Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chuyện gì thế?” Trong điện giao dịch nô thú, các võ giả loạn hết lên, yêu thú đều bị cấm cố linh hồn, không thể gây ra động tĩnh như vậy, hà huống là mọi yêu thú đồng thời phát cuồng.
“Đáng chết, yên tĩnh cho ta.” Nhiều thánh giai giao dịch giả bực bội mắng nô thú, có người thậm chí còn phạt nặng.
Nô thú không hề chịu im, tuy vì linh hồn bị cấm cố, không thể phản kháng chủ sở hữu nhưng tiếng gầm càng lúc càng lớn, đồng thời nô thú phát ra khí tức hung hãn. Nhiều võ giả có tu vi thậm chí không bằng nô thú của mình, đều kinh hãi tránh đi, sợ nô thú đột nhiên phát cuồng.
"Tiểu Hôi, đừng kích động." Diệp Phong nhận ra Tiểu Hôi trong lòng khác lạ thì vội khuyên. Không cần đoán gã cùng biết xáo động này có liên hệ với nó. Tuy gã không hiểu vì sao nhưng để Thánh điện cường giả biết nó có huyết mạch đặc thù này thì gã sẽ đối diện với phiền hà vô tận.
Như nghe lời gã khuyên thân thể Tiểu Hôi hơi run run dần bình tĩnh lại. Nô thú quanh đó như được lệnh, từ từ im lặng. Tuy nhiên, các nô thú đều khác hơn ngày thường, nhãn thần đờ đẫn thoáng lóe lên tinh quang.
Thấy tình cảnh được khống chế, các võ giả giao dịch nô thú mới thở phào.
“Đệ biết các yêu thú?” Diệp Phong đi khỏi đám đông, ôm Tiểu Hôi từ trong ngực áo ra hỏi khẽ. Tiểu Hôi vẫn là câu đố trong lòng gã, nhưng ngay cả nó cũng không biết phụ mẫu mình là ai, vì sao lại xuất hiện tại Ninh Tĩnh sâm lâm.
“Tiểu Hôi không biết nhưng hình như Tiểu Hôi hiểu được bi ai và phẫn nộ trong lòng họ, lúc cảm thụ thấy nỗi thống khổ đó, trong huyết mạch như có xung động không thể khắc chết, muốn lao ra khỏi. Nhất định đệ có liên hệ gì đó với các yêu thú này, nên họ hiểu được khí tức tình cảm của đệ.” Tiểu Hôi nhìn Diệp Phong, đầm đìa nước mắt: “Phong ca ca, cứu các yêu thú này đi.”
Diệp Phong nhìn một vòng rồi cười khổ lắc đầu: “Ca ca biết Tiểu Hôi muốn cứu chúng nhưng hiện tại chúng ta chỉ có một trăm hai mươi khối hồn thạch để dùng, dù ta mạo hiểm lấy hết hồn thạch ra cũng không đổi được hết toàn bộ… Đặc biệt là thánh giai yêu thú, mỗi con đều cao giá, ca ca muốn nhưng vô lực.”
“Họ đáng thương quá…” Tiểu Hôi biết Diệp Phong nói thật, tuy toàn bộ hồn thạch nắm trong tay là con số không nhỏ, nhưng so với cả chợ giao dịch nô thú này thì không là gì.
“Tình cảnh này của yêu thú ở thánh địa đã cả vạn năm, muốn cứu giúp thì không phải ngày một ngày hai mà được. Tiểu Hôi không nên bận lòng, ca ca bảo đảm, có cơ hội sẽ cứu tất cả. Hiện tại việc quan trọng nhất của chúng ta là nâng cao thực lực, chỉ khi có thực lực thì mới là được nhiều việc tại thánh địa.” Diệp Phong khẽ khuyên, Tiểu Hôi chăm chú nghe một lúc rồi gật đầu, đồng thời thân thể nhỏ bé phá ra khí tức kiên định, phảng phất hạ được quyết tâm.
Khí tức của nó vừa thể hiện lập tức hấp dẫn mấy võ giả gần đó chú ý. Trong đó một vị hư thánh giai võ giả đang đợi giao dịch nô thú, tra xét Tiểu Hôi xong thì mắt ánh lên kinh hỉ.
“Tiểu huynh đệ, tại hạ là cửu tinh hư thánh của Mộc điện: Ô Mông!” Người này tuy khách khí nhưng ngữ khí lộ rõ vẻ khinh miệt. Hắn đã cảm tri, toàn bộ bọn Diệp Phong đều chỉ có tu vi võ hoàng nên hắn tất nhiên có cảm giác mình ưu việt.
“Các hạ có việc gì?” Diệp Phong nhíu chặt chân mày, không biết đối phương định làm gì.
“Ha ha, Ô mỗ rất thích tiểu yêu thú của tiểu huynh đệ, chi bằng tiểu huynh đệ ra giá để mỗ mua.” Ô Mông nói với vẻ kích động. Hắn thầm mong tiểu tử này không hiểu giá trị của yêu thú nên không đưa ra giá cao quá.
Tuy Tiểu Hôi chỉ là hoàng cấp yêu thú nhưng nó với mười tuổi mà thôi. Một yêu thú non chưa thành niên đã đạt đến hoàng cấp tu vi thì sau này trưởng thành sẽ cực kỳ đáng sợ. Dù nó nhờ cơ duyên đột phá đến hoàng cấp thì cũng là thiên phú dị bẩm, tôn quý cực phẩm trong các yêu thú.
Chỉ cần dốc lòng bồi dưỡng thì nó tấn nhập địa giai điên phong là đương nhiên. Tượng tượng cảnh có một con địa giai điên phong yêu thú thì huy hoàng làm sao? Hơn nữa khi chấp hành nhiệm vụ của Thánh điện, tỷ lệ thành công và an toàn cũng cao hơn nhiều. Nên dù Diệp Phong ra giá nào, hắn cũng sẽ mua, hoàng cấp yêu thú thì giá không thể ngoài tầm chịu đựng của hắn, trước khi các võ giả có nhãn quang khác chú ý, hắn phải nhanh tay.
“Hừ! Tiểu Hôi không phải nô thú, không có giá nào mua được. Các hạ tránh ra.” Thấy đối phương nhắm vào Tiểu Hôi, sắc mặt tiểu hôi lập tức lạnh lại.
"Tiểu huynh đệ!" Ô Mông thấy gã định đi thì cuống lên ngăn lại: “Không phải nô thú cũng không sao, chúng ta có thể thương lượng. Mỗ dùng hư thánh điên phong đao hổ này cùng mười khối hồn thạch để đổi, được koè?”
Ô Mông gọi một đại hán tráng kiện ở sau lưng ra, chỉ cho Diệp Phong xem. Đao hổ cũng là một chủng loại yêu thú khá lợi hại, tối cao tu luyện đến địa giai, nhưng sau khi bị cấm cố linh hồn và thần trí hậu, yêu thú phần lớn không thể tăng trưởng thực lực.
“Mỗ nói rồi, Tiểu Hôi là vô giá. Hơn nữa mỗ không bán, các hạ từ bỏ đi.” Diệp Phong cự tuyệt thẳng thừng, nói từng chữ. Tiểu Hôi trong lòng nếu không được gã ôm chặt thì đã nhảy ra nổi giận lâu rồi.
Ở nơi giao dịch cho động thủ nên gã đành cố nén lửa giận.
Ô Mông tươi cười này giờ lập tức lạnh mặt lại, dùng ngữ khí bề trên uy hiếp: “Tiểu tử, nên biết là ngươi đang đối diện với một vị cửu tinh hư thánh tôn quý. Ta dùng thứ có giá trị vượt xa yêu thú của ngươi để trao đổi mà ngươi cự tuyệt thì ta sẽ coi đó là vũ nhục tôn nghiêm của bề trên.”
“Các hạ cho là như thế, mỗ cũng mặc. Bất quá, thứ các hạ cho là giá trị vượt xa Tiểu Hôi thì trong mắt mỗ không bằng một sợi lông của nó.” Diệp Phong cười nhạt, thái độ trấn định khiến Mông ngạc nhiên ngẩn ra.
Hắn liếc đội ngũ tuần tra gần đó, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Đừng tưởng ở trong giao dịch trường sở không được động thủ thì ngươi có thể coi thường người trên. Chỉ cần rời khỏi đây, ta sẽ khiến ngươi muốn chết không được, muốn sống không xong, trong phạm vi Thánh điện cho phép.”
Chúng nữ đều nhướng mày, định nổi đóa thì bị gã ra hiệu ngăn lại. Gã nhếch môi mỉm cười ôn hòa, quỷ dị: “Mỗ rất mong chờ, các hạ thử xem…”
“Ta nhận ra y, là thánh tiềm giả mới lên, đã đánh bại Viêm Lục.” Trong đám đông xem náo nhiệt đột nhiên cóngười buột ra một câu khiến lửa giận của Ô Mông tắn ngóm.
Viêm Lục là ai? Hỏa điện đệ nhất hư thánh. Ô Mông tuy cũng là cửu tinh hư thánh nhưng còn chưa phải đối thủ. Nghe nói Viêm Lục thảm bại dưới tay Diệp Phong, hắn làm phiền gã có khác nào rước nhục? Bất giác trán gã ướt mồ hôi lạnh, lấy làm may mắn vì có người chỉ ra thân phận của gã, bằng không thì hỏng bét.
Nhưng trước mặt đông người thế này, gã không muốn tỏ ra khiếp nhược. Hà huống cực phẩm yêu thú như Tiểu Hôi càng khiến hắn ngứa ngáy, đầu óc liên tục chuyển động mới nghĩ ra một cách.
“Hóa ra ngươi là Diệp Phong, thảo nào ngông nghênh như vậy. Cùng có thực lực hư thành thì động dụng võ lực là thừa.” Ô Mông nói thế khiến đám đông cười khẩy nhưng hắn vẫn không hề đỏ mặt nói tiếp: “Chi bằng chúng ta đổ đấu yêu thú theo quy củ của giao dịch trường sở, thế nào?”
“Cái gì là yêu đổ đấu yêu thú?” Diệp Phong không hiểu quy củ, nhưng biết đối phương không tốt lành gì.
“Ban nãy ngươi nói là nô thú của ta không bằng một sợi lông iểu yêu thú của ngươi. Vậy ngươi có dám dùng nó đấu với nô thú của ta? Nếu ngươi thắng thì nô thú này thuộc về ngươi, ta còn tặng thêm năm mươi khối hồn thạch. Nhưng tiểu yêu thú của ngươi thua… Hắc hắc, ta không cần ngươi trả hồn thạch, chỉ cần tiểu yêu thú thôi.” Ô Mông đắc ý dương dương: “Ta sẽ mời chấp pháp đội đếm đảm bảo công bằng.”
Diệp Phong nhíu mày, Tiểu Hôi tuy thực lực bất phàm nhưng vẫn ở hoàng cấp, bằng tốc độ có thể nghênh chiến hư thánh giai yêu thú nhưng muốn thắng thì không dễ. Vạn nhất có gì sơ sảy khiến nó thất bại thì gã không vui tí nào, gã không muốn lấy nó ra làm vật cược.
Gã hơi máy môi định cự tuyệt nhưng Ô Mông cướp lời: “Nếu ngươi không dám thì những lời ngươi vừa nói chỉ là khoác lác, hơn nữa còn có ý vũ nhục ta, ta yêu cầu ngươi xin lỗi ta trước mặt đông người.”
Ô Mông đã tính chắc, nếu Diệp Phong ứng chiến, nô thú của hắn sẽ dễ dàng thắng được hoàng cấp tiểu yêu thú, không nhiên mà hắn có thêm một con cực phẩm nô thú. Nếu đối phương không dám, gã sẽ dựa vào đó để vớt vát lại danh dự, tuy hứng thú với Tiểu Hôi nhưng Diệp Phong không dễ trêu vào, giữ được danh dự mà giải quyết xong việc này thì gã có thể chấp nhận được.
“Phong ca ca, đồng ý đi.” Tiểu Hôi đột nhiên truyền âm: “Tiểu Hôi không thua đâu, sẽ thắng lấy yêu thú đó.”