Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Khi đến nơi nàng lại bắt gặp một con hồ ly đang trong tư thế cầm miếng thịt thỏ đề phòng nhìn mình, đó là hỏa vân hồ một loài hồ ly biến dị màu trắng tinh, nổi bật với cái bớt đỏ hình ngọn lửa giữa trán, được mệnh danh là độc dược hạng nhất trong bảng phân chia độc dược của Đông y. Chỉ cần một vết cắn hay cào nhỏ cũng đủ để lấy mạng một gã đàn ông to con ngay lập tức, nó còn là trân bảo giải dược hiếm có khó tìm, kiếp trước nàng tình cờ thấy thông tin về nó trong một cuốn sách cũ mèm không đề tên nên cứ tưởng rằng hoàn toàn là nhảm nhí."
-Tam thẩm ngươi có hay không nhầm lẫn cái gì? Rõ ràng con thú này ta săn được cớ sao giờ lại thành của nhà thẩm.
Tuệ Lâm giọng điệu nhàn nhạt quay qua hỏi Vân thị.
-Con bé khờ này của con không phải là của thẩm à chúng ta vốn là người một nhà, thẩm chỉ sợ con bị lừa gạt nhưng vẫn không biết gì còn dâng của lên miệng người thôi.
Kim Doãn Oanh thật sự muốn bùng phát rồi, nhưng nghĩ đến hành động lúc nãy của Tuệ Lâm lại cắn răng nhịn xuống.
-A!!! Thế mà ta lại không có nhớ thẩm nói mấy điều này vào vài ngày trước a, vả lại hôm qua tam thúc đến đây ta đã tuyệt giao với ông ta rồi bây giờ thẩm muốn lấy thịt phải không?
Vân thị nhanh nhảu
-Tất nhiên rồi!
-Thế này ta thấy ở chung với nhà thẩm bảy năm không có tình cũng có nghĩa, ta bán rẻ thịt cho thẩm, 50 văn tiền một cân bằng giá heo nuôi, thẩm thấy thế nào?
-50 văn tiền một cân? Mày sao không đi ăn cướp luôn. Đồ vong ơn phụ nghĩa uổng công chăm sóc mày từng ấy năm. Hôm nay tao nhất định phải lấy nửa con lợn đi.(Tuệ Lâm nếu là ăn cướp thì mụ ăn gì ta?)
-Ta nói cho thẩm biết thẩm dám lấy ta dám đánh, nhà ta và nhà thẩm đã phân hộ tịch 15 năm trước rồi, một chút cũng không liên quan đến nhau nói trắng ra là người xa lạ, hôm nay ta mất miếng thịt nào thì đừng trách ta báo quan phủ. Tội hành hung cướp của ít nhất phải ngồi tù 1, 2 tháng đi, Đại Ngưu huynh làm việc ở trấn trên hẳn là biết rõ hơn ta, huynh nói xem đúng không.
Đại Ngưu thành thật trả lời
-Lâm muội muội phạt như vậy còn nhẹ có người phải ngồi tù 4, 5 năm nữa kia.
Tuệ Lâm mắt tròn xoe
-Lâu như vậy a! tam thẩm có hay không hứng thú thử một chút.
Lăng Bảo Linh sợ hãi giật giật tay áo Vân thị nàng không muốn ngồi tù a phải kéo nương về mới được, Vân thị lúc này đã xanh mặt nói nàng không sợ hãi là giả, ở trong thôn mấy chục năm nàng đã bao giờ nghe qua 2 từ quan phủ, đó là cỡ nào kinh khủng nhưng bà ta lại không muốn quá mất mặt trước người ngoài đành mạnh miệng
-Lâm nha đầu ta vì quan tâm ngươi sợ ngươi chịu khổ cực nên mới đến giúp không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu vậy thì sau này bị lừa gạt cũng đừng trách ta.
Nói rồi kéo theo Linh nhi của bà ta chạy biến chắc vì vội quá lúc ra đến cổng còn thắm thiết ôm mặt đất từ biệt một lần.
Kim thẩm nín cười từ lúc nãy đến giờ thấy vậy chẳng nề hà cười lên ha hả
-Tiểu Tam a!!! Đi từ từ thôi ngươi có thèm thì đất cũng không biến được thành thịt đâu.
Tuệ Lâm buồn cười nhìn Kim thẩm người phụ nữ này còn thật trẻ con, nàng nói:
-Xin lỗi mọi người vì chuyện vừa rồi
-Đó không phải lỗi của muội, thôi muội nghỉ ngơi đi! Nương, đại ca chúng ta về.
Nhị Ngưu chào tạm biệt Tuệ Lâm, hắn cũng không quên mang theo số thịt lợn còn lại đến đầu thôn bán giúp nàng.
---------------------------------Phân cách tuyến-------------------------------
Buổi tối Lăng Tuệ Lâm sau khi ăn xong bắt đầu treo số thịt lợn đã tẩm ướp gia vị lên bếp làm thịt xông khói, trời lạnh nên thịt sẽ lâu hư hơn, còn con thỏ xấu số nàng đem đi nấu giả cầy ăn phải được hai, ba ngày, xong xuôi nàng lên giường thắp đèn may y phục, mặc dù ánh sáng của đèn dầu không tốt cho mắt nhưng nàng thật chẳng biết lấy thời gian đâu mà làm chúng nữa(MB: Buổi sáng lúc chị ngày nào cũng thở dài ngồi nhìn trời ấy? TL: Đó là ta hít khí trời điều dưỡng cơ thể đồ mèo bệnh ngu ngốc. MB:rút lại góc tường: chị mới ngu ngốc cả nhà chị mới ngu ngốc!!!.TL: Cô là mẹ đẻ của ta.)
Lúc trời còn chưa sáng hẳn một cái bóng trắng bỗng nhiên lướt qua vọt vào phòng bếp nhà Tuệ Lâm, nó ngó nghiêng một thời gian rồi rón rén nhảy lên bếp dùng hai chân trước ra sức đẩy cái nắp vung
-Xoảng!!!
Con vật bé nhỏ giật mình lặng yên nghe động tĩnh thấy không có bất thường nó mới chĩa cái đầu nhỏ vào nồi thịt thỏ ăn ngấu nghiến. Trong phòng Tuệ Lâm sớm đã nghe thấy tiếng đồ vật rơi nàng thầm nghĩ chắc là mấy con chuột, tối hôm qua nàng đãng trí quên cất nồi thịt vào tủ gỗ, nàng nhanh tay tìm cây chổi quét nhà dựng ở góc tường nhẹ nhàng đi về phía nhà bếp.
Khi đến nơi nàng lại bắt gặp một con hồ ly đang trong tư thế cầm miếng thịt thỏ đề phòng nhìn mình, đó là hỏa vân hồ một loài hồ ly biến dị màu trắng tinh, nổi bật với cái bớt đỏ hình ngọn lửa giữa trán, được mệnh danh là độc dược hạng nhất trong bảng phân chia độc dược của Đông y. Chỉ cần một vết cắn hay cào nhỏ cũng đủ để lấy mạng một gã đàn ông to con ngay lập tức, nó còn là trân bảo giải dược hiếm có khó tìm, kiếp trước nàng tình cờ thấy thông tin về nó trong một cuốn sách cũ mèm không đề tên nên cứ tưởng rằng hoàn toàn là nhảm nhí.
Sự tức giận bùng lên kệ quái nó là con gì? Có nguy hiểm hay không thì hiện tại nó vẫn là thủ phạm cướp đi thịt của nàng.
- Con hồ ly chết tiệt cút mau ai cho ngươi ăn thịt của ta!!
Mặc dù nàng hung dữ nhưng hỏa vân hồ vẫn thích hương vị trên người nàng, thật là dễ chịu, không hiểu sao nó dám khẳng đinh nàng sẽ không làm hại mình, nàng là người thứ nhất khiến nó cam tâm tình nguyện ở lại kèm thêm một điều quan trọng nữa ở đây nó có thịt ăn.
- Chi chi chi
Vứt đi miếng thịt cầm trên tay mỗ hồ ly nào đó chân chó chạy vòng vòng xung quanh Tuệ Lâm miệng không ngừng kêu.
- Ngươi ăn hết thức ăn của ta còn kêu cái gì? Nàng cúi xuống nhéo tai nhấc bổng cục bông trắng bé nhỏ ồn ào này đưa ra trước mặt.
- Muốn ở lại? Nàng nheo mắt hỏi chơi nào ngờ đâu hồ ly cố sức gật đầu. Tuệ Lâm ngạc nhiên vì nó nghe hiểu tiếng người tuy vậy vẫn phũ phàng phán ra
- Ta không thích!!!!!Nuôi ngươi thì được ích gì giữ nhà thì chẳng được mà có được lỡ may độc chết người ta có phải phiền không? Đã vậy còn ăn rất nhiều. Nhìn ngược nhìn xuôi thấy ưng ý mỗi bộ lông, cạo trọc làm chi phí cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
- Chi chi chi hồ ly mắt long lanh khua loạn chân nhìn nàng lên án, nó là hồ ly siêu cấp mỹ nữ cạo sạch lông thì mặt mũi nào nhìn người khác.
Ha ha ha con hỏa vân hồ này quả thật thú vị, dù sao nàng đang buồn nuôi thêm nó giải sầu cũng tốt.
- Được rồi đùa ngươi thôi, ở lại thì phải biết nghe lời cấm cắn người lung tung rõ chưa?
- Chi chi chi. Hồ ly chấp nhận mà chẳng thèm suy nghĩ. Tuệ Lâm nghĩ: thật ngây thơ đem nó đi bán nó lại vui vẻ đếm tiền giúp mình không chừng
- Từ nay trở đi ta sẽ gọi ngươi là Heo Con.
- Chi chi chi, hồ ly kịch liệt phản đối, con mắt nào của người này thấy nó giống heo hừ nó chỉ hơi tròn một tý lại ăn nhiều một tý mà thôi có cần phải đả kích nó nhiều như thế không?
- Phản đối vô hiệu.
Heo Con khóc ròng đụng phải cô chủ xấu xa rồi!!!!(Dành nửa phút thời gian thương tiếc cho hồ ly bất hạnh.)