Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Kỳ Lạp chợt ngấn lệ, biết thiên vu đang nói về việc rất có thể là chuyện của tổ tiên mình.
Diệp Phong cũng thầm than, Vu võ vương tộc mạnh mẽ như thế mà bị bệnh tật khiến cho suýt nữa tiêu vong. Bất quá quyết định của Vu vương và các thành viên vương tộc thật khiến người ta khâm phục, trong lúc hư nhược nhất mà vẫn lo lắng đến an nguy của tộc nhân, chấp nhận hi sinh thân mình để không liên lụy đến họ, quả thật là hảo hán.
“Rồi sau đó? Vu vương tự bỏ đi, vương tộc còn lại có thoát nạn không?” Hạ Kỳ Lạp không nén được, buột miệng hỏi.
“Vu vương hi sinh không hề lãng phí. Từ khi thành viên nhiễm bệnh sau cùng bỏ đi, mấy thành viên vương tộc trử tuổi còn lại không bị truyền nhiễm, may mắn sống sót.” Ánh mắt thiên vu ảm đạm, dừng lại hồi lâu rồi nói: “Nhưng… vì Vu vương để lại một thứ mà khiến thượng cổ vu mạch sau cùng không chống nổi vận mệnh giày vò.”
“Vu vương thật ra lưu lại thứ gì?” Diệp Phong và Hạ Kỳ Lạp cùng hỏi.
“Một giọt truyền thừa tinh huyết của thượng cổ vu mạch. Theo lời Vu vương để lại thì chỉ người của vương tộc mang huyết thống thượng cổ vu mạch mới có thể kế thừa. Tinh huyết này ghi lại lai lịch của tổ tiên đời đầu vương tộc thượng cổ vu mạch cùng toàn bộ thần thông. Vương tộc sáng tạo được thần thông mới cùng nhờ vào truyền thừa này. Hơn nữa Vu võ tộc còn lưu truyền lai lịch về tổ tiên vương tộc, họ không phải nhân loại sinh ra ở Võ Nguyên đại lục mà đến từ một thế giới thuộc không gian khác?”
Một thế giới thuộc không gian khác? Diệp Phong rúng động, lai lịch của sư phụ Yêu vương cũng như vương tộc tổ tiên, là người của không gian khác. Thời không đó… Đầu óc gã như ngừng lại. Nhưng có thể khẳng định sư phụ và vương tộc tổ tiên không đến từ một không gian, vì ‘võ đạo’ họ tu luyện khác nhau. Sư phụ có thể xuyên việt đến Võ Nguyên đại lục thì vương tộc tổ tiên từ mấy chục vạn năm trước đến đại lục cũng không phải việc gì quá đặc biệt.
Thiên vu không biết gã nghĩ gì, tiếp tục nói: “Tuy Vu vương từng cảnh báo rằng truyền thừa tinh huyết chỉ vương tộc thượng cổ vu mạch mới có thể kế thừa. Nhưng thành viên vương tộc sống sót đều nhỏ tuổi, tu vi hữu hạn, chưa đạt đến yêu cầu kế thừa tinh huyết, nên những kẻ có dã tâm trong tộc không nén được…”
“Đó là những năm tháng hỗn loạn và hắc ám, bản thiên vu khi ấy chưa ra đời, không hiểu được sự tàn khốc đó. Nhưng chỉ theo lịch sử bản tộc ghi lại thì cũng hiểu được thành viên sống sót của vương tộc bị đối đãi tanh máu và tàn nhẫn thế nào.” Thiên vu cơ hồ rúng động tận đáy lòng, run giọng: “Sau khi kẻ có dã tâm đầu tiên định kế thừa tinh huyết bị truyền thừa tinh huyết khiến cho tan xác thì những kẻ tham lam tiếp sau đã nuôi dương thành viên sống sót của vương tộc, coi họ là công cụ thí nghiệm để phá giải bí mật của thượng cổ vu mạch.”
“Vì vương tộc cường giả vì nhiễm bệnh mà bỏ đi nên trong tộc cơ hồ không ai chế ngự được nhưng kẻ tham lam nhưng hùng mạnh đó. Thực lực thành viên vương tộc còn lại rất kém, căn bản không thể phản kháng. Nên khi đó thành viên vương tộc bị đày đọa cùng cực, thượng cổ vu mạch vốn đã rất ít lại vì thế mà tổn thất quá nửa. Sau cùng, một thành viên vương tộc được một tộc nhân có lương tri trợ giúp chạy thoát khỏi ma quật bạo tàn đó, không rõ tung tích. Những thành viên vương tộc khác đều chết trong tay bọn tàn bạo đó.”
“Đáng ghét quá.” Diệp Phong nắm chặt quyền đầu, lửa giận dâng lên. Hạ Kỳ Lạp thì đầm đìa nước mắt.
“Sau rốt, hành vi của chúng khiến toàn tộc nổi giận, dù tu vi của chúng là đỉnh nhọn trong Vu võ tộc nhưng không chống nổi toàn tộc thảo phạt, bị bắt hoặc bị giết hết nhưng thành viên vương tộc không còn ai quay về… Tộc nhân gìn giữ truyền thừa tinh huyết của Vu vương, hy vọng đón được thành viên vương tộc đã đào tẩu đó về kế thừa vị trí Vu vương. Nhưng trải qua thời kỳ hắc ám đó, thành viên này chắc không còn tín nhiệm Vu võ tộc, lựa chọn cách ẩn thế mai danh, không hiểu ẩn lánh ở đâu…”
“Tức là Tiểu kỳ lạp rất có thể là hậu duệ của một thành viên vương tộc sau cùng?” Diệp Phong lau nước mắt cho cô, buồn bã hỏi.
“Chắc là vậy.” Thiên vu chắc chắn hơn Diệp Phong.
“Chắc giọt truyền thừa tinh huyết đó còn được giữ gìn trong Vu võ nhất tộc… Các hạ định để Tiểu kỳ lạp kế thừa?” Nghe thiên vu kể xong, Diệp Phong hiểu đại khái ý đồ.
“Các hạ nên hiểu bản thiên vu tuyệt đối không gia hại cô nương ấy.” Thiên vu khẳng định suy đoán của gã, thở dài: “Nếu còn thượng cổ vu mạch, còn Vu vương thì toán khí hải tu luyện giả làm gì có cơ hội lật đổ thống trị của bản tộc… Chắc đó là sự trừng phạt của vaanh mệnh với Vu võ nhất tộc. Trừng phạt bản tộc đối đã không phải với thượng cổ vu mạch nên Vu võ ngày càng suy tàn như bây giờ.”
“Vậy thì mỗ không ngăn cản nhưng phải hỏi ý kiến Tiểu kỳ lạp, muội ấy đồng ý, mỗ sẽ giao cho các vị.” Diệp Phong tránh ra một bước, cúi đầu nhìn Hạ Kỳ Lạp hỏi khẽ: “Tiểu kỳ lạp, việc này do muội quyết định. Muội có đồng ý theo thiên vu đại nhân về Vu võ nhất tộc kế thừa truyền thừa tinh huyết mà tổ tiên để lại không?”
“Muội…” Hạ Kỳ Lạp há miệng, nhìn gã rồi nhìn thiên vu, thập phần do dự.
Gã và thiên vu đều không nói gì, đợi Hạ Kỳ Lạp quyết định.
“Nếu ta về tộc tiếp thụ truyền thừa, sau này còn gặp lại ca ca không?” Hạ Kỳ Lạp biết rõ Diệp Phong sẽ về Võ Nguyên đại lục.
“Một khi cô nương tiếp thụ tinh huyết truyền thừa thành công thì sẽ là vương giả của bản tộc, Vu võ nhất tộc sẽ do cô nương đứng đầu, muốn gặp Diệp Phong có ai dám cản.” Thiên vu nói như chém đinh chặt sắt, không hề do dự. Tu vi của Hạ Kỳ Lạp hiện tại chỉ hoàng cấp, nhưng dáng vẻ của y vẫn đầy tôn kính.
“Hảo! Hạ Kỳ Lạp theo các hạ.” Hạ Kỳ Lạp lưu luyến nhìn Diệp Phong rồi đứng cạnh thiên vu.
Ca ca! Hạ Kỳ Lạp hi vọng lần sau găp lại sẽ không còn là gánh nặng cho ca ca, muội nhất định sẽ nỗ lực, tương lai trở thành trợ lực lớn nhất, làm cho ca ca bất cứ việc gì…
Hạ Kỳ Lạp tự thân lựa chọn, gã tất nhiên không cản. Nhưng ánh mắt gã ngưng lại, nói với thiên vu bằng ngữ khí cảnh cáo: “Mỗ hy vọng lần này Tiểu kỳ lạp theo các hạ về Vu võ nhất tộc sẽ không biết thành công cụ cho kẻ có dã tâm lợi dụng. Nếu Tiểu kỳ lạp có chuyện gì, mỗ không tiếc giá nào cũng phá hủyVu võ nhất tộc. ”
“Đừng hoài nghi lời mỗ, có lẽ hiện tại mỗ không có thực lực đó nhưng sẽ có ngày mỗ có. Hi vọng Vu võ nhất tộc không coi đó là gió thoảng qua tai.” Ngữ khí của gã dâng tràn tự tin đến cuồng ngạo, dù thiên vu có tu vi cao hơn hai đẳng cấp cũng bị khí thế của gã chấn nhiếp, bất giác gật đầu.