Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cách Dục Dương 20 dặm về phía bắc có thôn Trâu gia, Trâu gia là dòng họ nổi tiếng tại đó, tuy không có xuất thân từ đại quan hiển hách, nhưng lại rất có thế lực tại Nam Dương
Năm 184, Dĩnh Xuyên, Nhữ nam, Nam Dương, Thanh Châu và những nơi khác gặp hạn lớn, lại thêm nạn châu chấu, dân chúng trăm họ mất đi nguồn sống, Trương Giác lão đạo phất cờ khởi nghĩa, cuộc khởi nghĩa lan rộng ở khắp nơi, thiên hạ cùng hưởng ứng. Triều đình không thể khống chế được, liền ra chiếu lệnh cho các quận huyện của 13 châu Đại Hán chiêu mộ nghĩa dũng binh, giúp triều đình tiêu diệt phản loạn.
Chiếu lệnh của vua khi đến vùng Dục Dương, nơi đang bị giặc Khăn Vàng uy hiếp, Trâu gia nhanh chóng thành lập 1 đội nghĩa dũng binh gồm khoảng 800 người, do Trâu Tĩnh đảm nhiệm chức thống lĩnh. Trâu Tĩnh là một thiếu niên anh tài ở đây, còn trẻ mà đã đỗ Hiếu liêm, vào triều làm lang quan, sau khi khởi nghĩa Khăn Vàng bùng nổ, được thái thú U châu tiến cử, đưa đến Dục dương làm huyền úy (huyền úy, tương đương với chức cục trưởng cảnh sát huyện bây giờ)
Sau khi được làm thống lĩnh nghĩa dũng binh, Trâu Tĩnh một mặt tăng cường thao luyện, một mặt tích cực liên lạc cùng với thái thú Dương Tần Hiệt, chuẩn bị thảo phạt giặc Khăn Vàng.
Giữa trưa ngày hôm qua, Tần Hiệt sai người đưa thư khẩn tới, mời Trâu Tĩnh đến nghị sự tại Cức Dương. Trâu Tĩnh biết là đã đến lúc thảo phạt Khăn Vàng, ngay lập tức cùng 500 nghĩa dũng binh đi Cức Dương, 300 nghĩa dũng binh còn lại giao cho muội muội Trâu Ngọc Nương tiếp tục thao luyện và tham gia thủ thành. Trâu Ngọc Nương năm nay mười bảy tuổi, mặt hoa da phấn, thân thể mềm mại, thướt tha, tuy chỉ là nữ lưu, nhưng lại là một nhân vật không dễ đụng tới, một thân võ nghệ cao cường còn hơn cả người anh, chỉ cần có ngân thương trong tay thì dù có mười hán tử khỏe mạnh cũng đừng hòng tới gần người.
Sáng sớm hôm nay, Trâu Ngọc Nương dẫn 300 nghĩa dũng binh đến thao trường ngoại thành để luyện tập, mới đến cửa thành thì thấy quan quân canh cửa Đinh lão tứ thở hồng hộc chạy vào thành, thần sắc hoang mang, dường như đã xảy ra chuyện gì.
Lại nói về Mã Dược, cõng Trần Nhạc, dẫn Trần Cảm trốn tránh ở trong núi ròng rã một ngày một đêm, đến rạng sáng ngày thứ ba, rốt cuộc cũng đến được ngoài thành Dục Dương. Thấy trên tường thành đao thương sáng loáng, quan quân canh phòng nghiêm ngặt, Mã Dược thở phào nhẹ nhõm, nơi đây đã là phạm vi cai quản của quan quân, rốt cuộc không cần phải lo giặc Khăn Vàng đuổi đến đây
Từ Dục Dương đến Kinh Châu thứ sử bộ tại thành Hán Thọ (nay là Thường Đức), đều nằm trong tầm kiểm soát của quan quân, mà Mã Dược cũng đang tính đến thành Hán Thọ, hắn dự định tìm một chỗ an toàn tại thành Hán Thọ.
Trong trí nhớ của Mã Dược, cuối triều đại nhà Hán, quần hùng khắp nơi nổi dậy, thiên hạ đại loạn, ngoại trừ Giao Châu xa xôi tận chân trời thì Kinh Châu dường như là nơi ổn định nhất. Sau khi Chu Tuyển tiêu diệt giặc Khăn Vàng, Trường Sa, Quế Dương cùng Linh Lăng các nơi lần lượt nổ ra bạo động của nông dân, nhưng rất nhanh bị Tôn Kiên đàn áp, sau đó triều đình cử kẻ tàn nhẫn Lưu Biểu cai trị 7 quận Kinh Tương, người này quản lý 7 quận một cách yên ổn.
Mãi đến năm 208, Lưu Biểu bị bệnh mà chết, trận chiến Xích Bích bùng nổ, Kinh Châu mới bắt đầu loạn lạc, nhưng đó là việc xảy ra 24 năm sau đó. Tới lúc đó thì huynh đệ họ Trần đã trưởng thành, Mã Dược coi như là đã hoàn thành được di nguyện của Trần Tự.
Tuy nhiên nói là quay trở lại, khu vực do quan quân cai quản không có nghĩa là sẽ được bình yên.
Sự việc hắn bị quan quân bắt được tại huyện Bác Vọng dường như chỉ mới xảy ra hôm qua. Nguyên nhân đơn giản là vì Mã Dược lượm được một cái khăn đội đầu màu vàng đeo ở giữa người, rút cuộc lại làm cho quan quân tưởng nhầm là giặc Khăn Vàng, nếu không nhờ Lưu Tích tình cờ đánh chiếm được Bác Vọng thì sợ hắn đã sớm thành quỷ cõi âm ti rồi.
Mã Dược kiểm tra lại tỉ mỉ lần cuối cùng để chắc chắn rằng đồ đạc mạng trên mình 3 người không có thứ gì liên quan đến giặc Khăn Vàng mới yên tâm dẫn huynh đệ họ Trần ngạo nghễ đi đến cửa phía đông thành Dục Dương. Chỉ cần không bị nhìn lầm thành giặc Khăn Vàng thì Mã Dược tin rằng sẽ không phải gặp chuyện xui xẻo như lần trước. Ở đây căn bản không có ai nhận biết được hắn, hắn cũng không ở trong quân Khăn Vàng lâu ngày, huống chi hắn chỉ là một gã tiểu tốt, ai lại đi để ý một gã tiểu tốt như hắn làm gì?
Nhưng sự đời là thế, mười phần thì tám chín phần là không theo ý người!
Vừa đến cửa thành, Trần Nhạc đột nhiên kéo kéo ống tay áo của Trần Cảm, sau đó chỉ vào cáo thị dán ở tường thành: “Ca mau nhìn, đây không phải là bức họa của đại ca sao?”
Lúc đó đang là sáng sớm, người ra vào cửa thành không nhiều, cho nên một tiếng này của Trần Nhạc cao vút dị thường, lập tức thu được sự chú ý của những người ở cửa thành, trong đó tất nhiên bao gồm cả quan quân trấn giữ cửa thành, bọn họ đều lập tức quay đầu về phía ba người Mã Dược, khi đã thấy rõ Mã Dược quả nhiên là giống với bực họa trên cáo thị như đúc, phút chốc liền thay đổi sắc mặt.
Trần Nhạc hô một tiếng, Mã Dược biết có gì đó không ổn, quay đầu lại nhìn lên tường thành nhất thời như bị sét đánh! Thầm nghĩ thật là tà môn, chuyện quái quỷ gì vậy? Hắn chẳng qua chỉ là một tên giặc Khăn Vàng nhỏ nhoi, nhưng lại bị dán cáo thị truy bắt khắp nơi như một tên tội phạm nghiêm trọng! vì một tên tiểu tốt, có cần thiết phải làm rùm beng lên như vậy không?
Mã Dược đương nhiên không biết, trong chiến dịch Bạch Long Than ba ngày trước, hắn đã khắc ghi ấn tượng sâu sắc cho quan quân, cũng bị Chu Tuyển coi là mối họa tiềm ẩn của Đại Hán
Có điều Mã Dược cũng không còn thời gian để mà buồn bực vì bốn tên quan quân ở cửa thành đã bắt đầu hành động. Một tên xoay người chạy vào trong thành xem chừng là đi tìm viện binh, ba tên còn lại tay đặt lên chuôi đao cẩn thận nhích lại gần Mã Dược, thậm chí những người đi đường cũng cảm thấy điều không ổn đã sớm tản ra.
Mã Dược hai vai chùng xuống ra vẻ vô hại, trên mặt thoáng cười khổ, nói rằng: "Ba vị quân gia, đây chỉ là hiểu lầm, tiểu nhân chỉ là tên săn bắn trong rừng, không phải là tên khâm phạm Mã Dược."
Ba tên quan quân không nói năng gì, bọc vòng lại chặn đường lui của Mã Dược
Mã Dược trong lòng kêu khổ, biết rằng hôm nay không động thủ là không xong, mặc dù đã nghĩ nát óc nhưng vẫn nghĩ không ra vì sao mà biến thành khâm phạm truy nã của triều đình, Nhưng có một điều rõ ràng là nếu lọt vào tay quan quân lần nữa thì dù hắn có 10 cái đầu cũng không đủ để chặt
Ném bó cỏ khô buộc trên lưng lên trời, Mã Dược nhanh như chớp rút từ đó ra thanh cương đao sáng loáng, ngăn cản lối đi của ba tên quan quân, sau đó há mồm trợn mắt quát huynh đệ họ Trần, "Chạy mau!"
"Khâm phạm Mã Dược chạy đâu cho thoát!"
Tiếng nói Mã Dược vừa dứt, trong cửa thành bỗng vang lên tiếng kêu khẽ, sau đó lại nghe có tiếng vó ngựa dồn dập, nghe âm thanh đó thì chí ít cũng có vài trăm người! Mã Dược thiếu chút nữa thở không ra hơi, có nhầm không vậy? Tên kia vào thành chưa được một phút, nhanh như vậy mà đã kêu được viện binh rồi sao, thậm chí là mấy trăm người nữa, có cho người ta sống không vậy?
Viện binh ở phía sau, ba gã quan quân được tiếp thêm dũng khí, lập tức rút ra cương đao xng đến Mã Dược
Ánh mắt Mã Dược bắn ra như sói dữ, chỉ cần còn một đường sống, hắn tuyệt đối không thúc thủ chịu trói.
“Giết!”
Mã Dược hét lớn một tiếng, cương đao trong tay chém ngang ra, lưỡi đao sắt bén xé nát không khí, hung ác bổ tới, ba gã quan quân sắc mặt đại biến cuống quýt nghiêng mình lùi về sau né tránh. Mã Dược được thế không tha, cương đao vung lên như con sóng lớn điên cuồng xông đến, không ngừng quét tới ba gã quan quân.
“Hãy xem...”
Sau đó vang lên thanh âm của binh khí , cương đao của Mã Dược chém một nhát không gì đỡ nổi lên cương đao của tên quan quân, mặc dù đã dùng hết sức nhưng cương đao trong tay quan quân lại bị đẩy ra, để lộ sơ hở trước ngực.
“Chết đi?”
Sát cơ trong mắt Mã Dược rực lên, vung đao chém tới.
Trong thành, một con ngựa chạy như bay, thoáng chốc đã tới, quả nhiên là Trâu Ngọc Nương khoác áo bào trắng cùng ngân giáp, tay cầm ngân thương.
Mã Dược với thế như thiên lôi giết 3 tên quan quân ngay tại chỗ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống chói lọi, Mã Dược giơ đao sừng sững ngạo nghễ, cả người t loang lỗ máu tựa như một pho tượng sát thần nơi âm phủ. Ở trước mặt hắn, 3 gã quan quân bị phanh thây 6 khúc, máu loang đầy mặt đất
Nghe thấy tiếng vó ngựa vang đến, Mã Dược trong lòng chấn động, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một đội quan quân áo giáp sáng loáng, tác phong chỉnh tề đang từ trong thành cấp tốc chạy ra, một phiến ánh hồng làm mê loạn mặt của Mã Dược. Trước trận thế của quan quân, một con ngựa trắng như tuyết, ngân thương như sương đã sát trong gan tấc, sát khí lạnh lẽo xuyên thẳng vào mặt.
Trong khoảnh khắc Mã Dược như rơi xuống đáy vực sâu, một tia hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa. Hắn không còn vì ứng cứu cho huynh đệ họ Trần nữa, hiện tại hắn vì chính bản thân mình mà chiến đấu.
“Giết!”
Mã Dược hét 1 tiếng, không lùi mà tiến tới nghênh chiến với Trâu Ngọc Nương. Đây là cơ hội sống duy nhất của hắn, chính xác mà nói thì Trâu Ngọc Nương còn ngồi trên lưng ngựa chính là cơ hội cuối cùng của hắn. Thế nhưng rất nhanh, Mã Dược phát hiện đó là quyết định xuẩn ngốc nhất từ trước tới giờ, viên nữ tướng xinh đẹp này, nhìn thì yếu đuối như mà dũng mãnh hơn cả hắn tưởng tượng.