thử xem có thể tìm thấy Thập Tam hoàng tử hay không?!”
Phương Vân huyền phù giữa không trung, khí tụ hai mắt, chuẩn bị dùng Vọng Khí Pháp, xác định vị trí của Thập Tam hoàng tử.
“A” Đúng lúc này, một đạo tinh mang số mệnh màu tím hấp dẫn lực chú ý của Phương Vân.
Tinh mang số mệnh này cục kỳ rộng, tựa như trường giang xông thẳng lên trời cao. Trong số mệnh tinh mang còn hiện ra cả hình long phượng.
“Quân Niệm Sinh!”
Phương Vân âm thầm rúng động, thực sự là hắn không ngờ rằng ở nơi này lại gặp được đệ nhất cao thủ thanh niên của Thái Tổ Phái, số mệnh hoàng đế trong truyền thuyết Quân Niệm Sinh.
Á‘Không ngờ Quân Niệm Sinh cũng vào được đây. Nhưng sao lại xuất hiện ở đây...” Phương Vân đăm chiêu suy nghĩ. Ánh mắt hắn lấp lóe. Trong đầu chợt xẹt qua ý nghĩ tà ác:
“Cái tên Quân Niệm Sinh này, số mệnh kinh người. Uống nước thôi cũng cắn nhầm bảo thạch. Lần này hắn xuất hiện ở đây, ắt là có tao ngộ lớn. Ta không ngại theo hắn, xem có thể thừa cơ kiếm chác được cái gì hay không?!'“
Phương Vân chợt chuyển tâm tư, cơ mặt không ngừng biến hóa, chỉ trong chớp mắt liền hóa thành một tên đại hán. Suy nghĩ một chút. Phương Vân lại vặn người cao thêm lên, dáng người càng thêm cao to. Lúc này mới thu liễm khí tức. Phong bế tinh mang số mệnh, lặng lẽ theo phía sau Quân Niệm Sinh, đi vào trong sơn cốc nguy hiểm.
Trong son cốc, Quân Niệm Sinh, bạch y phiêu động, giống như tiên nhân, ung dung đi vào trong cốc.
Quân Niệm Sinh không hề thu liễm tinh mang số mệnh. Cũng không thu liễm khí tức. Tuy rằng nơi này nguy cơ tầng tầng, nhưng hắn lại không thèm để ý. Long đàm? Hổ huyệt? Liên quan gì đến hắn chứ? Là kẻ trời sinh đã may mắn, chẳng lẽ lại chết ở đây sao? Vậy đâu còn gọi là kẻ có đại vận nữa?
Cho nên, Quân Niệm Sinh không thèm để ý.
“Cảm giác của ta ngày càng mãnh liệt, hẳn chính là nơi này rồi.”
Quân Niệm Sinh lững thững đi đến. Hắn hoàn toàn dựa vào cảm giác. Đây là kinh nghiệm vô số lần tìm bảo vật của hắn.
“Oa”
Một tiếng khóc chói tai từ bên kia truyền đến, một Hóa Xà khí tức hùng hậu. Xòe hai cánh lớn. Không tiếng động vọt qua đêm tối. Ánh mắt của nó. Thùy chung chưa từng để ý đến Quân Niệm Sinh.
“Hô” Dưới chân một ngọn núi, hung thú toàn thân màu xanh, tỏa ra làn quang nằm sát trên mặt đắt. Tựa như đang ngủ. Đây là một hung thú đứng thứ hai mươi bảy trong bảng địa sát “Biện Nang”.
Thanh âm hô hấp của Biện Nang như núi lửa phun trào. Quân Niệm Sinh không hề thu liễm khí tức, cứ như thế đi qua trước người nó hơn năm mươi trượng. Hung thú chỉ hơi động thân thể. Sau đó lại không nhúc nhích.
“Ngao”
Hai Thiên cẩu cực lớn. Toàn thân phụt ra từng ngọn lửa nhỏ. Đứng trên một ngọn núi cao ở phía trước Quân Niệm Sinh. Cứ thế này. Quân Niệm Sinh sẽ lọt vào mắt của hai con thần thú đã tiếp cặn Thiên Trùng Cảnh.
Thế nhưng đột nhiên lại nghe một tiếng sói gào, hai con Thiên cẩu tựa hồ phát hiện ra cái gì đó. Vụt bay về phía Đông Nam.
Quân Niệm Sinh cư vậy một đường đi đến. Dễ dàng, thoải mái...
.