Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Huynh đệ, làm sao ngươi lại một mình một phòng giam?
Người chơi nói chuyện với hắn lúc trước hỏi. Người chơi này cách A Phi gần nhất, phòng giam của hắn có không ít người, đã gom được ba bàn mạt chược. Nhưng người nọ không biết vì sao không chơi, chỉ ngồi một bên hứng thú nhìn A Phi.
Nói hai nhà tù gần, nhưng thực ra cũng cách nhau một gian phòng, đại khái khoảng hai mươi thước, nói chuyện cũng không có vấn đề gì. A Phi cũng không biết trả lời hắn ra sao, chỉ đành thở dài một hơi, từ từ ngồi xuống nói:
- Ta đâu có biết. Mơ mơ màng màng bị kéo vào đây, cũng đâu nguyện ý bị giam một mình.
Người chơi kia cười nói:
- Ngục giam là căn cứ theo độ phạm tội mà phân, trong vòng một canh giờ là một giới hạn, hai canh giờ lại là một giới hạn khác. Hai canh giờ đến bốn canh giờ là một chỗ, từ bốn canh giờ đến sáu canh giờ là một chỗ, cứ vậy mà tính. Huynh đệ ngươi bị an bài đến nơi đó, nhất định là phán không ít thời gian a! Ít nhất ngày hôm nay người có trình độ giống ngươi là không có.
A Phi cười he he, cũng không nói chuyện. Hắn bị phán tám canh giờ, đây cũng là chuyện cực hiếm. Nhưng mà nói ra thì lại ngượng, người ta lại tưởng mình phạm vào trọng tội gì đó? Hắn chuyển sang đề tài khác:
- Tại sao ngươi lại vào đây?
Người chơi kia cười nói:
- Sờ soạng tay một MM, bị phán tội lưu manh.
A Phi há miệng trừng mắt, dựng thẳng ngón cái lên rồi nói:
- Chết dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Huynh đệ rất nam nhân a!
Người kia cười hặc hặc, vô cùng đắc ý, tựa hồ rất tự hào, không mảy may vì mình là lưu manh mà cảm thấy thẹn. Hắn cũng hỏi:
- Làm sao ngươi lại vào đây?
A Phi nói đơn giản:
- Tội trộm cắp.
- Ân, chẳng có hàm lượng kỹ thuật gì cả. Tài vật linh tinh thì tính làm gì, chẳng đáng mạo hiểm. Cảnh giới cao nhất của trộm đạo là gì, ngươi biết không?
Người kia hỏi.
A Phi lắc đầu tỏ vẻ không biết.
- Tất nhiên là trộm tâm đấy.
Người kia cười nói:
- Như là Đạo Soái trong truyền thuyết ấy, trộm đi tâm của nữ nhân. Đấy mới gọi là cảnh giới cao nhất của trộm đạo.
A Phí há hốc mồm không nói lên lời, hiển nhiên người chơi kia là một người yêu thích sự nghiệp tán gái. Hắn hỏi tên của người nọ, quả nhiên danh tự của đối phương đã nói ra nghề nghiệp mà hắn hướng đến "Trộm Tâm Đẹp Trai", hắn thêm hảo hữu với Trộm Tâm Đẹp Trai, nhưng mà hệ thông nhắc nhở, do đang ngồi tù lên chức năng này bị đóng, không thể thêm hảo hữu, ngay cả nhắn tin cũng không được.
A Phi thoáng ngây người, nhắn tin cũng không được, vậy hắn làm thế nào để sống quá 16 giờ?
Trộm Tâm Đẹp Trai dường như không để ý đến A Phi đang dại ra, lại tự mình nói:
- Ta bị phán hai canh giờ, đã sắp kết thúc. Một hồi ta sẽ ra ngoài, lưu cái danh tự, chúng ta cũng coi như hảo hữu chốn lao ngục.
- Ta là Số Khổ A Phi
- A Phi, uhm, cái tên này không tệ.
Trộm Tâm Đẹp Trai gật đầu nói.
- Không phải là A Phi, là Số Khổ A Phi.
A Phi nhắc nhở nói.
- Số Khổ A Phi... Hặc hặc, quả nhiên là số đủ khổ. Phàm là đến ngồi tù, làm gì có ai số không khổ đâu?
Trộm Tâm Đẹp Trai cười nói.
A Phi cứ như vậy nói chuyện với hắn một hồi, cũng coi như là bình phục sự kích động trong lòng. Trộm Tâm Đẹp Trai kia kể lại chuyện cũ của hắn, tuy tỷ lệ thành công không cao, nhưng mà cũng rất có ý tứ. Người chơi nữ trong trò chơi được bảo hộ rất nhiều, nếu như không trải qua người chơi nữ đồng ý mà phát sinh tiếp xúc tay chân, hệ thống sẽ phán ngươi có hành vi lưu manh. Nhẹ thì ngồi tù, nghiêm trọng là chém giết tại chỗ. Người mà mãi không chừa sẽ bị giết phản hồi Tân thủ thôn. Thậm chí võ công cũng bị phế bỏ.
Mà Trộm Tâm Đẹp Trai này hiển nhiên thuộc về tội phạm loại nhẹ, hắn tuy muốn đêm sự nghiệp tán gái phát dương quang đại, nhưng mà cùng lắm sử dụng một vài thủ đoạn nhỏ, nắm tay thôi. Kỳ thật hắn bị đưa vào đây, cũng một phần là bị đối phương vu oan hãm hại. Đối phương thuộc về cái loại đào mỏ nam nhân, sau khi cùng hắn nắm tay, phát hiện ra hắn là kẻ nghèo nàn, tức khí liền tố cáo hắn. Vì thế Trộm Tâm Đẹp Trai cứ như vậy bị đưa vào đây.
- Ngươi không tức giận?
A Phi ngạc nhiên nói. Bị nữ nhân lừa như vậy dù sao cũng chẳng tốt đẹp gì.
Trộm Tâm Đẹp Trai cười ha ha một tiếng, nói:
- Đáng giá sao? Hai người chúng ta, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, ta chẳng qua là ngồi tù một lúc. Nàng chịu thiệt lớn, hai tay đều bị ta cầm qua. Hặc hặc!
A Phi đối với người này quả thực không biết nói gì cho tốt. Chẳng qua không chờ bọn hắn tiếp tục tán gẫu, Đẹp Trai đã đến giờ ra tù, hắn chào A Phi một cái rồi đột nhiên "vù" một tiếng không thấy đâu, hẳn là hệ thống đã mang hắn đi. A Phi ngồi ngẩn ngơ, vô cùng nhàm chán, nhìn ngó khắp nơi, ngay cả vách tường cùng với cái ghế đẩu đều bị hắn ngó một lần, cuối cùng cũng chẳng phát hiển nổi sự tình gì thú vị.
Dù sao cũng là mười sáu giờ, đặc biệt lại là thời gian ngồi tù, lần đầu tiên A Phi lĩnh hội cái gọi là mỗi giây dài bằng một năm. Ở ngoài hiện thực, hắn là một người tốt tiêu chuẩn, tuân thủ pháp luật, cho tới bây giờ chưa làm chuyện gì bất lương, ngay cả lái xe cũng rất ít khi vi phạm. Không nghĩ đến vào trong trò chơi, đầu tiên là không cẩn thận chở thành cường đạo, sau đó lại mơ mơ màng màng đi tù, thật là mở ra con đường nhân sinh mới.
Qua một lúc, hắn nhớ tới võ công của mình, rồi quyết định để ý một chút tới sở học của mình. Hiện tại hắn cấp 19, lúc trước bị chết một lần, lại giết người khác vài lần, kinh nghiệm thu hoạch được khiến bản thân tăng lên một cấp. Hắn cuối cùng cũng thấy rõ chỗ tốt của việc luận bàn, so với việc đánh quái thì nhanh và thú vị hơn nhiều. Về phương diện võ công, một cái thương pháp cao cấp Nhất Vãng Vô Tiền, sau đó là sơ cấp thương pháp. Nội công là trung cấp nội công cơ bản, kỹ năng phụ trợ Phân Quang Thác Ảnh. Ngoại trừ cái này... Ngoại trừ cái này thì cái gì cũng không có. A Phi bi ai phát hiện, bản thân mình học có chút ít. Cùng các cao thủ kia quả thật khó coi hơn nhiều.
Mà một thân trang bị tiêu chuẩn dành cho người mới, càng khiến hắn không có nửa điểm khí chất cao thủ. Hắn hiện tại thân không một đồng, trừ, uh, A Phi lấy ra hộp trang sức để trong ngực. Cái đồ vật này chính là thứ khiến mình phải ngồi tù, sợ cũng chính là món đồ quý giá nhất trên người mình đi. Khi đó hắn tùy ý lấy ở trong tay Phong Y Linh, cũng không biết là đồ gì. Dưới sự nhàm chán, hắn mở cái hộp ra, bên trong là một vật đen thui, không phải vàng cũng chẳng phải sắt, nhìn không ra chất liệu gì.
Nhà tù âm u không ánh sáng, đây là đặc điểm chung của các nhà tù trong thiên hạ. Ở trong trò chơi cũng như vậy, A Phi đem vật này dí sát vào mắt, con ngươi cố gắng mở to, vậy mà không nhận ra được đây là đồ gì. Này không phải là đồ trang sức, cũng không phải cái bao cổ tay, càng không phải là vũ khí, đen thủi đen thui, nếu như ở bên ngoài ném ra mặt đất, nói không chừng mọi người đi qua cũng chẳng thèm nhìn qua một cái. Ai nghĩ nó lại được đặt trong một cái hộp trang sức, giá trị bất phàm?
A Phi bỗng nhiên nghĩ đến, Phong Y Linh rõ ràng nói đến 2 đồ trang sức kia gộp lại cũng chỉ 100 lượng bạc, như vậy còn dư 3600 lượng chẳng phải là cái đồ này. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền nóng lên, thầm nghĩ hay thứ này làm bằng hoàng kim? Chẳng phải là hắn chịu đựng qua 16 giờ, mang thứ này đem bán, thì lúc đó mình cũng được coi là người có tiền?
Trong cái khổ có cái vui, cuối cùng hắn cũng tìm được một việc đáng để ăn mừng, bao phiền muộn cũng được giảm bớt. Cho dù đây là chuyện tốt duy nhất, nhưng dù sao cũng không phải một cái bàn chứa toàn bi kịch. Mà chuyện duy nhất hiện tại hắn có thể làm, trừ ngẩn người chính là luyện nội công. Việc này không cần tiêu phí tiền với thuốc, chỉ cần khoanh chân ngồi, vận chuyển nội lực. Chỉ cần không ngừng sử dụng, độ thuần thục nội lực sẽ tăng lên, tăng đến trình độ nhất định, đẳng cấp sẽ tăng lên, chỉ số nội lực cũng sẽ gia tăng, uy lực võ công cũng tăng mạnh một phần.
Đương nhiên phương thức tu luyện này không nhanh bằng việc sử dụng nội lực khi chiến đấu, việc khoanh chân mà ngồi chỉ là một số người chơi không nguyện ý uống thuốc, hoặc thời điểm nhàm chán mới dùng. Hiện tại A Phi cũng rất nhàm chán, dù sao trong nhà tù của hắn không có người khác, vì thế liền nhập định tại chỗ, tự mình tu luyện.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên có người kêu tên mình, hắn mở mắt nhìn qua, kia không phải là Trộm Tâm Đẹp Trai sao? Làm sao hắn lại vào đây?
Quả nhiên Trộm Tâm Đẹp Trai kia nhìn thấy A Phi, vội vàng phất tay, vẻ mặt vui sướng. Hắn một bên phất tay một bên nói:
- Huynh đệ lợi hại a, ta đã ra ngoài hai giờ, ngươi lại vẫn ngồi tù.
A Phi thầm nghĩ mới hai giờ, ngươi lại tiến vào, cũng không biết gây tai họa cho cô nương nhà nào? Nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo vẻ vui cười, dù sao luyện công một hồi cũng nhàm chán, có người đến nói chuyện cũng vui. Hai người cứ như vậy nói chuyện, nửa giờ sau, Trộm Tâm Đẹp Trai kia đột nhiên biến mất, hiển nhiên là lần này ngồi tù chỉ có nửa giờ.
A Phi lại một mình, chỉ có thể tiếp tục luyện công. Thời gian từ từ trôi, đợi đến khi có một tiếng chào hỏi đánh thức hắn, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc Trộm Tâm Đẹp Trai.
Lần này hắn mang gương mặt sửng sốt, lớn tiếng nói:
- Huynh đệ, ta phục ngươi rồi. Ngươi bị phán bao lâu a! Ta ra ngoài ba giờ, vậy mà ngươi vẫn ở đây! Trước sau là sáu giờ, ta tiến vào ba lần, ngươi vẫn còn ngồi trong tù!