Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Hồn Hoa
  3. Chương 17 : Anh hùng cứu mỹ nhân
Trước /32 Sau

[Dịch]Hồn Hoa

Chương 17 : Anh hùng cứu mỹ nhân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bạn học của Lưu Ly thường ngày ngay cả nói chuyện với Lưu Ly cũng lo sẽ làm giảm giá trị bản thân, nay thấy Lưu Ly là cứ như ong thấy mật, hết người này đến người khác vây lấy Lưu Ly mà hỏi cùng một câu.

"Lưu Ly, chiếc du thuyền này thật sự có người mang đến tặng cho cậu sao?"

Lưu Ly đối với việc bỗng nhiên được quan tâm không thấy chút vui mừng nào, đầu óc cứ quay mòng mòng theo mấy câu hỏi của đám bạn. Chỉ ỡm ờ cho qua chuyện.

"Này, mấy người có để cho Lưu Ly yên không hả?"

Liễu Quỳnh Nhi cố gắng chen vào giữa thành lũy đang vây lấy Lưu Ly mà hét lên. Cái đám người không biết liêm sỉ, thường ngày ngay cả liếc mắt nhìn Lưu Ly một cái cũng sợ bẩn mắt mà bây giờ cứ như mèo thấy mỡ.

Cả đám người thấy Liễu Quỳnh Nhi liền không nói gì nữa, tản ra tìm thú vui cho riêng mình. Người này sớm muộn gì cũng lộ diện thôi, nôn nóng gì chứ.

"Chết ngạt vì đám người này mất. Lưu Ly, có nghĩ ra là người nào không?"

Lưu Ly lắc đầu, cô đã bới tung trí nhớ của mình rồi nhưng không tìm ra người nào có khả năng mua chiếc du thuyền mà ngay cả giá cũng chưa có con số xác định này.

"Có khi là người thầm thương trộm nhớ tớ cũng nên. Nhóm Chấn Nam đi đâu rồi?"

"Chắc lại đi lanh quanh tham quan rồi, mặc kệ ba người họ đi."

Liễu Quỳnh Nhi nằm sang chiếc ghế bên cạnh cùng Lưu Ly phơi nắng. Nằm đây tận hưởng chút nắng vàng, gió nhẹ không có gì là không tốt.

"Cậu giám không?"

"Có gì mà không giám."

Vương Khải Minh sau khi nhận được câu trả lời của Âu Thần liền xắn tay áo lên đến khuỷu tay, bước chân nhẹ như mèo đi đến sau lưng Hạ Chấn Nam khom lưng xuống tóm lấy hai chân kẻ xấu số. Âu Thần nhân cơ hội ấn vai Hạ Chấn Nam xuống, nụ cười trên môi không khác hồ ly là bao.

Hạ Chấn Nam vùng vẫy nhưng vẫn bị hai thằng bạn khiêng lên, đung đưa trong khung trung một hồi vẫn là không thoát khỏi số mệnh, oanh oanh liệt liệt bị ném xuống hồ bơi.

"Một, hai, ba..."

"Bùm."

"Ha... ha... ha."

Nước văng lên tung tóe, Hạ Chấn Nam ở dưới hồ bơi uống ngay một bụng nước trông thảm không thể tả. Vừa trồi đầu lên đã ho sù sụ.

"Hai người... hai người..."

Hạ Chấn Nam tức đến nỗi nói không thành lời, hai tên kia chờ đó, đừng nghĩ sẽ được ở trên đó cười nhạo hắn.

Lưu Ly và Liễu Quỳnh Nhi nghe thấy tiếng động chạy lại xem, khóe môi giật giật, rõ ràng muốn cười nhưng cố nhịn.

Chớp mắt một cái đã không thấy Hạ Chấn Nam đâu, Vương Khải Minh và Âu Thần do để ý đến Lưu Ly và Liễu Quỳnh Nhi đứng cạnh mà không chú ý đến hai bàn tay của Hạ Chấn Nam vừa vươn lên trên thành bể bơi bắt lấy chân hai người kéo xuống.

"Bùm."

"Bùm."

Gieo nhân nào thì gặp quả ấy, đã ám hại người khác mà còn muốn đứng đó nhìn gái sao?

Vương Khải Minh, Âu Thần không nghĩ đến sẽ bị kéo xuống hồ cũng uống vào mấy ngụm nước.

Lần này thì hai cô gái không nhịn nổi nữa cười thành tiếng, ba cái người này y hệt trẻ con.

Nhưng như vậy mới giống những chàng trai mười tám tuổi, suốt ngày tỏ ra nguy hiểm sớm muộn gì cũng trở thành ông già mất thôi.

Ba người ở dưới hồ dìm nhau chán rồi cũng tìm đường mà bò lên nằm dài trên sàn.

"Đứng dậy đi thay đồ, ba người muốn nằm đó cho lang sói xem hình bán khoả thân miễn phí hả?"

Liễu Quỳnh Nhi ném khăn bông vào mặt tam vương tử, áo sơ mi trắng một khi dính nước sẽ giống như không mặc gì. Cơ thể ba người này đẹp thì có đẹp nhưng ở đây ngoài cô và Lưu Ly ra vẫn còn vô số ánh mắt của các bạn nữ khác. Muốn xem cũng không tới lượt bọn họ.

Tam vương tử lúc này mới ý thức được sự việc liền đứng dậy đi vào trong, những ánh mắt kia quả thật làm bọn họ hơi hơi sởn da gà.

Lưu Ly mặt không biến sắc kéo tay Liễu Quỳnh Nhi chạy tới mui du thuyền ngắm cảnh Hawaii cùng mấy bạn nữ trong lớp, oái ăm thay Lưu Ly lại đứng ngay cạnh Dương Nguyệt Mỹ.

"Chiếc du thuyền này không tồi, người tặng nó cho cậu cũng không phải hạng giàu có bình thường nhỉ?"

Lưu Ly lơ đi không muốn trả lời, phóng tầm mắt ra xa nhìn đến những hòn đảo nhỏ xung quanh. Một chiếc Atomix Sports Cruiser 7500 Elite không có gì nổi bật thu hút ánh mắt của Lưu Ly, bóng người đang đứng trên chiếc ca nô nước đó có chút quen mắt, đáng tiếc xa quá không thể nhìn ra người nào.

Tam vương tử thay đồ xong cũng đi đến nơi hai người đang đứng, luôn tiện lấy thêm hai ly nước hoa quả.

"Chiếc ca nô đó có gì đặc biệt à?"

Lưu Ly nhận lấy ly nước trong tay Hạ Chấn Nam uống một ngụm cười nhạt lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chiếc theo chiếc ca nô đã không còn thấy bóng dáng.

"Chấn Nam, Lưu Ly lại đây chụp ảnh đi, hai người đứng đó không thấy chán hả?"

Liễu Quỳnh Nhi cầm máy ảnh trong tay đứng bên lan can vẫy tay gọi hai người.

Lưu Ly lắc đầu, mới đứng bên cạnh cô vậy mà giờ đã chạy đến đó rồi.

"Được rồi đến ngay đây."

Lưu Ly quay lưng bước đi, không hề biết chiếc Atomix Sports Cruiser 7500 Elite đã trở lại, càng lúc càng tiến lại gần siêu du thuyền của cô.

Dương Nguyệt Mỹ ở đằng sau lưng Lưu Ly làm như trật tay đổ hết ly nước cam lên người cô. Chụp cảnh người đẹp dính nước cam cũng không tệ nhỉ. Dương Nguyệt Mỹ trưng ra bộ mặt hoảng hốt tay chân lóng ngóng đem khăn giấy lau loạn lên người cô, miệng thì không ngừng nói xin lỗi.

"Xin lỗi... xin lỗi tôi không cố ý."

"Không cần đâu."

Lưu Ly phiền não đẩy tay của Dương Nguyệt Mỹ ra. Cô thừa trí thông minh để nhìn ra sự chế nhạo trong lời xin lỗi của Dương Nguyệt Mỹ.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lưu Ly, không lâu sau thì tam vương tử và Liễu Quỳnh Nhi đi đến.

"Cậu có sao không?"

"Một ít nước cam thôi không có gì đâu."

"A."

Dương Nguyệt Mỹ không biết vì sao thấy choáng váng, đứng không vững nhoài người ngã ra khỏi lan can. Ly thủy tinh còn chứa chút nước cam còn sót lại rơi xuống vỡ nát, tạo ra thứ âm thanh vô cùng chói tai.

Tiếng hét thất thanh cùng tiếng đồ vật vỡ nát làm Lưu Ly giật mình quay lưng lại, trên gương mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt, chỉ được một lúc đã ổn định lại như cũ, lập tức chụp lấy tay Dương Nguyệt Mỹ kéo lại, cả người cô ta treo lơ lửng bên mạn thuyền. Mà lúc này chiếc Atomix Sports Cruiser 7500 Elite chỉ còn cách du thuyền của cô năm trăm mét, nhưng Lưu Ly không hề để ý đến.

Cả đám người cùng chạy đến tính giúp Lưu Ly kéo Dương Nguyệt Mỹ lên, không may càng giúp càng rối, cả đám người chen lấn nhau đẩy Lưu Ly về phía trước, nửa người trên của cô đã muốn nhào ra khỏi lan can rồi.

Lúc nãy nước cam trên tay của Dương Nguyệt Mỹ còn chưa có lau sạch, trơn trượt như dính phải xà phòng, chưa được bao lâu thì tuột khỏi tay Lưu Ly.

"Bùm."

Tiếng động này từ khi bước lên chiếc du thuyền này hình như nghe thấy hơi nhiều thì phải.

Dương Nguyệt Mỹ chìm nghỉm dưới biển, cũng không có gì đáng lo, cô ta biết bơi có thể tự cứu lấy thân mình.

Lưu Ly còn chưa đứng thẳng người dậy thì cảm giác được phía sau có người đẩy cô xuống, cơ thể chới với một chút liền nhào khỏi lan can rơi xuống biển.

Lần này thì tiêu rồi, cô không biết bơi cũng không thể bay trước mặt người khác. Rốt cuộc là ai đẩy cô xuống?

Chiếc ca nô nước lướt qua tạo một vòng cung đẹp mắt để lại một dải dài bọt nước trắng xóa, người trên chiếc ca nô một tay giữ tay lái, tay còn lại theo cái nhoài người vươn ra bắt lấy eo Lưu Ly kéo cô vào áp trong ngực mình.

Lưu Ly mở bừng mắt, vòng tay này thật ấm nha. Đến khi nhìn kĩ người đó là ai thì ngay cả mắt cũng không có chớp lấy một cái, bây giờ cô mới phát hiện ra người này cũng thật đẹp trai. Nhất là mái tóc dài ngang tàng này, dù có lẫn giữa biển người cô cũng không thể nào nhầm lẫn được. Bóng dáng quen thuộc mà cô thấy lúc nãy chính là anh ta. Nhưng anh ta ở đây làm gì?

Chiếc Atomix Sports Cruiser 7500 Elite vòng ra sau siêu du thuyền tìm bến đổ. Hoa Huyết bế Lưu Ly trong tình trạng hồn còn chưa về xác đi lên siêu du thuyền.

Người trên siêu du thuyền đơ ra trước cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cực kì ngoạn mục một lúc rồi cũng chạy ra bến tàu nhỏ ở phía sau.

"Tôi không biết em cũng háo sắc như vậy?"

"Hả?"

Lưu Ly ngu ngu ngơ ngơ lên tiếng, nhìn lại cảnh bế bồng của mình mới giật mình hoảng hốt nhảy khỏi vòng tay của Hoa Huyết. Không hề để ý đến bạn học cùng lớp đang thừ người, đứng trước mặt Hoa Huyết chất vấn.

"Sao anh lại ở đây?"

"Tôi không ở đây thì em đã xuống dưới đó làm bạn với hải long rồi."

Liễu Quỳnh Nhi tròn mắt nhìn người đàn ông trông giống phụ nữ không thể dùng một từ đẹp mà hình dung, kéo kéo tay Lưu Ly.

"Cậu quen người này?"

"Ừ."

Hạ Chấn Nam sau khi định thần lại lên tiếng, ra dáng chủ nhà.

"Cảm ơn anh đã cứu Lưu Ly."

Hoa Huyết nheo mắt nhìn Hạ Chấn Nam, con trai của Hạ Hướng cũng không tệ. Chỉ là cái ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù này có phải hơi thừa không?

"Người là của ta tất nhiên là phải cứu."

Người là của ta tất nhiên là phải cứu?

Câu nói này nói ra thật rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Nhất là với những người có đầu óc giàu trí tưởng tượng, rất không may, bạn cùng lớp của Lưu Ly toàn là những con người đó.

Hoa Huyết không nói câu nào dời bước đi về phía trước, giống như đang đi vào nhà của mình.

Lưu Ly ngơ ra một lúc mới biết đường đuổi theo.

"Anh còn chưa nói cho tôi biết anh làm sao lại ở đây?"

Liễu Quỳnh Nhi nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng kết luận một câu.

"Nếu tớ đoán không nhầm thì anh ta là người tặng cho Lưu Ly chiếc du thuyền này."

Nhưng nếu đúng là như vậy thì sao bản thân anh ta lại đi trên chiếc Atomix Sports Cruiser 7500 Elite không có gì nổi bật? Cô thật sự không hiểu nổi. Hay là anh ta có sở thích đặc biệt? Mà thôi kệ, đuổi theo Lưu Ly rồi tính sau. Cả đám bạn cũng tiếp bước Liễu Quỳnh Nhi đi ra phía trước, duy chỉ có tam vương tử là không có phản ứng gì.

Chưa kịp để cho Vương Khải Minh lên tiếng làm người mở đầu, Âu Thần đã trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

"Trên người anh ta có mùi hương của Lưu Ly."

Lúc anh ta đi ngang qua hắn đã ngửi được. Đừng trách hắn suy nghĩ lung tung, mùi hương đó có thể lưu lại rất lâu. Mấy tuần trước hắn mới chỉ đứng gần Lưu Ly một chút mà hương hoa kì lạ đó đã lưu lại trên người suốt ba ngày không có tan ra. Mùi trên người đàn ông này còn nồng như vậy, không phải là vừa mới ở cạnh Lưu Ly thì còn có thể là gì?

"Không sai, tớ thấy quan hệ giữa người đàn ông này và Lưu Ly thật không đơn giản. Nếu như lúc đầu nghe Dương Nguyệt Mỹ nói Lưu Ly có kim chủ, tớ còn có thể cho là cô ta ghen tị nói bừa nhưng bây giờ..."

Hạ Chấn Nam âm trầm cắt ngang lời của Vương Khải Minh, ai cũng có thể có kim chủ nhưng Lưu Ly thì không. Tự trọng của cô còn cao hơn cả đỉnh Everest.

"Khải Minh."

Lặng người một lát Hạ Chấn Nam nói tiếp, bước chân không chờ ai đã đi về phía trước.

"Tớ đi xem thử."

Vương Khải Minh, Âu Thần cùng đuổi theo. Bọn họ tất nhiên biết Lưu Ly sẽ không để cho người khác bao dưỡng mình, nhưng cái gì cũng có thể thay đổi.

Quảng cáo
Trước /32 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bi Kịch Người Sói

Copyright © 2022 - MTruyện.net