Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không lâu sau chủ quán đã chuẩn bị xong một bữa tối đơn giản. vì mỗi ngày chỉ có thể thu vài chục lượng bạc nên đương nhiên sẽ không đem thịt cá đến chiêu đãi khách mà chỉ có ít bánh mì, phomat và trứng chiên. Có điều mọi người ở trong rừng ngày ngày ăn thịt nướng nên không thể chịu thêm được nữa, vậy nên được ăn bữa cơm đạm bạc, mọi người cũng cảm thấy hết sức vui mừng, nhanh chóng ăn hết sạch mọi thứ.
Sau khi ăn xong, Ma Tín Khoa tâm trạng không tốt nên đã đi nghỉ sớm, Hàn Tiến lại không thể nghỉ ngơi được, nghe nói Cô Nhai thành là một thành phố không có ban đêm, dù sao cũng nên ra ngoài xem thử, liền đem suy nghĩ này nói với Tát Tư Âu, Tát Tư Âu và Hàn Tiến muốn đi cùng nhau, thêm Tiên Ni Nhĩ và Khởi Lệ, bốn người cùng đi ra khỏi quán trọ.
Cô Nhai thành có chín thương đoàn, còn có hành hội lính đánh thuê thực lực lớn mạnh, khắp nơi đều có sự bảo vệ của thương đoàn vàlính đánh thuê, một thành phố như vậy có hai ngành nhất định rất phát đạt: rượu, sắc, bài bạc.
Các lính đánh thuê vào sinh ra tử, kiếm được một khoản tiền lớn, sau khi trở về thành phố, họ cần được nghỉ ngơi thoải mái, càng cần được xả hết bực dọc, chẳng có ai có thể sống mãi trong căng thẳng, như vậy sẽ không thể chịu đựng được, vì vậy các quán rượu trong thành Cô Nhai đông đúc hơn những chỗ bình thường khác, có con đường hầu hết đều là các quán nối tiếp nhau.
Thành Cô Nhai không có kĩ viện, sòng bạc hay quán rượu riêng biệt, hoàn toàn có thể cùng lúc đáp ứng ba loại phục vụ. Hầu gái trong các quán rượu lượn qua lượn lại quanh các bàn rượu như những cánh bướm chập chờn, ngã giá xong với khách liền có thể lên lầu hai vui vẻ, hơn nữa trong quán rượu phần lớn đều có sòng bạc, mua vui cho các khách hàng. Đối với rất nhiều các lính đánh thuê mà nói, quán rượu chình là ngôi nhà khác của họ, uống mấy chén rượu, hưng phấn lên thì trêu đùa cùng mấy thị nữ, tiếp đó lại uống, sau đó đi thử vận may, đây chính là một cuộc sống vô cùng hạnh phúc....Đương nhiên ngươi phải kiếm được tiền.
Hàn Tiến và Tát Tư Âu đi phía trước, hai người cả đường lén lét lút lút thì thầm nói chuyện. nghe Tát Tư Âu giới thiệu, Hàn Tiến rất muốn đến quán rượu xem thử chút, nhưng phía sau còn có hai cái đuôi bám theo, hơn nữa tiền cũng nằm trong tay Tiên Ni Nhĩ cả rồi, không tiện đi đòi, đành phải thôi vậy.
“Tát Tư Âu, hành hội lính đánh thuê ở đâu vậy?” Hàn Tiến hỏi.
“Không biết” Tát Tư Âu lắc lắc đầu.
“Ngươi không phải đã đến thành Cô Nhai rồi sao?”
“Chưa từng. Ai nói ta đã từng đến?”
“Vậy ngươi vừa nói...”
“Quán rượu trong thành Cô Nhai rất nổi tiếng, ta cũng chỉ là nghe người khác nói mà thôi” Tát Tư Âu cười nói.
“Ta còn cho là ngươi là khách thường xuyên ở đây đấy” Hàn Tiến có chút thất vọng.
“Đừng nói đùa nữa, ta nào có nhiều tiền để lãng phí như vậy?” Tát Tư Âu nháy nháy mắt nói :“Thường khách? Ngươi là muốn đem ta đến....”.
“Được rồi, coi như ta chưa từng nói gì” Hàn Tiến quay người lại gọi :“Tiên Ni Nhĩ, có biết hành hội lính đánh thuê ở đâu không?”
“Không biết”.
Chính trong lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng lên tiếng trả lời :“Đại nhân, có cần người hướng dẫn không?”
Hàn Tiến quay đầu lại trông thấy một thiếu niên tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng đó, trên mặt nó còn lộ rõ vẻ non nớt, thân hình gầy gò, bộ quần áo đã có phần sờn rách nhưng trông rất sạch sẽ, giữa eo còn treo một thanh trường kiếm, so với cơ thể nó, thanh kiếm có phần không tương thích, thiếu chút nữa kéo lê trên mặt đất.
“Hướng dẫn?”
“Đúng vậy, đại nhân, tôi thu phí vô cùng rẻ, một ngày chỉ cần ba đồng bạc”.
“Tên tiểu tử nhà ngươi thật biết kinh doanh đấy, trời đã tối như vậy rồi, đưa chúng ta đi một lát mà lấy ba đồng bạc?”
Tát Tư Âu cười nói. Tuy họ hiện nay có thể coi là tiền bạc không phải lo nhưng tư tưởng quan niệm vẫn không có thay đổi gì, đặc biệt là Tát Tư Âu, năm nào cũng đi ngao du bốn bể, gặp quá nhiều chuyện vì tiền mà phải chịu nhục, cho nên hắn rất coi trọng chuyện tiền nong.
“Đại nhân, tôi nói một ngày là cả một ngày, đến giờ này ngày mai, chỉ cần ngài bằng lòng tôi sẽ đi cùng các vị”, thiếu niên đó không chút kiêu ngạo cũng không tỏ ra nịnh nọt.
“Ngươi tên là gì? Hàn Tiến hỏi.
“Ngài gọi tôi là Tiểu Ước Sắt Phu là được rồi”.
“Được, vậy ta thuê ngươi. Đầu tiên đưa ta đến hành hội lính đánh thuê ” Hàn Tiến gật đầu nói.
“Đại nhân, ngài có cần thuê một chiếc xe ngựa không?”
“Không cần, chúng ta đi bộ”.
Tiểu Ước Sắt Phu trong mắt lóe lên một tia thất vọng, nhưng nó che đậy rất giỏi, xoay sang nở một nụ cười :“Đại nhân, mời đi theo tôi”.
Hàn Tiến và Tát Tư Âu không phải những kẻ đơn giản, bọn hắn cùng nắm bắt được thay đổi của thằng bé đó. Tát Tư Âu hạ giọng cười nói :“Tên tiểu tử này...còn thăm dò chúng ta, sợ chúng ta không trả nổi tiền sao?”
“Có lẽ là muốn xem thử mình có thể có hi vọng kiếm thêm được chút tiền hay không” Hàn Tiến cười nói.
Hành hội dung binh cách chỗ bọn họ hiện giờ không xa lắm, đi hơn hai mươi phút, một tòa kiến trúc to lớn xây toàn bằng đá gạch hiện ra trước mắt họ, phía trước còn có một quảng trường lớn, xung quanh quảng trường châm hàng trăm ngọn đuốc lớn, khiến cả quảng trường rộng lớn được chiếu sáng như ban ngày.
Trên quảng trường tụ tập rất nhiều người, từ trang bị của họ có thể dễ dàng phán đoán ra ngành nghề của mỗi người, có chiến sĩ, có kị sĩ, có ma pháp sư, có xạ thủ, xem ra đều không phải kẻ yếu.
“Đại nhân, nếu các vị muốn nhận nhiệm vụ dung binh, tốt nhất vẫn là hiểu nhiều hơn một chút tình hình Tháp Lạp Hạ Quần Sơn. Các vị có thể hỏi tôi, phí tư vấn cảu tôi cũng rất rẻ, năm mươi đồng bạc. Tiểu Ước Sắt Phu lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
“Phí tư vấn” Hàn Tiến không nhị được cười.
“Đại nhân, cái này không nên cười” Tiểu Ước Sắt Phu nói một cách trịnh trọng :“Hành hội lính đánh thuê tổng cộng có mười bốn ma pháp truyền tống trận, có thể đưa lính đánh thuê vào nơi sâu nhất của Tháp Lạp Hạ Quần Sơn. Ngài có biết tọa độ cụ thể của mỗi truyền tống trận không? Ngài biết sau khi qua truyền tống thì phải chú ý cái gì không? Ngài biết phải cẩn thận ma thú cao cấp nào không? Để bảo vệ lính đánh thuê, hành hội lính đánh thuê đã bố trí một số nơi che chắn có tính vĩnh viễn, nếu gặp phải ma thú không thể đánh thắng, ngài có biết nên trốn vào chỗ nào không?”
Tiểu Ước Sắt Phu nới một tràng dài, đến nỗi Hàn Tiến và Tát Tư Âu không thể mở miệng nói thêm gì nữa.
“Tôi nghĩ mạng sống của ngài không phải chỉ đáng năm mươi đồng bạc đó chứ?”
“Ngươi nói những điều này là ngươi đều biết?” Hàn Tiến hởi.
“Đương nhiên” Tiểu Ước Sắt Phu trả lời một cách tự hào.
Từ phía sau nghe thấy tiếng cười của Tiên Ni Nhĩ, ngón tay nhẹ gẩy một cái, một đồng vàng rơi khỏi tay, bay về phía Tiểu Ước Sắt Phu, động tác của Tiểu Ước Sắt Phu rất nhanh nhẹn, một tay bắt ngay được đồng vàng, ngắm nghía một cách chăm chú, cuối cùng cẩn thận cất đi.
“Phí tư vấn đã đưa ngươi rồi, ngươi giới thiệu một chút cho bọn ta xem” Tiên Ni Nhĩ nói một cách nhẹ nhàng.
“Đều là cho ta hết?” Tiểu Ước Sắt Phu hỏi một cách giảo hoạt.
“Chỉ cần giới thiệu của ngươi có thể khiến chúng ta hài lòng”.
Tát Tư Âu nhếch nhếch mép, tinh linh này......thật là quá hoang phí rồi.
“Các vị là một đoàn lính đánh thuê?” ánh mắt Tiểu Ước Sắt Phu nhìn quét qua một lượt đám ngưới Hàn Tiến.
“Đúng vậy” Hàn Tiến cười nói.
“Ta đề nghị các vị không nên đi vào chỗ nguy hiểm, vì các vị còn thiếu một chiến sĩ khỏe mạnh”.
Đây mà được coi là giới thiệu? Hàn Tiến vừa muốn mở miệng ra nói. Đột nhiên từ phía đằng sau quảng trường truyền đến một trận ma pháp dữ dội, ngay sau đó những người trên quảng trường bắt đầu hỗn loạn....