Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lúc Thánh minh bức cung Yêu điện, chúng nữ đột nhiên từ thánh địa thông đạo xông ra thể hiện thần uy thì từ một đỉnh núi vươn lên trời cao ở Võ Nguyên đại lục chợt rực lên kim quang.
Kim quang xẹt qua, vô số đạo kiếm quang phun trào, cắt đứt cả ngọn núi.
“Vì sao! Vì sao ta không đột phá được bước đó.” Tiếng gầm như sấm động từ đỉnh núi vang lên khiến mọi sinh vật trong mấy trăm dặm đều tan gan vỡ mật, dã thú ở gần thì thất khiếu lưu huyết, ô hô ai tai.
Một bóng người từ trong kim quang lao ra, là Sát Hoàng năm xưa có thực lực ngang với Diệp Phong ở ngục sơn.
Sát Hoàng lúc này không còn ung dung như trước mà mặt mũi méo mó, hai mắt đỏ ngầu, hung hãn đến lạnh mình. Từ thể nội ông ta, kim nguyên liên miên phun ra, hình thành cực nhiều kim sắc kiếm quang trên không, cắt mọi vật chạm vào tan thành hư vô.
“Rõ ràng cảnh giới đó trước mắt, mà ta không tìm được manh mối quan trọng. Bọn ngu xuẩn ở thánh địa vì sao có thể dễ dàng đột phá thánh giai! Thật ra là vì sao?” Sát Hoàng lúc đó như dã thú phát cuồng, gầm lên trên không khác nào đã tẩu hỏa nhập ma.
Xoạt, xoạt. Sát Hoàng điên cuồng phát tiết một lúc rồi mới từ từ thu liễm kích động lại, thở hồng hộc: “Xem ra, muốn đạt đến cảnh giới đó cần phải dựa vào thứ đó…”
“Nhưng thứ đó thật quá nguy hiểm. Hắn chắc chắn không giúp ta không công, thế nào cũng có ý đồ… Bản hoàng trừ nhất thân thực lực thì còn gì có thể khiến hắn động lòng?” Sát Hoàng như đang lẩm bẩm, nhíu chặt chân mày, tựa hồ hơi do dự.
“Dù thế nào bản hoàng cũng phải đột phá chướng ngại này.” Sát Hoàng sau rốt cũng hạ quyết tâm, mắt ánh lên quả quyết, thân hình lướt đi cực nhanh.
Đích đến của ông ta là cực bắc Võ Nguyên đại lục, một băng đảo không người hoang lương, quanh năm chìm trong lớp băng dày đặc, hơi lạnh thấm vào tâm phế. Dù võ tôn cường giả cũng không thể ở lại đây một canh giờ.
Băng đảo đó lại không có gì đặc biệt, nên bình thường không ai đi qua.
Tu vi của Sát Hoàng đạt đến hoàng cấp điên phong, có kiếm trận lĩnh vực nên hàn khí không uy hiếp được. Ông ta liên tục lắc mình, không đầy một bữa cơm mà đến trước một bức tường băng ở phía bắc đảo. Kim sắc lĩnh vực trải ra, lập tức hình thành một mũi khoan vàng quanh ông ta, lao thẳng vào lớp băng.
Lớp băng dày bị kiếm khí dễ dàng cắt nát từng mảng băng, nhưng lớp băng cực dày nên dù kiếm khí của ông ta cực kỳ sắc bén cũng chỉ từ từ phá từng lớp, từng lớp.
Sát Hoàng theo lớp băng đi xuống, lỗ hổng phía trên nhanh chóng bị gió lạnh thổi vào, lại hình thành một chướng ngại bạc trắng cực dày, phong bế chặt chẽ không còn dấu vết gì. Xuống cả trăm trượng, lớp băng cứng mới đạt đến tận đầu.
Xoạt. Sát Hoàng lao xuống biển, hết sức quen thuộc đường lối, chọn đúng một hướng lướt tới.
Ở đáy biển, một tia kim quang mờ mờ nhận ra khí tức của Sát Hoàng thì trở nên cực kỳ hưng phấn. Quanh tia kim quang có một lớp chướng ngại năng lượng cực kỳ mỏng manh. Tuy nơi này cách mặt biển mấy vạn thước, áp lực kinh nhân nhưng được chướng ngại đó bảo vệ, kim quang hoàn toàn không có vẻ gì bị đè nén, trôi nổi trong đó như mấy khói.
“Sau rốt… ngươi cũng đến.” Thân ảnh Sát Hoàng thoáng cái đã đến nơi. Kim quang nhàn nhạt đó hư chứa sinh mệnh, phát ra thần niệm giao lưu với ông ta.
Sắc mặt Sát Hoàng không hề lạ lùng, như đã quá quen thuộc.
“Cho ta biết, làm cách nào mới đột phá được chướng ngại hoàng cấp, đạt đến thánh giai!” Sát Hoàng cũng dùng thần niệm giao lưu với đối phương, ngữ khí cực kỳ lãnh đạm, không hề có vẻ gì thỉnh giáo.
“Ha ha ha, cho ngươi biết bí mật đó cũng được. Ngươi nên biết việc gì cũng cần trả giá. Ta giúp ngươi tấn thăng thánh giai, ngươi giúp gì được ta?” Kim quang mờ mờ như khói này lắc lư càng mạnh hơn, tỏ vẻ thản nhiên.
“Ngươi cần gì?” Sát Hoàng trầm mặc một lúc rồi hỏi.
“Ta cần gì? Đơn giản lắm. Tự do!” Tia kim quang hơi sáng lên, nói bằng giọng đầy khát vọng: “Ta ở đáy biển này lâu quá rồi, phát chán lên rồi. Ta phải ra ngoài, phải hồi phục thân thể.”
“Ta giúp ngươi thế nào?” Sát Hoàng cân nhắc thật kỹ, tựa hồ thấy đối phương có mưu đồ, nên hỏi.
“Đơn giản lắm, cây kiếm của ngươi vốn lấy ở đây, là vũ khí ta sử dụng năm xưa. Thân kiếm đúc từ tiên thiên kim nguyên có thể tạm thời dung nạp tàn hồn của ta, đưa ta ra ngoài.” Kim quang thấy Sát Hoàng có vẻ động lòng thì hưng phấn hẳn.
“Đơn giản thế thôi?” Sát Hoàng ngạc nhiên hỏi, ông ta vốn cho rằng đối phương sẽ đưa ra đề nghị rất khó khăn, nếu chỉ đưa về Võ Nguyên đại lục thì dễ thực hiện.
“Ha ha, ngươi đưa ta khỏi đây trước, ra sẽ cho ngươi nên làm gì tiếp theo.” Kim quang nóng lòng: “Yên tâm đi, mục đích của ta chỉ là tự do, tuyệt đối không hại ngươi… Ngươi có được thành tựu này không phải khi xưa ta cho ngươi sao? Nếu không có ta tặng thần kiếm, truyền thụ thánh kỹ như kiếm trận lĩnh vực, ngươi lấy gì mà tung hoành đại lục? Ta hại ngươi bao giờ chưa?”
Sát Hoàng hít sâu một hơi, biết đối phương nói thật nên gật đầu. Nhưng nội tâm ông ta lại cảm nhận thấy kim quang cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nguồn gốc nguy hiểm ở đâu thì không rõ.
Có lẽ vì chủ nhân tàn hồn từng cực mạnh nên mới tạo cho ông ta cảm giác đó.
Sát Hoàng do dự một chốc, lúc trước ông ta vô tình xuống đây, phát hiện tàn hồn thì được tặng tiên thiên kim nguyên chi kiếm và kiếm trận lĩnh vực xứng với cây kiếm. Đối phương đích xác không gây bất lợi gì cho ông ta, ngược lại ông ta luôn luôn phòng bị đối phương, nếu không vì tu luyện gặp khó khăn thì tuyệt đối không đến đây gặp tàn hồn.
“Ngươi đưa bản tôn ra thì là ân nhân của ta. Bản tôn vô duyên vô cớ hãm hại ân nhân làm gì?” Tàn hồn phát ra kim mang nhàn nhạt, thần niệm ẩn chứa mị hoặc chi lực, Sát Hoàng đang say mê suy ngẫm nên không nhận ra.
Bất tri bất giác, Sát Hoàng bị mị hoặc chi lực đó ảnh hưởng, lòng giới bị với tàn hồn tan dần, gật đầu đáp ứng yêu cầu của tàn hồn. Ông ta bị khốn tại hoàng cấp quá lâu rồi.
Từ đáy lòng mình, ông ta có một mục tiêu kiên định. Ông ta phải vượt lên chính mình, vượt Diệp Phong.
Trận chiến với Diệp Phong tuy có vẻ ngang nhanh thực tế ông ta biết mình đã thua. Diệp Phong không chỉ tu vi thấp hơn mà tuổi tác cũng ít hơn ông ta nhiều, đủ thấy khu gã đạt tới tu vi ngang với ông ta thì ông ta không còn là đối thủ.
Sát Hoàng tuy chưa từng biểu lộ điều này nhưng luôn canh cánh trong lòng. Nhất đại cường giả tâm cao khí ngạo không thể chấp nhận có người hơn mình. Sát Hoàng mới là đệ nhất cường giả của Võ Nguyên đại lục, vĩnh viễn là đệ nhất. Ông ta phải dùng thực lực chứng minh điều đó.