Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tiểu thư, ngươi ….
Người trung niên nức nở nói
- Lưu thúc, mau dẫn bọn họ rời đi, ta sẽ tự bảo vệ mình . Yên tâm đi , còn có Tiểu Hỉ trong xe đã bị ta đánh thuốc mê, ngài cũng đưa nàng đi cùng đi.
Mộng Yên Nhiên thấy mọi người không nhúc nhích
- Còn không đi ? ta là tiểu thư của các ngươi, các ngươi phải nghe lệnh ta. Đi đi, Lưu thúc ta van ngươi
- Chúng ta đi
Lưu thúc hô, sau đó nhỏ giọng nói
- Tiểu thư bảo trọng nhé, nhớ lưu lại ký hiệu, ta sẽ tìm Trần bá đến cứu ngươi
Sau đó hắn người rời đi
- Các ngươi dám ! nếu các ngươi dám đem Yên Nhiên đi , ta sẽ liều chết với các ngươi
Tiêu Sở Sinh kêu gào
- Hắc hắc, nếu Tiêu công tử không muốn đi thì có thể theo chúng ta, các huynh đệ thấy phải không ? Khục khục
Tên cầm đầu mặt đầy vẻ uy hiếp, hắn cười âm hiểm nói tiếp.
- Người đâu, đem Tiêu công tử về theo
- Ngươi, ngươi .. các ngươi chờ đó , ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Tiêu đại công tử xoay người bắt đầu chạy đi, vừa chạy vừa không ngừng nói :
- Yên Nhiên , ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ quay về tìm người tới cứu ngươi. Ngươi phải chờ ta.
Lời nói còn văng vẳng đã không còn thấy người đâu.
- Ha ha ha thật là khôi hài quá ha ha ha
Dương Diệc Phong cười đến mức chuột rút.
“Bịch” một tiếng hắn rơi từ trên cây xuống nhưng hắn vẫn chưa phát giác ra, vẫn tiếp tục cười to
- Ha ha ha, tên mặt trắng này thật sự là rất thú vị, quá hình tượng ha ha ha
Mọi người bị tiếng cười làm cho giật mình, một lúc sau tên cầm đầu tỉnh táo lại, hắn cung kính chắp tay hỏi
- Các hạ là người phương nào ? Sao lại đến đây
Dương Diệc Phong khó khăn lắm mới ngừng được cười nói rằng
- Ta chỉ đi ngang qua đây, vừa rồi buồn cười quá. Xin lỗi nhé, ta không cố ý quấy rầy nhã hứng của quý vị, xin mời quay vị tiếp tục đi
Nói xong hắn lại đi đến gốc cây ngồi xuống, muốn xem tiếp kịch vui
- Hì hì
Nghe hắn nói thế, Mộng Yên Nhiên hé miệng cười một tiếng
Tên cầm đầu cũng biết mình đang bị đùa bỡn, trên trán hắn xuất hiện gân xanh
- Tiểu tử, ngươi đã không muốn sống thì ta sẽ giúp ngươi
Nói xong hắn xuất chưởng đánh tới. Dương Diệc Phong bỉu môi, nếu như hắn bị chưởng này đánh trúng thì tự mình đập đầu vào đậu hủ mà chết đi cho xong. Hắn bỗng nhiên biến mất rồi xuất hiện giữa sân, tên áo đen đánh hụt một chưởng, xém một chút thì té nhào
Mọi người không biết Dương Diệc Phong làm sao xuất hiện giữa sân, hắn cũng không để ý đến ai , chỉ tập trung nhìn Mộng Yên Nhiên , trong lòng không ngừng tán dương
- Đẹp ,rất đẹp
- Hi hi
Mộng Yên Nhiên lại hé miệng cười, nàng không ngờ mình tự nhiên lại cười với một người lạ trong hoàn cảnh như thế này. Nàng không hiểu vì sao nhìn dáng vẻ cười cười tà dị của hắn, lòng nàng bỗng nhiên rối loạn, bỗng nhiên xúc động. Nàng tự hỏi trong lòng nhiều lần ,cũng không hiểu vì sao nàng lại xúc động nhưng trong nháy mắt nàng đã nhớ kỹ hắn, trong nháy mắt nàng cảm thấy một cảm giác tuyệt vời, một loại cảm giác mà nàng chưa bao giờ có …
- Tiểu tử, ngươi không nên nhiều lời như vậy, ngươi chết chắc rồi, các huynh đệ xông lên đi
Tên áo đen cầm đầu cảm thấy sỉ nhục vô cùng, hắn cần lấy máu của người này để tẩy rửa nỗi sỉ nhục.
- Khoan đã, không phải các ngươi đã đáp ứng ta để cho bọn họ rời đi hay sao ? Chỉ mình ta theo các ngươi thôi
Mộng Yên Nhiên không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy, lúc này nàng chỉ muốn cứu hắn. Trong lòng nàng cũng hoảng hốt, nàng tự nhiên lại muốn cứu hắn. Nàng tự mình tìm một lý do rằng nàng không muốn liên lụy người vô tội nên nàng đã làm vậy
- Thả hắn đi, nếu không ta không đi với các ngươi
- Được, tiểu tử. Xem như mạng ngươi lớn, cút đi.
Tên áo đen cầm đầu hét lên
Dương Diệc Phong giống như giật mình tỉnh giấc, hắn hỏi lại
- Các ngươi đang nói chuyện với ta sao ?
- Không phải ngươi thì là ai ? Chẳng lẽ ta nói với không khí ?
- A a, thì ra vậy, nhưng ta không muốn cút, ngươi dạy cho ta cách cút đi.
Dương Diệc Phong nổi tính trẻ con
- Tên tiểu tử này, có phải ngươi muốn chết không?
Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên tên áo đen vẫn phải nhẫn nại
- Ta không biết làm sao để chết, ngươi giúp ta làm mẫu một chút đi
Dương Dịch Phong tiếp tục đùa giỡn, Mộng Yên Nhiên nhịn không được lại phát ra tiếng cười
- Hi hi
Ngay lập tức nàng vội nhịn xuống
- Tiểu tử, ngươi muốn chết !!!
Tên áo đen cầm đầu đã thực sự nổi giận, hắn cầm trường đao bổ về phía Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong dường như không thấy , vẫn đang nhìn chằm chằm vào Mộng Yên Nhiên. Hắn không thấy đao đâm đến nhưng không có nghĩa là Mộng Yên Nhiên không nhìn thấy
- Công tử ơi cẩn thận
Nói xong nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy Dương Diệc Phong thảm tử. Mãi một lúc sau Mộng Yên Nhiên vẫn không thấy âm thanh gì nên mở mắt ra. Chỉ thấy trường đao của tên áo đen đang bị Dương Diệc Phong dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt. Tên áo đen muốn rút đao ra nhưng dù hắn làm cách nào thì thanh đao vẫn không nhúc nhích. Dương Diệc Phong vẫn mang một nụ cười tà dị.
Dương Diệc Phong trong lòng đang tự sướng
- Cái chiêu này của ta sao mà giống Linh Tê Nhất Chỉ của Lục Tiểu Phụng quá , quả nhiên là rất phong độ
Mà quả thật chiêu này của hắn giống hệt với Linh Tê Nhất Chỉ. Dương Diệc Phong nhìn thấy Mộng Yên Nhiên đang trợn mắt nhìn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tự hào. Hắn thả ngón tay ra và nói
- Lão tử hôm nay tâm tình vô cùng không tốt, cho các ngươi 3 giây , lập tức cút đi
Dương Diệc Phong hiện tại đúng là rất khó chịu, hắn thấy Huyết Ma giết đệ tử của Ma Tông trước mặt mình mà không làm gì được, không những thế còn bị hắn đuổi chạy té khói. Lúc này còn bị người ta cầm đao chém. Hơn nữa hắn còn phát hiện ra vì Mộng Yên Nhiên trước mặt mà mình bị dao động tâm tình. Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là giết chết nữ nhân này ngay lập tứ, sau đó tâm tình của hắn sẽ trở lại kiên định như trước đây. Tuy nhiên hắn không làm vậy, làm như vậy khác nào thừa nhận hắn sợ nàng, sợ một nữ nhân. Hắn tuyệt đối không cho phép điều này, ngay cả trước mặt Huyết Ma hắn cũng chưa từng sợ. Hiện tại hắn cần phát tiết tất cả phiền muộn của mình.
Cho nên những tên áo đen này chính là đối tượng để hắn phát tiết. Hắn bắt đầu đếm
- 1
Những tên áo đen vẫn không động đậy vì chúng đang bị áp lực vô hình từ thanh niên trước mặt đè ép
- 2
Bọn áo đen sắp nổi điên, bọn hắn biết rõ nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì khi về cũng sẽ nhận cái chết. Chi bằng liều mạng, hắn chỉ có một người còn chúng ta lại có nhiều người như vậy thì sợ cái gì?
Nghĩ như vậy, tất cả các hắc y nhân không hẹn mà cùng quát lên
- Lên, giết hắn
Từng người từng người cầm vũ khí trong tay chém qua.
- Ôi, thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào
Dương Diệc Phong nói xong , tay chỉ ra kiếm chỉ , thân hình hắn chợt lóe lên xuất hiện bên cạnh từng tên áo đen. Mỗi lần lướt qua đều vạch nhẹ lên cổ bọn chúng. Làm xong hắn chợt xuất hiện tại vị trí ban đầu. Khi hắn quay về thì bọn áo đen vẫn duy trì tư thế lao thẳng về trước vài bước, sau đó toàn bộ đều ngã xuống. Trước khi ngã xuống, tên cầm đầu còn kịp kêu lên
- Kiếm khí xuất thế, Thiên cấp cao thủ
Dương Diệc Phong vô cùng cẩn thận, hắn sợ Huyết Ma chưa đi xa nên chỉ dám vận dụng chưa đến một phần vạn pháp lực, nhanh chóng giải quyết bọn áo đen. Không ngờ rằng đúng lúc này tại một sơn động tối đen, Huyết Ma mở ra con mắt đỏ rực và nói
- Tiểu tử thối, ngươi cho rằng đã thoát được ta sao ? Ngươi làm sao thoát khỏi được Ma Sưu Thiên Hạ, Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp của ta ??? Ha ha , cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, ngươi thật là giảo hoạt. Lần này ngươi tuyệt đối chạy không thoát đâu
Mộng Yên Nhiên nhìn thấy những cảnh này thì giật mình không ngớt. Nàng nghe thấy câu sau cùng “Thiên cấp cao thủ” thì càng kinh ngạc hơn, người thanh niên trước mặt mới hai mươi mấy tuổi đã là thiên cấp cao thủ.
Dương Diệc Phong xoay người lại, khóe miệng hắn vẫn nở nụ cười cổ quái, quay qua Mộng Yên Nhiên nói rằng
- Ngươi đẹp thật không sai, nhưng không có đủ lực lượng để bảo vệ khuôn mặt đẹp của mình thì những người bên cạnh ngươi sẽ gặp tai nạn và phiền phức.
Nói xong hắn lấy ra ba viên Bồi Nguyên Đan và một quyển Huyền Âm quyết đưa cho nàng
- Cái này gọi là Bồi Nguyên Đan, còn đây là một quyển bí kíp, ta nghĩ lão đầu đứng ở phía xa kia sẽ biết tác dụng của những thứ này. Nhớ kỹ, đừng bao giờ tuyệt vọng . Ta cũng đã từng như ngươi nhưng giờ ta đã tỉnh ngộ. Còn duyên sẽ gặp lại
Nói xong, Dương Diệc Phong lắc mình biến mất