Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
  3. Chương 129 : Tìm người trợ giúp
Trước /211 Sau

[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 129 : Tìm người trợ giúp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mọi chuyện đều giống như bình thường không có một chút động tĩnh . Tiêu gia nội bộ không ai biết đã có chuyện xảy ra vì mọi người đều nghĩ rằng gia chủ Tiêu gia đang bế quan. Nhưng điều làm mọi người giật mình là người quản lý từ Tam thiếu gia lại đổi thành Đại thiếu gia. Người đang tàn phế nằm trên giường lại đột nhiên khỏi hẳn, lại đứng ra tiếp quản công việc của Tiêu gia. Tuy mọi người thất kinh nhưng cũng chỉ là giật mình mà thôi, ai cũng biết Tiêu đại thiếu gia sau này sẽ thừa kế Tiêu gia, hiện tại hắn quản lý thì có vấn đề gì ?

Tất cả mọi người đều đang quan tâm đến vị mỹ nữa vóc dáng tuyệt vời của Thính Hương Vũ Tạ, hơi đâu để ý đến một thằng nhóc con của Tiêu gia mất tích.

Buổi trưa, Dương Diệc Phong lười biếng nằm trên giường cùng Mộng Yên Nhiên. Hắn còn muốn nằm lười thì Lý Lâm Hưng dẫn người đến làm hắn phải dậy. Hắn đi ra khỏi phòng, qua phòng của Huyết Sát.

Huyết Sát ở trong một khu biệt viện cách tiểu trúc lâu không xa. Đi đến trước cửa biệt viện , hai người gác cổng liền đầy cửa cho hắn đi vào. Dương Diệc Phong gật đầu đi vào thấy Huyết Sát đang ngồi ở phòng khách, Tà Dương đứng bên cạnh hắn, phía dưới là Lý Lâm Hưng và một người trung niên nhân đang quỳ. Dương Diệc Phong đi đến ngồi cạnh Huyết Sát.

Hắn quan sát người trung niên đang quỳ , hỏi :

- Phó giáo chủ của Xích Sa Giáo chính là hắn sao ?

Lý Lâm Hưng gật đầu nói :

- Chính là người này.

Dừng một lúc tiếp tục nói rằng :

- Theo sự tra xét của thuộc hạ, giáo chủ Xích Sa Giáo tên là Xích Diễm , hành tung của hăn luôn thần bí, lai lịch cũng thần bí. Ngay cả cao tầng trong Xích Sa Giáo cũng không có vài người gặp qua hắn. Bình thường, mọi chuyện của Xích Sa Giáo đều do người này quản lý.

Dương Diệc Phong gật đầu hỏi :

- Vị này, chỉ cần ngươi nói ra vị trí hiện nay của Xích Diễm thì ngươi có thể an toàn mà ly khai. Không chỉ có vậy, ta còn giúp ngươi trở thành Thần Cấp cao thủ.

Dương Diệc Phong nhìn vị phó giáo chủ này, người này chỉ mới Thiên Cấp tiền kỳ nên dùng sinh mạng và Thần Cấp tu vi dụ dỗ hắn. Dương Diệc Phong muốn dùng lễ trước, nếu không đáp ứng thì hắn còn nhiều cách mà.

- Hừ , lão tử đều nếm đủ cực hình rồi cũng không làm gì được ta . Ngươi đừng hòng moi tin tức từ ta.

Người trung niên nói.

- Khục khục , cũng là nam tử hán nhỉ ? Không biết Xích Diễm cho ngươi lợi lộc gì mà ngươi vì hắn mà bán mạng như thế ?

Dương Diệc Phong hỏi thăm .

- Hừ hừ , ngươi đừng nói nhiều, có khí phách thì giết lão tử đi.

Người trung niên quát lớn.

Lý Lâm Hưng lập tức ra tay đánh như mưa xuống người hắn

- Không được vô lễ với chủ thượng, ngươi không muốn sống phải không ?

Dương Diệc Phong vẫy vẫy tay ngăn lại nói :

- Ai dà, hắn nói không nói thì thôi, chúng ta làm khó người ta làm gì ?

Tiếp theo hắn cười cười nhìn Huyết Sát nói

- Ngũ ca , ngươi tính sao đây ?

Tà Dương nãy giờ vẫn đứng im như tượng đá, hắn nhìn người trung niên nằm trên đất thầm nghĩ :

- Thằng cha này ngu thật, Thần Cấp mà không muốn, hiện tại dù thần tiên hạ phàm cũng khó mà cứu nổi ngươi.

Huyết Sát dữ tợn nói :

- Hắn không nói thì để đó ta tự mình tra ha ha ha.

- Ngũ ca, vậy nhờ ngươi.

Dương Diệc Phong nhẹ nhàng nói.

- Ha ha chuyện nhỏ.

Huyết Sát vẻ mặt dữ tợn đi đến bên người trung niên nói :

- Tiểu tử, ngươi không nói thì ta giúp ngươi nói .

Vừa nói bàn tay vốn trắng nõn của hắn bỗng nhiên biến thành màu đỏ tươi như máu, nhìn qua vô cùng âm trầm mà kinh khủng.

Huyết Sát nhìn bàn tay phải của mình, ngữ khí ôn nhu nói với người trung niên

- Chiêu này của ta tên là Huyết Thủ Sưu Hồn, không biết ngươi nghe qua chưa ? Chắc chưa phải không . Để ta nói cho ngươi một chút, chiêu này có thể đem ký ức cả đời ngươi rút ra, kể cả những ký ức mà ngươi quên từ lâu. Nhưng hắn có một tác dụng phụ, đó là ba hồn bảy vía của ngươi sẽ vô cùng thống khổ, sau đó là hồn phi phách tán. Ngươi chỉ mới nếm nỗi đau da thịt thì thấm thía gì ? Loại linh hồn đau khổ này mới là “tuyệt vời” . Yên tâm đi , ta sẽ cho ngươi từ từ hưởng thụ, không làm nhanh đâu.

Nói xong không để ý đến ánh mắt khủng hoảng cực độ của người trung niên, bàn tay đỏ như máu chụp thẳng vào đỉnh đầu hắn.

Một trận gào khóc thảm thiết vang lên, người trung niên hét thảm thiết trong suốt thời gian nửa nén hương. May mà xung quanh có trận pháp cách âm, nếu không âm thanh này mà truyền ra ngoài thì tin rằng toàn bộ Sở Đô cũng nghe thấy tiếng thảm thiết này. Huyết Sát lạnh lùng nhìn huyết thủ đặt trên đầu người trung niên , người nãy đã vĩnh viễn không còn tỉnh lại được nữa. Cho dù có tỉnh , cũng sẽ ngu ngốc.

Đây cũng không phải là điều mà Dương Diệc Phong quan tâm, hắn hỏi Huyết Sát:

- Ngũ ca, tra được gì không?

Huyết Sát lắc đầu nói rằng :

- Rất nhỏ, hắn căn bản không biết đến sự tồn tại của Ma Phong, chỉ biết chuyện của Xích Sa Giáo . Ngay cả chuyện của Xích Diễm cũng biết rất ít. Tuy nhiên ta đã biết được mục đích của Xích Sa Giáo, hình như bọn họ đang tìm một người và một địa phương nào đó.

- Người nào ? Địa phương nào ?

Dương Diệc Phong truy vấn .

- Người nào ta cũng không biết, hình như là ở trong hoàng thất của các nước. Còn tìm hắn để làm gì thì ta không biết. Còn địa phương đó là gì thì ta chỉ biết là Tần Yến Lĩnh , còn nó nằm ở đâu ta chịu.

Huyết Sát nói.

- Tần Yến Lĩnh, thuộc hạ biết.

Lý Lâm Hưng nói.

- Nói

Dương Diệc Phong trả lời.

- Nơi đó kéo dài đến hơn ngàn dặm, diện tích phải đến ba ngàn dặm , là một vùng núi non vô cùng rộng lớn. Nó là biên giới giữa hai nước Tần và Yến. Địa phương đó trên danh nghĩa , thuộc về Yến Quốc nhưng nước Yến chưa từng lưu ý đến nó. Có thể nói nó là một vùng núi không ai tiếp quản. Ở đó có một nơi linh khí nồng đậm nằm giữa ba nước Tần, Yến, Triệu . Nơi đó chưa từng có ai biết, những người đi vào đó không còn sống sót trở ra.

Lý Lâm Hưng nói hết những điều mà mình biết.

- Nói cách khác, nơi đó nhất định có điều gì đó mà Ma Phong cảm thấy hứng thú ?

Huyết Sát nói.

- Ha ha, đúng như vậy, nhưng có vật gì làm hắn cảm thấy hứng thú nhỉ?

Dương Diệc Phong tự hỏi. Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nói

- Bảo vật, là bảo vật kinh thế.

- Vậy còn chờ gì nữa, Tiêu Dao , chúng ta đi thôi . Tần Yến Lĩnh có gì giữ được chân chúng ta hay sao ?

Huyết Sát hừng hực khí thế đứng lên định đi ra ngoài.

Dương Diệc Phong ngăn cản lại nói rằng :

- Ngũ ca, thong thả chút. Nếu chúng ta đã biết địa phương thì còn sợ hắn chạy đi nữa sao ? Hơn nữa chúng ta chưa biết bọn họ tìm ai mà ?

Huyết Sát lại ngồi xuống, quay sang nói với Lý Lâm Hưng :

- Đem người kia đi xử lý đi.

Lý Lâm Hưng lĩnh mệnh, gọi vài người đến đem người ra ngoài.

Cửa lại đóng lại, lúc này Dương Diệc Phong mới mở miệng nói :

- Ngũ ca , chuyện của Tần Yến Lĩnh, chúng ta để tạm đó đã. Lý Lâm Hưng, chuyện của Xích Sa Giáo giao cho ngươi.

Nói đến đây, Dương Diệc Phong ngừng thoáng cái rồi mỉm cười quay sang Tà Dương nói :

- Tà Dương, ngươi đi ra cửa Thính Hương Vũ Tạ tiếp Hạng Thiên Vũ và người hầu của hắn vào đây.

Tà Dương lĩnh mệnh lui ra ngoài. Huyết Sát hỏi :

- Hạng Thiên Vũ là ai ?

- Là thập tam vương tử của Sở Quốc.

Dương Diệc Phong đáp.

- Một vương tử trong thế tục mà thôi, có tư cách gì để chúng ta nghênh tiếp ?

Huyết Sát không có hứng thú mà nói .

- Ha ha, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu vì sao .

Dương Diệc Phong thần bí trả lời.

Chỉ trong chốc lát, người đã tới. Hạng Thiên Vũ đi vào nhà liền lễ phép chào hỏi :

- Kính chào sư phụ, hôm qua Thiên Vũ gặp chuyện nên chưa tự mình đến nghênh tiếp, thật là thất lễ.

Dương Diệc Phong khoát tay ao mà nói rằng :

- Không cần đa lễ, chỉ là việc nhỏ mà thôi. Ngươi có chuyện gì mà mới sớm đã tìm tới nơi này. Người ta cho ngươi vào tận đây sao ?

- Lúc trước đệ tử tìm Yên Nhiên tiểu thư học cầm nghệ cũng đã thường xuyên ra vào Thính Hương Vũ Tạ

Hạng Thiên Vũ hướng qua Huyết Sát hỏi :

- Vị này là ai ?

- Là Ngũ ca của ta , Huyết Sát.

Dương Diệc Phong giới thiệu nói.

- Xin chào Huyết Sát tiên sinh

Hạng Thiên Vũ vội vàng cung kính chào, là Ngũ ca của Dương Diệc Phong thì đâu phải người thường. Vì vậy hắn nhanh chóng lấy lòng/

- Đều là người mình, không cần đa lễ.

Huyết Sát nhìn kỹ Hạng Thiên Vũ một lúc, nhắm mắt trầm tư rồi chợt nhớ ra điều gì. Huyết Sát liền truyền âm cho Dương Diệc Phong :

- Tiểu tử , ta nhìn không nhầm thì tên Hạng Thiên Vũ này có Cửu Long hộ thể, là Cửu Ngũ Chí Tôn Thân. Hắn chính là nhân hoàng trong thế tục. Tuy chúng ta là người tu hành nhưng tính ra vẫn là con dân của hắn.

Đại lục mấy ngàn năm không thống nhất, bây giờ Nhân Hoàng xuất hiện đại biểu cho điều gì thì Huyết Sát đương nhiên hiểu rõ. Mặc dù bọn hắn không cần để ý đến Đế Hoàng của đại lục nhưng không được đắc tội với hắn. Đây là quan niệm thâm căn cố đế , không thay đổi được.

Dương Diệc Phong gật đầu , xác nhận với Huyết Sát. Hắn quay sang Hạng Thiên Vũ mà nói rằng :

- Không có việc ngươi sẽ không đến đây, nói đi , lần này lại muốn gây chuyện gì ?

- Hi hi

Hạng Thiên Vũ xấu hổ sờ đầu cười cầu tình.

Dương Diệc Phong không để ý đến hắn mà nhìn vào người hầu đứng sau lưng Hạng Thiên Vũ nói rằng:

- Tiêu tam thiếu gia, chúng ta cũng coi như quen biết cũ, sao ngươi lại rơi xuống đến mức này ? Hai người anh rác rưởi vô dụng ta đã giúp ngươi xử lý , đáng lẽ ngươi hiện tại phải bay cao rồi chứ ?

Tiêu Sở Cơ liền đưa mặt nạ da người kéo xuống rồi nói rằng :

- Quả nhiên không gì qua được mắt của Dương tiên sinh, Tiêu Sở Sinh ngu ngốc , không chọc ai lại đi chọc ngài . Ngay từ đầu ta đã ra sức khuyên ngăn nhưng lại không chịu nghe, thật đáng đời.

- Có chuyện gì thì nói đi , ngươi sao biến thành thế này ?

Dương Diệc Phong khoát tay hỏi .

Tiêu Sở Cơ liền đưa mọi chuyện của Tiêu gia nói cho Dương Diệc Phong, một chút cũng không dấu diếm . Hắn thậm chí đem ra cả Lệnh bài gia chủ để chứng minh lời hắn nói.

Dương Diệc Phong nghe xong, hai mắt bắn ra một đạo hàn quang hỏi :

- Tiêu Sở Sinh đột nhiên khỏi hẳn, không những thế còn tinh tiến công lực trở thành Thần Cấp ?

Hắn và Huyết Sát liếc mắt nhìn nhau , nếu là sự thật thì chuyện này không tầm thường. Đem một người đã đứt vụn gân cốt toàn thân chữa lành thì trong thế tục cũng có thể làm được nhưng đem một người Thiên Tiên Chí Cảnh tăng lên Thần Cấp thì trong thế tục không có khả năng làm được.

Dương Diệc Phong cười cười quay sang Huyết Sát nói rằng :

- Ngũ ca, không chúng ta lại tìm được một đầu mối mới, chiêu kia của ngươi lại có chỗ dùng rồi.

- Ha ha ha, đương nhiên, lúc nào cũng có thể dùng

Huyết Sát cười to nói.

Dương Diệc Phong quay sang nhìn hai người đang ngơ ngác, hắn cũng không muốn giải thích, chỉ quay sang Tiêu Sở Cơ mà nói rằng :

- Kim lân đâu thể nằm trong ao, lần đầu ta nhìn thấy ngươi đã biết sau này thành tựu của ngươi bất phàm. Được , được , được lắm , ánh mắt của ngươi nhìn rất xa.

Nói đến đây liếc qua Hạng Thiên Vũ một chút rồi nói tiếp :

- Chuyện của Tiêu Sở Sinh ta sẽ giúp ngươi xử lý . Tiêu gia từ nay trở đi sẽ là của ngươi, Tiêu Sở Cơ.

Tiêu Sở Cơ và Hạng Thiên Vũ mừng như điên , cảm tạ mà nói rằng :

- Đa tạ tiên sinh đã ra tay cứu giúp

Tiêu Sở Cơ vui mừng vì hắn tin chắc sau này mình sẽ trở thành gia chủ, rốt cuộc cũng có thể xuất đầu không còn như trước đây nữa. Hắn ở Tiêu gia chỉ được xem như hạ nhân, chịu đủ mọi khi dễ. Vừa có thể báo thù, vừa đoạt lại tiêu gia .

Còn Hạng Thiên Vũ vui mừng vì nếu Tiêu Sở Cơ trở thành gia chủ của Tiêu gia thì hắn được sự ủng hộ của toàn bộ Tiêu gia . Đến lúc tranh vị thỉ thực lực tăng nhiều, hiện tại hắn không thiểu cao thủ . Lý Lâm Hưng và đám thủ hạ của hắn là một Thượng Tiên Cấp, mười hai Thần Cấp , dưới tay còn có vô số Thiên Cấp cao thủ . Chỉ cần đám cao thủ này thì có bức Sở Vương thoái vị cũng dễ như trở bàn tay . Nhưng nếu có Tiêu gia ủng hộ thì hắn càng danh chính ngôn thuận mà ngồi vào ngai vị đế hoàng.

- Ngũ ca, mai đi cùng với ta đến Tiêu gia , thế nào ?

Dương Diệc Phong đề nghị nói .

- Ha ha, đương nhiên không có vấn đề gì . Ta đang muốn hoạt động một chút đây.

Huyết Sát cười lớn đáp ứng.

Quảng cáo
Trước /211 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Toàn Bộ Công Pháp Của Ta Đều Nhờ Nhặt

Copyright © 2022 - MTruyện.net