Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sớm biết các ngươi có trò này rồi.” Vu thánh đó tuy hơi thất thần nhưng không buông lỏng cảnh giác, giờ Tiểu Hôi đột nhiên tập kích, y lập tức phản ứng.
Chát. Tiểu Hôi và đối phương song song văng đi, ngang ngửa nhau.
Sắc mặt vu thánh thụ thương hung hãn, ban nãy Diệp Phong đánh lén nên hiện tại thực lực của y tổn hại, công thêm sức mạnh của Tiểu Hôi có sức mạnh xuyên thấu khiến vết thương chưa lành hẳn trong thể nội y hơi đau nhói lên.
“Hoàng cấp yêu thú nhỏ xíu mà dám đánh lén lão tử, chán sống rồi hả.” Khí tức của vu thánh thụ thương tăng vọt, ban nãy y xuất thủ vội vàng còn Tiểu Hôi dốc toàn lực, lực công kích của y hơn xa tiểu yêu thú này. Nên y vốn tâm cao khí ngạo lại phẫn nộ, không hề phát tín hiệu cho bọn tử phát tráng hán, vì cho rằng mình sẽ giải quyết gọn đối phương.
Tử phát tráng hán tuy nhận ra Tiểu Hôi xuất hiện nhưng vì đang giao đấu với Diệp Phong đến giai đoạn hăng say, không thể rút nhân thủ ra chi viện. Hơn nữa vu thánh thụ thương không yêu cầu, họ lại luôn tin tưởng đồng bạn nên cứ để nguyên hiện trạng.
“Tên to xác ngu ngốc, tinh tướng cái gì. Phong ca ca cũng là hoàng cấp mà ban nãy ngươi không tiếp nổi một chiêu.” Tiểu Hôi nói bập bẹ rất khả ái nhưng lọt vào tai đối phương lại cực kỳ khó nghe. Ấu thú cũng biết lấy việc này ra làm nhục hắn, bảo sao hắn không nổi giận.
“Tiểu tử, lão tử sẽ nghiền nát mi.” Thân thể vu thánh thụ thương lại lớn vọt, hình thái cự viên của Tiểu Hôi không là gì so với đối phương.
“Có bản lĩnh bắt kịp ta rồi tính.” Tiểu Hôi ranh mãnh thè lưỡi, thân hình hóa thành một đạo thanh sắc thiểm điện, lướt đi cực nhanh.
Vu thánh thụ thương tuy vừa giận vừa bực nhưng không mất lý trí. Phe Diệp Phong không chỉ có hai người nên vẫn còn đồng bạn ẩn náu ở đâu đó. Tuy y không tìm ra nhưng chỉ cần mục đích của đối phương là hồn khoáng thì nhất định sẽ xuất hiện ở gần đó.
Y liếc hồn khoáng chỉ còn vài phút nữa là hình thành, tuy cực hận Tiểu Hôi nhưng còn gánh vác trách nhiệm tranh đoạt hồn khoáng nên đành án binh bất động, lạnh lùng nhìn nó.
“Đồ to xác ngu ngốc, sợ ta hả!” Cách khích tướng của Tiểu Hôi không hề cao minh, nhưng phối hợp với ánh mắt ngây thơ mà kiểu ấu trĩ vốn có thì khiến đối phương suýt hộc máu. Vu thánh thụ thương liên tục bảo mình phải lãnh tĩnh, lãnh tĩnh! Lấy xong hồn khoáng sẽ xử lý tiểu yêu thú đáng ghét đó.
Thấy mục đích không đạt, Tiểu Hôi đảo mắt, lập tức thay đổi sách lược.
“Không muốn đánh thì nhận thua đi. Người thua không còn tư cách đoạt hồn thạch.” Tiểu Hôi vẫn dùng ngữ khí chọc giận đối thủ, nhưng thân ảnh vòng lại chủ động công kích.
Tiểu Hôi tự tìm đến, vu thánh thụ thương đương nhiên không khách khí. Tuy y trọng thương, thực lực chỉ còn năm, sáu phần nhưng đối phó hoàng cấp thì không thành vấn đề. Y cười gằn, cực lực dồn lên tay xuất quyền.
Phụt! Quyền đầu của y chuẩn xác đánh trúng Tiểu Hôi nhưng không có cảm giác đánh trúng thực thể. Y thầm kinh hãi, tàn ảnh hả?
Đồng thời một bóng xanh xuất hiện phái sau y. Tiểu Hôi giơ chân đá vào mông vu thánh thụ thương, hất y văng đi mấy trăm thước. Lần này y chật vật lắm mới đứng vững được, Tiểu Hôi lại lướt đến đỉnh đầu, hai bàn tay đầy lông hợp thành quyền đầu khổng lồ, giáng vào mặt.
Phụt! Máu từ mũi vu thánh bắn ra, cơ hồ sống mũi bị Tiểu Hôi đấm lõm vào, gương mặt vốn chưa hồi phục lại càng trở nên đáng sợ.
“Nhất định ta sẽ thịt ngươi.” Vu thánh thụ thương giận điên người, hồn khoáng hay nhiệm vụ già đó đều bị gạt khỏi đầu óc hết. Mấy lần bị Diệp Phong và Tiểu Hôi làm nhục, y đã nổi điên thật sự.
“Ô ô ô! Phong ca ca, có người bắt nạt đệ.” Mắt Tiểu Hôi lóe lên tinh ranh, dáng vẻ như uất ức lắm, lùi lại thật nhanh. “Tên to xác ngươi thực lực kém quá mà dám hung hắn, Tiểu Hôi không đùa với ngươi.”
“Muốn chạy, không dễ đâu!” Vu thánh thụ thương đương nhiên không bỏ qua cho nó, y chưa bao giờ khuất nhục như thế, nữa là đối phương chỉ là yêu thú cực kỳ non nớt? Hiện giờ lòng y đầy oán nộ, nếu không trút ra chắc sẽ phát điên.
Tốc độ khi sử dụng Chân không pháo cực nhanh, nhưng so với Tiểu Hôi có thiên phú tốc độ thì không là gì. Với tu vi hư thánh giai của y, tốc độ tuyệt đối đích xác hơn nó một chút nhưng nó lại có ưu thế thân hình linh hoạt, không so kè phi hành theo đường thẳng mà liên tục đổi hướng, tốc độ dựa vào Chân không pháo bạo phát nhanh đến đâu cũng không thể bằng nó xoay chuyển. Nên nó quyết tâm cầm chân thì vu thánh không những không chiếm tiện nghi mà còn bị nó khiến cho lửa giận đùng đùng.
“Ta không tin ngươi chạy thế này được mãi.” Tốc độ không bằng thì so sức bền. Ta đường đường hư thánh, dù đuổi đến tận đầu hư không cũng không tha cho ngươi.
“Ha ha, ngươi mắc lừa rồi.” Tiểu Hôi lại lách ngang, không quên ngoái lại thè lưỡi trêu: “Hồn khoáng mất rồi, lêu lêu.”
Câu này như dội một gáo nước lạnh khiến y giật mình tỉnh lại. Y đã bị Tiểu Hôi lôi kéo đi cách trung tâm hồn khoáng mười mấy dặm, với hư thánh chi mất nửa phút là đến được, nhưng thời gian đó đủ thay đổi tất cả mọi sự.
Hồn khoáng đã hoàn thành ngưng hình, một đống hồn thạch như hòn núi nhỏ ánh lên quang mang ngân tử sắc, xuất hiện trước mắt chúng nhân. Bọn Thẩm Lan biết cơ hội đã tới, từ hỗn nguyên không gian lao bổ đến chỗ hồn khoáng.
“Đầu nhi! Cướp lấy hồn khoáng!” Vu thánh thụ thương quát to với tử phát tráng hán gần y nhất.
“Cái gì!" Tử phát tráng hán vẫn bị Diệp Phong cầm chân, không chú ý đến tình hình đồng bạn, giờ nghe đô đối phương nhắc nhở, mới phát hiện chúng nữ đang thu thập hồn thạch thì cuống lên.
“Ha ha! Kết thúc thôi.” Diệp Phong vẫn đợi khoảnh khắc này, chân nguyên toàn thân tràn ra điên cuồng, lĩnh vực toàn lực phát ra, Tiễn khí không gian lại được thi triển.
"Tiễn khí: Giảo sát!"
Tiễn khí phong bạo lăng lệ quay tít quanh Diệp Phong, hình thành không gian nghiền nát giống hình một cái kén tằm. Bọn tử phát tráng hán biết lợi hại, cùng thi triển Thần thông thuật phòng ngự mạnh nhất, thân hình lùi nhanh, tránh trở thành vật hi sinh trong tiễn khí phong bạo.
“Nổ.” Diệp Phong khẽ quát, Tiễn khí không gian đột nhiên nổ tung, vô số tiễn khí đầy uy lực sát thương tung hoành ngang dọc không theo quy luật nào, trúng bốn vu thánh thì đều để lại dấu máu rất sâu trên thân thể cứng đanh của họ. Gã nhân lúc vòng vây mở ra, thân ảnh lập tức hóa thành tia chớp lao về phía chúng nữ.
Chúng nữ đã lấy được hết hồn thạch vào thu tập khí, Tiểu Hôi cũng nhân lúc Vu võ thụ thương sơ ý mà chạy thoát về phía bọn Thẩm Lan. Rất nhanh, cả nhóm tụ lại, tứ nữ cùng dốc ra nguyên lực, hình thành ngũ hành đại tuần hoàn hoàn mỹ, Diệp Phong thi triển lĩnh vực, cường độ khí tức lập tức tăng vọt.
“Ta nói rồi, bọn ta không phải nô tài của Thánh điện. Hiện tại hồn thạch đã lấy được, mỗ không muốn lấy mạng các vị… Các vị đi đi.” Tổ thành ngũ hành chiến trận, thực lực của gã cao hơn một phần, có đủ tư cách giết một hư thánh.
Bọn tử phát tráng hán biến sắc thành cực kỳ khó coi, hồn thạch đã bị đoạt, thực lực Diệp Phong lại đáng sợ như thế. Hiện giờ gã có ngũ hành chiến trận trợ lực, họ càng không thể thắng, nhưng bỏ đu thì không cam lòng. Xưa nay tiểu độ của họ đã bao giờ chịu thiệt trước tổ hợp võ hoàng? Dù là tổ hợp hư thánh, họ cũng chưa bao giờ thoái lui.
“Tiểu tử, có dám lưu lại danh hiệu không?” Tử phát tráng hán trầm mặc hồi lâu mới lớn tiếng hỏi.
“Tại hạ Diệp Phong, kỳ thật không có ý đối địch với Vu võ nhất tộc, nhưng hồn thạch... mỗ phải lấy.” Gã cũng lớn giọng đáp.
“Diệp Phong… Nguyên Ô này nhớ rồi.” Tử phát tráng hán nhìn sâu gã đoạn phất tay: “Chúng ta đi.”
“À! Ta không muốn bị một nam nhân ghi nhớ.” Nhìn các vu thánh rời đi, Diệp Phong nhún vai tự trào, rồi hưng phấn quay lại hỏi Thẩm Lan: “Lần này thu hoạch thế nào?”
Thẩm Lan cười cười, lấy hồn lực thu tập khí ra, nhả hết hồn khoáng thu được. Lúc đó Diệp Phong mới có cơ hội quan sát kỹ linh thạch kỳ dị chỉ có ở thánh địa.
Bản thể hồn thạch ánh lên màu tím, giống tử tinh của đại lục nhưng rực rỡ và cứng hơn, ngân bạch quang mang chảy ở giữa hàm chứa hồn lực năng lượng. Chất lượng hồn thạch lần này khá hơn lần trước, quan trọng nhất là thu hoạch được thứ đẳng hồn khoáng, số lượng hồn thạch gấp hơn mười lần cả bần tích hồn khoáng.
Hồn khoáng chia thành: bần tích, thứ đẳng, trung đẳng, phú nhiêu, hàm lượng hồn thạch mỗi loại đều cách biệt nhau mười lần, thậm chỉ là trăm lần.
“Hồn thạch lần này, chúng ta nộp cho Thánh điện đổi công huân hay là…” Thẩm Lan hỏi. Cô biết gã có thủ đoạn nhưng thu hoạch lần này hơn lần trước nhiều.
“Hồn lực thu tập khí đã ghi lại lần này, muốn tham ô toàn bộ là không thể. Ta còn phải nộp hồn lực đổi lấy công huân mới được Thánh điện trọng thị.” Diệp Phong thấy chúng nữ tỏ vẻ thất vọng thì bật cười: “Nhưng chúng ta không cần nộp hết, hồn lực thu tập khí không phân biệt được đẳng cấp hồn khoáng, chúng ta lấy ra một phần, coi như nộp lên bần tích khoáng mạch cũng được không ít công huân rồi.”
Một phần mười thứ đẳng hồn khoáng là bằng số lượng của bần tích hồn khoáng. Còn lại tất nhiên rơi vào túi gã. Món hồn thạch này với những người còn ở mức võ hoàng như họ là con số trên trời.