Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chí cao chi cảnh..." Một tia minh ngộ lóe qua óc Diệp Phong, trong quá trình tu luyện đột phá không chỉ một lần chạm vào cảnh giới đó, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không chạm tới độ cao.
Tuy ma tôn từng cảm ngộ được cảnh giới chí cao, nhưng Diệp Phong chắc trăm phần trăm rằng cảnh giới chí cao ma tôn nói đến cũng như tia ý thức trong sâu thẳm linh hồn gã. Nhận thức này tuy không có bằng chứng gì nhưng gã nhận định chắc chắn như thế.
“Không sai! Chỉ cần đạt đến võ đạo chí cao thì thử linh hồn và nhục thân sẽ bất tử bất diệt, trở thành Thần thật sự.” Ma tôn không biết Diệp Phong từng cảm ngộ cảnh giới đó, tàn hồn của lão lấp lánh kim quang, hư ảnh tỏ ra cực kỳ hưng phấn và kích động. Cảnh giới lão đạt đến trước kia có thể khiên lão sống mười vạn, thậm chí mấy chục vạn năm nhưng rồi sẽ có ngày suy kiệt, chỉ có đột phá cảnh giới chí cao mới không để tình huống đó xảy ra.
Đối với cường giả tu luyện đến mức như Ngũ hành thần tôn thì quyền thế, tài phú, thực lực đều không còn là thứ họ quan tâm nữa. Họ chỉ quan tâm đến xem bằng cách nào thật sự bất tử bất diệt, trở thành Thần vượt lên tất thảy.
“Năm người các vị cảm ngộ thấy cảnh giới đó thì nên nỗ lực cùng tu luyện để sớm hoàn thành đột phá mới đúng. Vì sao Hỏa Lệ lại hạ độc thủ? Mỗ đoán không sai thì tốc độ tu luyện của các vị cao hơn võ giả khác vì sáng tạo ra một pho ngũ hành liên hợp tu luyện chi pháp. Bốn người chết rồi, với hắn làm gì có lợi ích?” Yêu vương đột nhiên hỏi.
“Ngươi đoán không sai, bọn ta đúng là theo phương thức tu luyện ngũ nhân nhất thể lợi dụng năng lượng không gian tạo thành ngũ hành đại viên mãn mà đề thăng tu vi. Chính vì thế mà bọn ta không nghi ngờ nhau bao giờ, vì dù tổn thất ai thì sẽ tạo cho bốn người kia chướng ngại tu luyện cực lớn. Lúc Hỏa Lệ lợi dụng lúc tu luyện mà đánh lén thì bọn ta không hề phòng bị.” Nhắc đến Hỏa Lệ, ma tôn lại nghiến răng kèn kẹt.
“Hắn định làm gì? Lẽ nào có liên quan đến cảnh giới chí cao?” Diệp Phong hơi nhíu mày hỏi.
“Hắn định làm gì, khi ấy bản tôn đích xác không biết. Đồng bạn của bản tôn cũng trong lúc hoang mang bị Hỏa Lệ hạ thủ. Bản tôn không nhờ may mắn thì không thoát được tia tàn hồn này.” Mắt ma tôn ánh lên hàn quang, lạnh lùng nói: “Nhưng hiện tại bản tôn đã biết.”
“Biết cái gì?” Yêu vương và Diệp Phong cùng hỏi.
“Bản tôn thoát khốn khỏi đáy biển, hút linh hồn của một vài cường giả ở đại lục, có được ký ức của họ.” Ma tôn đột nhiên nhìn Yêu vương và Diệp Phong, cười lạnh: “Năm xưa Yêu vương bị Thánh điện truy sát, có khi ngươi cũng không biết nguyên nhân nhưng bản tôn và Hỏa Lệ nhất thể đồng tâm, không cần đoán bản tôn cũng biết ý đồ của hắn.”
Diệp Phong máy động, hỏi tiếp: “Lẽ nào cảnh giới chí cao và ngũ nguyên đồng tu liên quan đến nhau?”
“Không sai! Năm xưa bọn lão phu ẩn ước chạm được chí cao chi cảnh, nhưng cảm ngộ đó qua phiêu diêu. Võ đạo điên phong cảnh giới đâu dễ đạt đến? Bất quá trong quá trình cùng tu luyện, bọn lão phu cùng kết luận rằng nếu chỉ tu luyện nhất nguyên khí hải, vĩnh viễn không chạm tới chí cao chi cảnh.” Ma tôn tàn hồn lóe lên hai lần, nghiêm túc nói.
“Lúc đó bọn lão phu cực kỳ buồn bã, ngũ nguyên hỗn tu là bất khả thi, dù thật sự có phương pháp tu luyện đó thù cũng không có manh mối gì. Đến đẳng cấp như bọn lão phu thì thọ mệnh dài lâu nhưng không dám chắc sẽ tìm ra cách ngũ nguyên hỗn tu…” Ma tôn nhìn Yêu vương và Diệp Phong đầy ghanh tị: “Không ngờ sư đồ ngươi tu luyện mới mấy chục năm lại tìm ra phương pháp ngũ nguyên đồng tu, Diệp Phong còn đạt tới mức tinh thâm hỗn nguyên nhất thể. Bản tôn nghĩ đó là nguyên nhân duy nhất Hỏa Lệ khó dễ các ngươi.”
“Các hạ còn chưa cho mỗ biết vì sao Hỏa Lệ đánh lén các thần tôn khác, có quan hệ gì với tu luyện chí cao chi cảnh?” Diệp Phong bình thản hỏi: “Lúc xảy ra việc đó, sư phụ mỗ chưa tồn tại. Hắn không tìm được phương pháp ngũ nguyên hỗn tu, sao lại mạo hiểm giết bốn người kia?”
“Vì hắn cần khí hải của bọn lão phu.” Sắc mặt ma tôn sầm xuống, trầm mặc hồi lâu mới đáp: “Vì bọn lão phu tìm được cách duy nhất ngũ nguyên hỗn tu là hút tứ nguyên khí hải từ bên ngoài vào rồi nghĩ cách dung hợp làm một.”
“Nhưng hấp thu khí hải có thuộc tính khác từ ngoại giới không phải là việc thập phần nguy hiểm sao? Xưa nay chưa có ai thành công?” Diệp Phong lấy làm lạ.
“Ha ha! Như thế đích xác thập phần mạo hiểm. Năm người bọn lão phu khi xưa có tu vi thánh giai điên phong, hiểu về ngũ hành nguyên lực thâm sâu hơn người khác nhiều. Quan trọng hơn, tu vi cả năm như nhau, trừ thuộc tính khí hải ra thì cơ hồ hoàn toàn tương đồng. Nếu hấp thu ngoại giới khí hải để hỗn tu mà khả thi thì năm khí hải tu vi như nhau càng chắc chắn, càng dễ cân bằng.”
“Phương án này, các thần tôn khác không nghĩ đến sao?”
“Năm người bọn ta nhất thể đồng tâm, cùng có ý nghĩ này. Nhưng nếu giết bốn đồng bạn để lấy khí hải thì không tính việc có đủ nhẫn tâm không mà một địch bốn thì ai dám mạo hiểm? Dù thật sự có được bốn khí hải kia cùng chưa chắc sẽ thành công, nên ý niệm này chỉ lóe lên trong bốn người rồi thôi. Hỏa Lệ... là một tên điên.” Ma tôn run giọng.
“Sau cùng hắn có thành công không?” Diệp Phong tuy đã đoán được nhưng vẫn không nén nổi, bật ra câu hỏi.
“Hừ! Đương nhiên không! Không thì hắn cần gì trốn trong thần sơn, không dám gặp ai.” Ma tôn tỏ vẻ vui mừng, gằn giọng rít lên: “Tuy ta không biết hắn hiện thế nào nhưng với biểu hiện qua vạn năm nay thì ta đoán rằng Hỏa Lệ tất nhiên đã thất bại, thậm chí còn trả giá rất đắt.”
“Hả, phán đoán của ngươi có chắc không?” Diệp Phong máy động hỏi.
“Không ai hiểu Hỏa Lệ hơn bản tôn. Với tính cách huênh hoang của hắn, nếu hấp thu khí hải thành công, dù một vạn năm không đủ để đạt tới cảnh giới chí cao thì thực lực cũng vô địch thánh địa, đời nào chịu trốn trong thần sơn, không ra ngoài gặp ai?” Ma tôn cười âm lạnh, cực kỳ vui sướng: “Thực lực của hắn đại tổn, không còn khống chế được Thánh điện cường giả nên mới ra vẻ thần bí ẩn tàng trong đó, ít nhất về danh nghĩa, Thánh điện vẫn do hắn thống trị.”