Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nhân mã Thánh điện hình như được điều động với quy mô lớn.” Diệp Phong đang ở Thánh điện, có động tĩnh gì là gã đều biết. Đặc biệt việc bảy nghìn hư giai tập kết khiến cả Thánh điện chấn động.
“Tính ra đúng hôm nay là hồn động khai mở, chắc Vu võ đã thành công mê hoặc Thánh điện.” Thẩm Lan bước lên khẽ áp mặt vào vai gã, lòng tay cũng ướt mồ hôi vì khẩn trương.
Mộ Dung Tử Thanh và cả Đông Phương Hồng Diệp, Vũ Hân đều đến bên gã, tỏ vẻ lo lắng, hiển nhiên họ đều không yên tâm trước hành động săn mồi lần này.
“Mọi người không cần lo, nơi Qua Bưu ở chỉ có hai thiên thánh trông coi, không còn ai nữa. Chỉ cần ta điều đươc họ đi thì nắm chắc trăm phần giết chết hắn.” Diệp Phong cười sảng khoái, tỏ rõ vẻ tự tin. Gã nhìn chúng nữ, khẽ khuyên: “Đợi chốc nữa, mọi người lén về chỗ chúng ta ở, đợi tin vui của ta.”
“Đao hổ, Tiểu Hôi! Ta không có măt, thực lực hai người cao nhất trong số chúng nhân, nhất định phải bảo vệ an toàn cho bọn Thẩm Lan.” Nửa năm trước Tiểu Hôi tỉnh dậy, tấn nhập thánh giai rồi, hình thể ảo hóa thành một đứa bé khả ái chừng mười tuổi, luôn nở nụ cười ranh mãnh. Đối với Tiểu Hôi, Diệp Phong không lo lắng gì, nhưng khi gặp nguy cơ thì Đao hổ khó nói được sẽ phản ứng thế nào.
Tiểu Hôi hóa thành nhân hình nhưng vẫn thích lên vai gã đùa nghịch, nó bập bẹ đảm bảo: “Phong ca ca yên tâm, ai dám làm phiền các thư thư thì Tiểu Hôi đánh chết kẻ đó. Đao hổ, ngươi phụ trách bảo vệ ta.”
Đao hổ nhăn nhó thở dài, nếu chỉ chúng nữ thì nó mặc kệ nhưng không thể bỏ mặc an nguy của Tiểu Hôi. Tiểu Hôi tuy ngoài mặt non nớt nhưng thật ra rất tinh ranh, tuy nó không phải thánh tôn đại nhân thật sự nên không thể ra lệnh cho Đao hổ nhưng nó biết địa vị của mình trong lòng đối phương.
Nếu xảy ra tình huống nguy cấp, chỉ cần nó bất chấp tất cả bảo vệ chúng nữ thì Đao hổ cũng không thể ngồi yên. Đao hổ, địa giai yêu thú, bị gã và Tiểu Hôi điều khiển. Quả thật đó là bi ai, cũng là may mắn của nó…
“Được rồi, nhân mã Thánh điện tập kết đã bắt đầu xuất phát, chắc phía Vu võ biết tin này sẽ lập tức hành động. Các vị nhân lúc nhân mã Thánh điện xuất động mà lẳng lặng bỏ đi thì sẽ không bị chú ý.” Với địa vị hiện tại của Diệp Phong, dù chúng nữ có hành động gì kỳ lạ thì cũng không ai hỏi. Nhưng cẩn tắc vô ưu, không bị chú ý càng hay.
“Đó là Hồn tâm khoáng ta lấy được từ Vu võ nhất tộc, vừa đủ cho Thẩm Lan, Tử Thanh, Hồng Diệp, Vũ Hân sử dụng lúc đi ngược thông đạo. Các vị mang trên người sẵn, đến lúc tất yếu… thì cứ về Võ Nguyên đại lục trước.” Gã lấy một mớ Hồn tâm khoáng từ nguyên trạc ra, đưa cho chúng nữ.
Vu võ nhất tộc và Thánh điện giao tranh mấy vạn năm, tất nhiên có thu hoạch được một ít phú nhiêu hồn khoáng. Chỉ là họ không hiểu tác dụng của hôi sắc khoáng thạch này, lại không có hứng thú với nguyên lực năng lượng nên cứ vứt xó. Diệp Phong để ý nên xin về.
Chỉ tiếc Vu võ thu hoạch được không nhiều phú nhiêu hồn khoáng, trong đó một phần Hồn tâm khoáng không biết đã mất từ bao giờ, số lượng gã hỏi xin được chỉ đủ cho bốn người quay về Võ Nguyên đại lục.
“Phong! Huynh cho bọn muội hết Hồn tâm khoáng thì huynh làm thế nào?” Tứ nữ cùng kinh hãi, nếu đến lúc tất yếu như gã nói, việc trảm sát Qua Bưu bại lộ, cả Thánh điện truy sát gã. Lúc đó trong tay gã không có Hồn tâm khoáng để rời khỏi thánh địa thì tình cảnh càng nguy hiểm vạn phần.
“Không được, nếu thế bọn muội tình nguyện cùng huynh chiến đấu đến giây phút cuối cùng.” Thẩm Lan kiên định lắc đầu, không chịu nhận Hồn tâm khoáng. Tử Thanh và Hồng Diệp cũng tương tự, ngay cả Vũ Hân cũng mím môi, mắt ầng ậng nước nhìn gã, không chịu bỏ gã mà đi trong lúc nguy cấp.
“Ngốc quá, nếu mọi người ở bên, ta làm gì còn tinh lực lo lắng cho? Nếu chỉ mình ta ở lại thánh địa, dù nguy hiểm đến đâu thì với thực lực hiện có cũng đủ đấu với Thánh điện. Hà huống, mọi người đừng quên, ta còn là anh hùng Vu võ, truyền nhân của Thần Thông lão tổ, cùng lắm là theo Vu võ nhất tộc, tin rằng Thánh điện cũng không làm gì được.” Gã mỉm cười, lại khuyên: “Hà huống, ta chỉ tính đến trường hợp xấu nhất, có lẽ… Mọi người cứ yên tâm đợi, ta sẽ mang theo tinh huyết của Qua Bưu về gặp.”
“Nhưng khi huynh giết Qua Bưu, đối tượng bị hiềm nghi nhất là huynh. Lúc đó chúng ta chỉ có bốn phần Hồn tâm khoáng, làm cách nào đưa được sáu người về Võ Nguyên đại lục?” Chúng nữ nói đến họ, Diệp Phong và Tiểu Hôi. Đao hổ thuộc yêu thú nhất tộc, không cần lo đến nơi dừng chân của nó.
“Ha ha, việc đó ta đã tính rồi, các vị đừng lo.” Nu cười của gã ẩn chứa sự tự tin khiến chúng nữ an tâm hẳn. Chỉ có điều họ không đoán được, gã tính rồi nhưng không… dám chắc lắm.
Mục đích của gã là lúc cướp kho hồn thạch, may chăng phát hiện Hồn tâm khoáng, có điều gã cũng biết khả năng này không cao. Hồn tâm khoáng là thứ Thánh điện coi trọng nhất, là tu luyện chi vật thần tôn cần đến, không để ở chỗ phổ thông hồn thạch là bình thường. Nhưng gã không muốn cho chúng nữ biết, sợ họ sẽ lo lắng.
Đợi chúng nữ đón lấy Hồn tâm khoáng xong, gã nhìn sang phía Đao hổ nói: “Đao hổ, mỗ hi vọng một khi xảy ra tình hình không thể đoán trước thì các hạ đưa Tiểu Hôi về yêu thú nhất tộc. Chỉ cần không tổn thương đến Tiểu Hôi, mỗ chấp nhận cho yêu thú nhất tộc tìm yêu thú thánh tôn từ đệ ấy.”
Đao hổ hớn hở, tiếp đó sắc mặt nghiêm lại nói: “Nhưng sự tình chưa phát triển đến mức đó mà các hạ cưỡng ép Tiểu Hôi đi thì ta dám chắc không chỉ Tiểu Hôi không phối hợp với các vị tìm thánh tôn đại nhân mà tương lai yêu thú nhất tộc sẽ gặp họa vong tộc.”
Đao hổ rùng mình không dám phản bác, Tiểu Hôi nghiến chặt răng, nói đầy ngây thơ: “Tiểu Hôi nghe theo Phong ca ca.”
“Đao hổ, mỗ biết các hạ e dè vì mỗ không giúp các hạ tìm thánh tôn đại nhân. Mỗ không nói những lời thừa thãi nữa, lần này nếu các hạ giúp, tương lai dù ở đâu mỗ cũng sẽ giúp yêu thú nhất tộc tìm tung tích của thánh tôn đại nhân.” Diệp Phong ngừng một chút, ngữ khí thành khẩn hơn: “Các hạ đừng lo việc mỗ về Võ Nguyên đại lục trốn tránh, sẽ có ngày mỗ lại đến thánh địa.”
Đao hổ liên tục biến sắc sau cùng thở dài: “Nêt tình lúc xưa ngươi giải trừ nô hóa trạng thái cho ta, ta sẽ lần cuối cùng đạt thành hiệp nghị với ngươi. Ta thề với danh nghĩa thánh tôn đại nhân, sẽ dốc tất cả sức lực đảm bảo an toàn cho các vị.”
“Đa tạ! Chút tình này, Diệp Phong nhất định sẽ nhớ.”
Sắp xếp xong xuôi mọi sự, gã mới thở phào. Dù hành động lần này phát sinh chuyện gì bất ngờ thì… ít nhất bọn Thẩm Lan và Tiểu Hôi cũng an toàn thoát ly nguy hiểm. Gã dù thế nào cũng phải đấu với Thánh điện, vì chính gã và vì sư phụ. Không còn gì vương vấn, đấu chí của gã cũng bừng bừng cháy lên.
Qua Bưu! Ta nhất định lấy mạng ngươi.
Một toán hư giai và mười địa giai được bọn Liệt Mãnh dẫn đầu, rời khỏi Thánh điện. Chúng nữ và Tiểu Hôi cũng lén rời đi trong lúc Thánh điện lộn xộn. Diệp Phong ở lại, lặng lẽ đợi Vu võ nhất tộc hành động.
“Diệp Phong đại nhân, Cổ thiên thánh dặn tại hạ đến thông báo, trước khi các vị thiên thánh đại nhân về Thánh điện, mỗi thánh giai phải giữ trạng thái cao nhất, đề phòng tình huống phát sinh bất ngờ.” Thoáng sau một hư giai đến chỗ gã ở để thông báo.
Diệp Phong hơi gật đầu, bảo đối phương lui đi.
“Kỳ quái... Diệp Phong đại nhân không phải có bốn vị nữ quyến như hoa sao, ban nãy trong phòng sao lại không có ai?” Hư giai đó vội vàng đi thông báo những nơi khác, bất giác lẩm bẩm. So với lệnh của thiên thánh đại nhân, đó chỉ là tiểu tiết không quan trọng, y không để tâm làm gì.
oOo
“Liệt thiên thánh, các vị đến rồi.” Thấy thân ảnh tam vị thiên thánh, hòn đá đè nặng trong lòng Kiếm Vô Phong được rũ bỏ.
Có mười thiên thánh tổ thành hai ngũ hành chiến trận, dù Vu võ nhất tộc dốc hết thiên vu cũng đừng hòng phá được phòng tuyến một cách dễ dàng. Kiếm Vô Phong lại nhìn hơn mười địa giai và ngút trời hư giai lao tới, gật đầu thập phần mãn ý.
Có phòng ngự này, tin rằng Vu võ nhất tộc không có cơ hội tiếp cận hồn động đang mở ra?
“Kiếm thiên thánh, tình huống thế nào rồi?” Bọn Liệt Mãnh vừa đến liền hỏi ngay.
“Trước mắt thì Vu ma đã bốn canh giờ không động tĩnh gì.” Kiếm Vô Phong kể sơ qua tình hình, nhíu mày lấy làm lạ: “Chúng bình tĩnh đến mức quỷ dị.”
“Sợ cái gì? Đến đâu thì đối phó đến đó, thực lực chúng ta mạnh thế này lẽ nào còn sợ Vu ma man tử giở trò gì.” Liệt Mãnh cười vang coi thường, lập tức bố trí hơn nghìn hư thánh phân tán đi các nơi, tạo thành một lưới tuần tra khổng lồ. Chỉ cần Vu ma có động tĩnh gì, đại doanh trung tâm lập tức kịp thời phản ứng.
“Ha ha! Hi vọng Kiếm mỗ cả nghĩ.” Kiếm Vô Phong tự trào, Thánh điện đã dốc sức thế này, dù Vu ma giở trò gì cũng không thành vấn đề.