Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại một địa phương kỳ quái, một nam nhân đang lẳng lặng nằm trên sàn nhà. Thật lâu, người nọ trợn mắt ngồi dậy, nhanh chóng sờ lên người nhưng không phát hiện ra điều gì .
- “Kỳ lạ, ta rõ ràng là bị sét đánh, nhưng tại sao lại không việc gì ? Đây là đâu ? Ta…”
Người nọ mơ màng nói thầm. Tiếp theo lắc đầu cố nhớ xem mình là ai.
Hắn gọi là Dương Diệc Phong, năm nay hai mươi lăm tuổi. Tốt nghiệp loại giỏi QH đại học. Trong thời gian đi học, hắn cùng đại ca Phùng Tuấn của mình dốc sức làm ra Thiên Hành công ty. Hiện tại hắn là Tổng giám đốc còn Phùng Tuấn là phó tổng. Năm năm gần đây, Thiên Hành công ty phát triển thành một trong mười công ty lớn nhất thành phố SH. Tải sản hơn triệu, không thể không nói Dương Diệc Phong là một thiên tài. Vợ hắn, Lâm Chân Chân là hoa hậu giảng đường của Thanh Hoa. Hắn và Lâm Chân Chân yêu nhau 4 năm, sau đó kết hôn đến nay đã được 3 năm , mặc dù chưa có con nhưng vợ chồng ân ái làm không ít người phải thèm muốn.
Thế nhưng vào cái ngày đó , mọi sự đã thay đổi hoàn toàn :
- “Ông chủ, làm xong chưa chịu về à ? Không sợ em dâu ở nhà sốt ruột sao? “
Phó tổng giám đốc , vị đại ca kết nghĩa Phùng Tuấn trêu ghẹo nói.
- “Ha ha, không sao, giờ về liền đây, Chân Chân đang ở nhà đợi cơm , hay anh cùng về làm một chén nhé ?”
Dương Diệc Phong trả lời.
- “Thôi thôi, ta không làm kỳ đà cản mũi, ha ha , về đi , mai gặp lại”.
- “Thấy thèm được như ta, sao không tự mình kiếm vợ đi ?”
Dương Diệc Phong vừa mặc áo vest vừa nói.
- “Thôi thôi, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Ta cũng không muốn chui vào nhanh vậy đâu”
Phùng Tuấn vừa cười vừa đi ra ngoài. Dương Diệc Phong xách cặp đi về hướng hầm ngầm để xe. Trên đường về, Dương Diệc Phong vui vẻ hát khẻ, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc. Suốt con đường về, Dương Diệc Phong cả đầu ngập tràn hình dáng tuyệt vời của vợ yêu, cười ngây ngốc thành tiếng.
- “Lão bà, anh đã về” .
Dương Diệc Phong mở cửa.
- “Hì, lão công mình sao lại vui thế” .
Dương Diệc Phong đi tới phòng bếp, chỉ thấy một mỹ phụ mang tạp dề, tay cầm xúc đang xào nấu đồ ăn. Dương Diệc Phong ngây dại đi đến ôm chầm lấy cái eo thon thả của Lâm Chân Chân, đặt đầu trên vai vợ yêu
- “Lão bà, sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy, làm sao ăn hết đây, không nên quá sức à nha”
- “Lão công, không nên nha, em đang làm món cuối, sắp xong rồi, anh rửa tay đi rồi ăn”
Chân Chân quay lại.
- "Lão công ăn cơm"
Dương Diệc Phong vừa cầm chén, Chân Chân đã làm xong món cuối bưng ra.
Ngày thứ hai, cũng như mọi ngày , Dương Diệc Phong bận rộn với việc kiểm tra và ký giấy tờ. Đến trưa, Lâm Chân Chân đưa đồ ăn trưa đến cho Dương Diệc Phong. Khi cả hai đang ăn thì Phùng Tuấn xông vào
- “Diệc Phong, đây là văn bản hợp đồng với Vương thị xí nghiệp, ngươi mau ký để ta đưa đi cho kịp”
Dương Diệc Phong đang ăn cơm, nhìn qua Phùng Tuấn nói :
- “Đại ca, ngươi đưa hợp đồng cho Chân Chân xem, ta ăn cơm sắp xong rồi”
Chân Chân cầm văn kiện, xem kỹ rồi đưa qua cho Dương Diệc Phong
- “Lão công, không có vấn đề gì, anh có muốn kiểm tra lại không ?
Dương Diệc Phong nhận hợp đồng, không cần nhìn lập tức ký tên vào. Sau đó, đưa văn kiện qua cho Phùng Tuấn, Phùng Tuấn tiếp nhận văn kiện lập tức đi ra ngoài. Khi ra đến cửa, hắn cùng Lâm Chân Chân trao nhau một nụ cười đầy thâm ý. Những điều này, Dương Diệc Phong không hề chú ý, tâm trí hắn còn đang đặt vào món sườn nướng trước mặt.
Qua vài ngày, trong lúc Dương Diệc Phong đang làm việc , đột nhiên cửa bị mở, một đám người mặc áo veston đi vào .
- "Dương tiên sinh, chúng ta là Cảnh sát kinh tế , đây là giấy chứng nhận."
Dương Diệc Phong tiếp nhận giấy chứng nhận, sau khi xem xét không có vấn đề gì liền nói:
- "Không biết các vị tìm ta có việc gì ?”
- “Vương thị xí nghiệp tố cáo công ty ngươi lừa đảo, chiếm đoạt tiền hợp tác khoảng 4 triệu đô la Mỹ. Mời ngươi cùng ta đến sở hợp tác điều tra”.
Người trung niên đứng giữa trả lời.
- “Không thể có chuyện đó, ta mấy ngày hôm trước mới ký hợp đồng, phó tổng giám đốc của chúng ta còn tự mình đem qua. Đợi một chút để ta hỏi lại, Atid , Phùng phó tổng có ở công ty không ?”
Thư ký Atid trả lời :
- "Thưa tổng giám đốc , Phùng phó tổng đã hai ngày nay không có đi làm"
Dương Diệc Phong liền gọi điện thoại di động cho Phùng Tuấn, nhưng thuê bao không trả lời làm cho Dương Diệc Phong bắt đầu ý thức được rằng sự tình có chút không thích hợp. Gọi khắp cho bạn bè khắp nơi cũng không ai biết Phùng Tuấn ở đâu. Cuối cùng, Dương Diệc Phong đành phải giao lại công việc cho thư ký và theo chân cảnh sát kinh tế về sở điều tra.
Qua vài ngày điều tra, kết quả là chữ ký đúng là tự tay hắn ký , Thiên Hành công ty ngầm chiếm công khoản chung nên Thiên Hành công ty phải bồi thường cho Vương thị toàn bộ tổn thất. Thế nhưng khi Dương Diệc Phong quay về công ty thì mới biết được toàn bộ vốn lưu động của công ty đã bị Phùng Tuấn lấy đi. Dương Diệc Phong cuối cùng cũng biết được đại ca phải bội hắn. Không còn cách nào , chỉ còn cách đem công ty rao bán , trả lại nợ nần. Tất cả những điều này, Dương Diệc Phong không hề nói cho Lâm Chân Chân biết vì không muốn nàng vì hắn mà phải lo lắng.
Công ty đóng cửa, với Dương Diệc Phong là một đả kích rất lớn. Đại ca kết nghĩa phản bội hắn, thật sự càng làm cho hắn không thể tiếp thu. Lê tấm thân mệt mỏi về đến nhà, mở cửa :
- “Lão bà, ta đi công tác đã về” “Lão bà ?? ngươi ở đâu ?”
Dương Diệc Phong đi tìm khắp nhà cũng không thấy.
- “Chắc là đi mua đồ ăn rồi. Ái chà , mệt quá . Công ty đã mất , nhưng cũng không sao, ta còn trẻ … may mà còn gia đình hạnh phúc … Không biết có nên nói cho Chân Chân biết không”
Dương Diệc Phong suy nghĩ.
“Renggggg…..” tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Dương Diệc Phong duỗi lưng, rời khỏi giường, nhìn qua gương mặt của mình xong tự mỉa
- “Thật là mệt muốn chết, cả quần áo cũng không cởi ra đã đi ngủ . Chân Chân ?? Chân Chân?? Lẽ nào đi mua đồ ăn sáng? Ha Ha, có vợ thật sự là hạnh phúc. Trước đây công tác bận bịu, hiện tại đã rảnh rỗi, có thể cùng vợ mình đi du lịch khắp nơi. Trước tiên đi Châu Âu, sau đó là sang Châu Phi. Ha ha, giờ quét nhà để tạo chút kinh ngạc cho lão bà “
Dương Diệc Phong hạnh phúc nghĩ đến điều này.
Tổng vệ sinh nhà cửa đến buổi trưa, Dương Diệc Phong thỏa mãn tự đánh giá kiệt tác của mình.
- “Trưa rồi, Chân Chân sao còn chưa về ? Kỳ quái, bỗng nhiên có điện thoại”
- "Uy, Dương phu nhân phải không ? Chuyện của cô tôi đã làm xong rồi"
- “Chào cô, tôi là chồng của Lâm Chân Chân, ngươi có chuyện gì không?”
- “Dương tiên sinh, ta là Tiểu Trần, lúc trước các ngươi mua ngôi nhà đang ở chính là do ta giới thiệu. Ngài còn nhớ không ? Ta muốn nói cho vợ chồng ngài, ngôi nhà của ngài đã hoàn tất thủ tục. Hai ngày nữa chủ mới sẽ đến ở. Tiền đã chuyển vào tài khoản của Dương phu nhân. Mời ngài ngày mai bàn giao”